14 tháng 9, 2012

ƠI CAO BẰNG YÊU THƯƠNG!..

Hôm lên cái xã heo hút, hẻo lánh nằm cheo leo trên sườn núi, đối mặt với đất Trung Quốc bằng 24 cột mốc phân định chủ quyền, có tên rất miền xuôi là Xuân Trường (Bảo Lạc, Cao Bằng), mình cứ ám ảnh mãi mấy chuyện:

Tụi trẻ con đầu trần, chân đất đang ê a trong lớp học tre nứa, thấy khách lạ đến, à à chạy ra ngóng nhìn, sờ máy ảnh.

Trung tá Vinh, Đồn trưởng Đồn Biên phòng Xuân Trường (Đồn 147) bảo: "Đường xa, hẻo lánh nên cả năm may ra có vài khách ở miền xuôi lên, trẻ con lạ là phải!";

Đêm ngủ ở Đồn, tiết tháng 8 nắng rám trái bưởi, dưới xuôi nóng chảy mỡ, nhưng cứ run cầm cập, phải lấy thêm vỏ chăn gối đầu ra phủ lên cái chăn bông bộ đội, mới đỡ lạnh.

Thiếu tá Minh, Chính trị viên phó của Đồn kể: "Mùa đông, trên lạnh lạnh dưới 0 độ là bình thường. Dịp nào rét quá, bà con kéo lên Đồn, kêu ời ời: Rét quá! Đồn ơi!. Khiến Ban Chỉ huy phải lệnh cho Quản lý mang chăn dự trữ và kêu gọi anh em nằm... úp thìa, chia lại chăn - áo cho đồng bào!"...

Về lại Hà Nội, không nguôi ngoai nghĩ đến cái nơi heo hút, nhưng bao năm qua căng người lên giữ đất biên cương, bằng chỉ sức người mỏng mảnh, nên thức trắng đêm, viết về nơi ấy (Đọc ở đây).

Viết xong, mọi người bảo: "Góp tý nào hay tý ấy, cho bọn trẻ con món quà, ngày đầu năm học mới!". Thế là lại hì hục viết tiếp, xin mọi người cái dây lạt nho nhỏ, buộc chặt phên dậu Cao Bằng (Đọc ở đây)

Ấy thế mà cũng rất nhanh. Chỉ trong vòng chưa đầy 1 tháng, tính đến hôm nay, số tiền - hàng cho Cao Bằng, tính ra cũng đến cả trăm triệu.

Lại cùng anh chị em trên Blog, trong cái Gờ Rúp trên Phây Búc, mà tụi mình hay gọi đùa là "Chi bộ", có tên GÓP LẠT BUỘC PHÊN DẬU CAO BẰNG mua - xin hàng hóa, khắp trong Nam ngoài Bắc, đủ mọi thứ bà rằn.

Đến bây giờ thì ổn hết rồi, cho gần 900 đứa trẻ con từ Mầm non cho đến Tiểu học, THCS, mỗi đứa 1 túi quà to, trong có áo khoác chống rét - mũ len (Mầm non), Cặp sách - ủng cao su - vở viết (Tiểu học - THCS) và bao nhiêu thứ khác, phục vụ học tập - sinh hoạt: Sách vở, đồ chơi, Kem đánh răng, mắm muối, mì tôm, dầu ăn, gạo tẻ, khăn mặt.. thậm chí cả 20 kg cá cơm Lý Sơn phơi khô, do Cty Cổ phần Thủy sản Lý Sơn do Sói biển Mai Phụng Lưu làm Giám đốc, gửi ra từ biển đảo quê hương.

Mấy hôm nay, lại cứ lẩn mẩn nghĩ lại mấy chuyện:

Cuối tuần, đúng hôm mình bị tai nạn giao thông, nằm bẹp ở nhà thì 1 chị tên Liên tìm đến tận nhà, nhờ mang lên cho bọn trẻ con 3 túi quần áo rét và tặng các thầy cô 2 đài cát sét cùng 1 Âm ly xách tay.

Đầu tuần, cô bạn trên FB tên Hằng, làm Vịt teo dưới mãi Hải Phòng, cũng lọ mọ xách lên tặng 1.000 cuốn vở viết mới cứng và thùng sách truyện, nhờ gửi bọn lít nhít Xuân Trường.

Giữa tuần,  anh Nguyễn Danh Hải - Chủ tịch HĐQT, Giám đốc Công ty Cổ phần Thương mại Tổng hợp Cao Bằng (nguyên là Chánh Văn phòng Sở VHTTDL Cao Bằng, mới bỏ việc mở Cty) gọi điện nói đón Đoàn lên tại Cao Bằng, sau đó đi cùng như thành viên vào Xuân Trường.

