26 tháng 4, 2013

CÓ THỊT CHUỘT ĂN, ĐÃ TỐT...


Áo ấm Biên cương - Trước giờ thồ 3,5 tấn hàng gồm quần áo, ủng dép, sách vở, lương thực - thực phẩm lên tặng 1.974 đứa học sinh lít nhít Nà Khoa (Mường Nhé, Điện Biên), nhận 1 cú điện thoại gấp gáp: "Tôi là giáo viên, nhà ở Cầu Giấy. Hôm rồi có đọc bài của bạn nói về học sinh trên miền núi thèm thịt. Nay, vừa được nhận 1 trịệu đồng tiền thưởng 30/4-1/5, ra ngay siêu thị mua thịt hộp và xin địa chỉ tập kết hàng, để nhờ các anh chị mang lên biên giới Nà Khoa"...

Nghe xong, lại tẩn mẩn nghĩ chuyện ăn uống của học sinh vùng cao, nhất là bọn học sinh Nội trú - Bán trú, lại nhớ đến phóng sự của cô Nguyễn Ngân ở VTV, khơi mào chuyện học sinh ăn thịt chuột, phát trên Thời sự VTV, sau đó các báo giấy - báo mạng ào ào "ăn theo" tanh tưởi, với những cái tít như thể lá ngón: "Kinh hoàng học sinh ăn thịt chuột", "Lần đầu tiên chứng kiến cảnh học sinh ăn thịt chuột"... cứ như là các ông bà phóng viên chuyên ngồi phòng lạnh này, mới phát hiện ra một châu lục khác và la làng, kinh tởm.

Chuyện thiếu dinh dưỡng, không đủ chất mà nói thẳng ra là đói cơm - thiếu thịt là chuyện quá bình thường ở miền núi.

Với bọn trẻ con đi học xa, phải tự lập ăn ở cả tuần, chuyện này quá bình thường và như các cụ nói "Đói đầu gối phải bò", học sinh bắt tất cả những con gì mình bắt được, ăn tất cả những gì ăn được, để cái mồm đỡ nhạt, cái bụng không sôi ùng ục, âu là lẽ thường tình.

Thịt chuột á!. Cao cấp và hơi bị xa xỉ đấy, bởi núi rừng bị cạo trọc, đến chuột cũng đói và chết dần chết mòn, lấy đâu ra mà bắt?.

Tôm cá á!. Đầu nguồn đào đãi vàng, lại thêm cảnh uýnh cá bằng thuốc nổ, nên có mò cả ngày cũng chỉ kiếm được vài con ốc vặn, bé quá đầu tăm, lấy đâu cá suối tôm sông mà ăn?..

Thôi thì đành: Dế mèn, bọ xít, kiến mối, thằn lằn... Cứ con nào ngửa lưng lên trời, vào tay học sinh là thành món ăn hết.

Đừng trách chúng nó, bởi chúng đói quá.

Đừng trách thầy cô, bởi thầy cô cũng đâu có ấm no.

Lại nhắn mấy đồng nghiệp đang say mê tìm "thịt chuột": Lục lại trong đầu, xem còn 1 chút tình thương thật sự nào không, khi thấy con trẻ khổ cực như vậy và đừng đem con trẻ ra dựng trong bài báo câu viu rẻ tiền - thu hút sự tò mò của người đọc, mà hãy làm 1 việc cụ thể, đơn giản như bạn giáo viên ở Cầu Giấy, mua mấy hộp thịt, gửi lên tặng bữa ăn con trẻ vùng cao...

(Cũng nhắn luôn mấy "lều báo": Chuyện ăn thịt chuột, quá bình thường và xa xưa rồi, như tấm hình này chẳng hạn...).

* Bài viết có sử dụng hình ảnh đã đăng tải trên trang xomnhiepanh.com

4 nhận xét:

  1. Dân Nghệ da vàng như nghệ11:23:00 26 thg 4, 2013

    Các cháu ăn thịt chuột sẽ không bị béo phì như ngài bộ trưởng đại diện cho các cháu và quê hương của các cháu đâu. Vì thịt chuột ở miền núi đâu có cám tăng trọng.

    Trả lờiXóa
  2. Anh Hải ơi,

    Anh có phải là nhân viên an ninh "chìm chìm" không?

    Sao anh cho đăng những bài viết nói hộ tâm tư của "dân đen" chúng tôi, điều mà những kẻ ăn lương bằng những đồng tiền đóng thuế của chúng tôi không dám nói hộ chúng tôi?!

    Thôi thì, dù anh có là nhân viên "chìm chìm" gì đó thì tôi nghĩ anh vẫn là con người tử tế đúng nghĩa của từ này.

    Chúc anh và trang này trường tồn qua thời loạn lạc.

    Trả lờiXóa
  3. Cho cá không bằng cho cần câu.
    Cho cá mãi cũng không ổn mà cho cần câu cũng không ổn.
    Nó bán cần câu để xóa đói ngay.
    Nản.
    Mà sao ở các địa phương ấy lại như thế nhỉ, mình cũng ở miền núi mà đâu có khổ đến vậy?

    Trả lờiXóa
  4. That mia mai cho nhung ke lam bao" tay cam but chan dut gam ban" chang chiu di, chi gioi giat title cau tien.cam on anh thanh hai da noi len nhung dieu ma nhieu nguoi con chua biet o cac huyen mien nui bien gioi,hai dao xa xoi cua to quoc.de moi nguoi cung biet.chuc anh manh khoe,cong tac tot.

    Trả lờiXóa