Vui nhất là anh Hải sẽ ủng hộ toàn bộ bát đĩa inoc-nồi nấu cơm cho 13 điểm trường Mầm non, phục vụ bữa trưa cho các cháu (vì nhìn thấy bát đĩa trong hình chụp sứt sẹo quá), 01 tivi mới 42inch cho Đồn BP Xuân Trường và 01 chuyến xe chở hàng - người vào - ra Xuân Trường.

Hôm nay, xúc động khi biết Công ty Cổ phần Giao nhận Vận tải và thương mại (Vinalink), Chi nhánh Hà Nội, có trụ sở tại tầng 6 - Lang Ha Building (Số14, Láng Hạ, Ba Đình, Hà Nội), sau khi đọc mạng biết Chương trình tụi mình, đã huy động cán bộ - nhân viên Cty quyên góp - ủng hộ được hơn 10 triệu, mua 2.000 cuốn vở cho học sinh Tiểu học, 200 khăn mặt cho học sinh Mầm non, 900 bút bi tặng các cháu và món quà dành riêng cho những cán bộ - chiến sĩ Đồn Biên phòng Xuân Trường heo hút là 1 máy in Laser, 1 Âm ly to đùng - chuyên nghiệp phục vụ tuyên truyền, sinh hoạt văn hóa, hội họp cho Đồn và bà con trong xã. Đó là chưa kể đến 3 thùng quần áo rét to tổ bố, chiếm đến nửa xe tải...

Cảm ơn nhé!. Mọi tấm lòng dành cho những người đã - đang và cả một thế hệ sẽ canh giữ biên cương Tổ quốc, ở cái nơi trọn vẹn 24 cột mốc biên giới.

Và chúng mình đang chuẩn bị đóng hàng hóa, mọi người đã - đang góp, để sang tuần mang lên, trao tận tay cho những đứa trẻ lít nhít vùng cao - Nơi phên dậu Cao Bằng yêu thương!..
------------------------------------------------------------------

CẬP NHẬT ỦNG HỘ CHO TRẺ EM XÃ BIÊN GIỚI XUÂN TRƯỜNG, BẢO LẠC, CAO BẰNG 

1/ anh Lê Việt Đức, chị Trần Thị Thu Hằng (Thụy Sỹ): 5.000.000 VND.
2/ anh Hoài Sơn (Nha Trang, Khánh Hòa): 8 thúng nước mắm nhĩ cá cơm (loại 0,5 lít/chai) = 48 chai.
3/ anh Nguyễn Quang Hải (Sơn Tây): 20 chăn bông, 30 chiếc chiếu.
4/ anh Hoàng Xuyên và Học viên lớp Cao học QTKD: Dầu ăn, bột canh, thiết bị – quần áo – sách vở.
5/ Đức Anh: 584 hộp kem đánh răng, 584 phần bánh kẹo (10 thùng bánh kẹo/100 kg) và 20 thùng mì tôm
6/ Chiều 24/3/2012: Nhận 30 thùng Mì tôm Gấu Đỏ (30 gói/thùng = 900 gói), do bạn Đức Anh huy động sự giúp đỡ của anh chị em làm việc tại Siêu thị Mini số 2, Triều Khúc, Thanh Xuân, Hà Nội.
7/ Ngày 7/9: Nhận 20 kg cá cơm khô do Cty Cổ phần Thủy sản Lý Sơn (Quảng Ngãi) gửi.
8/ Tối 7/9, bạn Hà Phương (http://www.facebook.com/phuong.h.anh.9), Báo Bảo hiểm xã hội, ủng hộ 1.000.000

9/ Bạn Vân SK (http://www.facebook.com/van.sk.5) cùng các bạn công tác tại Báo Sức khỏe Đời sống: 4.500.000
10/ Bạn Miu Qoat (http://www.facebook.com/miu.qoat): 1.000.000.
11/ Ngày thứ Bảy (8/9/2012), chị Liên đã đến nhà MTH nhờ chuyển 02 Radio, 01 Amply xách tay (tất cả đã qua sử dụng) và 3 túi quần áo. Thành thật xin lỗi chị, do tôi đang bị tai nạn, không thể ra nhận hàng của chị được, mà phải nhờ bà xã ra tiếp.
12/ Em Thơm (VTV): 02 thùng vở học sin.
13/ Tối 10/9/2012, em Huyền (Gà Xinh) ủng hộ 1.000.000
14/ Sáng 11/9/2012, Mr. Nguyễn Thanh Hải (Ngân hàng VTB): 1.000.000 qua TK của An An
 CHI TIẾT ỦNG HỘ QUA TÀI KHOẢN, TỪ 11-13/9/2012

12/09/2012 VNCK - 0044706 + 1,000,000.00 IBVCB.1209120963755002.VC Khoa Thanh gop lat buoc phien dau Cao Bâng


CHI TIẾT SỐ TIỀN ỦNG HỘ QUA TÀI KHOẢN, TỪ 7-11/9/2012
10/09/2012 J633 – 0005376 + 1,000,000.00 Sender:79302001.DD:100912.SHGD:10000315.BO: NGUYEN CHI LONG.(RMNO 03321209073570) (NHH VIETCOMBANK HOAN KIEM TRAN QUANG KHAI)
07/09/2012 VNCK – 0032989 + 500,000.00 IBVCB.0709120271195002.TRUONG TAN BINH ( GOLDSUN FOCUS MEDIA – BAN NGUYEN ANH) UNG HO TRE EM XUAN TRUONG CAO BANG
 
CHI TIẾT SỐ TIỀN ỦNG HỘ QUA TÀI KHOẢN, TỪ 30/8-7/9/2012

07/09/2012 VNCK – 0031510 + 1,000,000.00 IBVCB.0709120193531001.Can bo ngan hang phat trien viet nam VDB ung ho tre em Xuan Truong – Cao bang
07/09/2012 1426 – 0000030 + 4,000,000.00 NGUYEN THI KIM YEN – CTY KHONG GIAN DEP UNG HO TRE EM XUAN TRUONG CAO BANG GD TIEN MAT
06/09/2012 VNCK – 0011228 + 500,000.00 IBVCB.0609120763013001.Quynh Anh ( Ban Tran Viet Phuong) ung ho tre em Xuan Truong -Cao Bang






30/08/2012 V412 – 0000041 + 500,000.00 VU THI THANH HAU NT UNG HO TRE EM XUAN TRUONG CAO BANG GD TIEN MAT
30/08/2012 VNCK – 0068708 + 2,000,000.00 IBVCB.3008120527667001.Ung ho tre em Xuan Truong-Cao Bang





CHI TIẾT SỐ TIỀN ỦNG HỘ QUA TÀI KHOẢN, TỪ NGÀY 24-30/8/2012
29/08/2012 VNCK – 0052078 + 500,000.00 IBVCB.2908120555575004.Nguyen Thu Ha ung ho tre em Xuan Truong Cao Bang
29/08/2012 J633 – 0007133 + 300,000.00 Sender:01307001.DD:290812.SHGD:10000173.BO: TRUONG NGOC VINH.IBUNG HO TRE EM XUAN TRUONG, CAO BANG.
29/08/2012 J633 – 0006748 + 500,000.00 Sender:01204011.DD:290812.SHGD:10000049.BO: VU DANG THUAN.THUAN VU BAC LIEU UNG HO TRE EM NGH EO VUNG BIEN GIOI CAO BANG
28/08/2012 VNCK – 0018365 + 300,000.00 IBVCB.2808120647437001.Huyen, Huong (ban Ga Xinh) ung ho tre em Xuan Truong, Cao Bang
27/08/2012 J633 – 0006813 + 1,000,000.00 Sender:01307001.DD:270812.SHGD:10000040.BO: DO THI NGOC. UNG HO TRE EM XUAN TRUONG, CAO BANG
27/08/2012 VNCK – 0087219 + 500,000.00 IBVCB.2708120173231002.Ung ho tre em Xuan Truong, Cao Bang
27/08/2012 5978 – 0006620 + 300,000.00 FTF.CN:9704366801002089016.FrAcc:0081000216170 .ToAcc:0011002663078
 
CHI TIẾT SỐ TIỀN ỦNG HỘ QUA TÀI KHOẢN VCB, TỪ NGÀY 7-24/8/2012

Ngày giao dịch Số tham chiếu Trạng thái (+/-) Số tiền Mô tả
23/08/2012 4640 – 0006624 + 300,000.00 /Ref:P436770{//}/Ref:P436770{//}Ung ho tre em Xuan Truong, Cao Bang D.Vi CHUYEN:NGUYEN THI LAN HUONG
23/08/2012 L267 – 0000044 + 2,000,000.00 MAI HOA ODAKA UNG HO TRE EM SAN TRUONG CAO BANG
22/08/2012 G838 – 0000142 + 1,000,000.00 VU THI NHUAN-UNG HO TRE EM XUAN TRUONG-CAO BANG GD TIEN MAT
21/08/2012 5060 – 0000023 + 300,000.00 TRAN THUONG UYEN – UNG HO TRE EM XUAN TRUONG CAO BANG GD TIEN MAT
21/08/2012 VNCK – 0070625 + 500,000.00 IBVCB.2008120016205001.Ung ho tre em Cao bang
21/08/2012 9569 – 0000049 + 1,000,000.00 vu thi thanh lanh cong doan ngan hang vn ung ho tre em xuan truong tinh cao bang GD TIEN MAT
21/08/2012 X998 – 0000073 + 2,000,000.00 PHAM VAN CUONG NT//NHO A.HAI CHUYEN GUI GIUP “TRE EM XUAN TRUONG-CAO BANG” GD TIEN MAT
20/08/2012 J633 – 0011545 + 250,000.00 Sender:01201005.DD:200812.SHGD:10000257.BO: PHAM THI HUONG.DAO MAI PHUONG GUI EM XUAN TRU ONG SGD VCB
20/08/2012 3832 – 0006291 + 500,000.00 FTF.CN:9704366800625785018.FrAcc:0011000680799 .ToAcc:0011002663078
07/08/2012 VNCK – 0001177 + 1,000,000.00 IBVCB.0608121035583002.Ung ho hoc sinh bien gioi Cao Bang
(Tiếp tục cập nhật hàng ngày…)

13 tháng 9, 2012

GIÓ LẠNH ĐẦU MÙA

Nhà văn Thạch Lam - Buổi sáng hôm nay, mùa đông đột nhiên đến, không báo trước.

Vừa mới ngày hôm qua giời hãy còn nắng ấm và hanh, cái nắng về cuối tháng mười làm nứt nẻ đất ruộng, và làm ròn khô những chiếc lá rơi. Sơn và chị chơi cỏ gà ở ngoài cánh đồng còn thấy nóng bứt, chảy mồ hôi.

Thế mà qua một đêm mưa rào, trời bỗng đổi ra gió bấc, rồi cái lạnh ở đâu đến làm cho người ta tưởng đang ở giữa mùa đông rét mướt. Sơn tung chăn tỉnh dậy, nhưng khôg bước xuống giường ngay như mọi khi, còn ngồi thu tay vào trong bọc, bên cạnh đứa em bévẫn nắm tay ngủ kỹ.

Chị Sơn và mẹ Sơn đã trở dậy, đang ngồi quạt hỏa lò để pha nước chè uống. Sơn nhìn thấy mọi người đã mặc áo rét cả rồi.

Nhìn ra ngoài sân, Sơn thấy đất khô trắng, luôn luôn cơn gió vi vu làm bốc lên những màn bụi nhỏ, thổi lăn những cái lá khô lạo xạo.

Trời không u ám, toàn một màu trắng đục. Những cây lan trông chậu, lá rung động và hình như sắc lại vì rét.

Sơn cũng thấy lạnh, vội vơ lấy cái chăn trùm lên đầu rồi cất tiếng gọi chị. Mẹ Sơn nghe thấy, đặt chén nước chè xuống, bảo chị Lan:
- Con vào buồng lấy thúng áo ra mẹ mặc cho em, đi!.

Rồi quay lại bảo Sơn:
- Con sang đây mà ngồi cho ấm. Bước khéo để cho em bé ngủ!.

Sơn kéo chăn lên đắp cho em, ngồi xếp bằng bên khay nước. Mẹ Sơn rót cho một chén, Sơn cầm lấy chén chè nóng ấp vào mặt, vào má cho ấm, rồi để mặt vào miệng chén cho hơi bốc lên. Bà Sơn thường vẫn bảo làm thế cho tỉnh mắt.

Người vú già xù xù cái áo bông cánh rách, xách siêu nước từ dưới nhà lên, vừa xuýt xoa vừa nói:
- Rét quá! Múc nước cóng cả tay!.

Vú giơ tay hơ trên hỏa lò. Mẹ Sơn hỏi:
- Năm nay rét sớm hơn mọi năm vú nhỉ?.
 Người vú già ra vẻ nhớ lại, đáp:
- Cũng chả bằng cái năm mợ đi cân gạo bên Sông. Gớm, mới rét làm sao! Sáng tôi dậy, bà sai đi chợ, cứ run lên cầm cập!.

Sơn cũng nhớ cái rét năm ấy rõ rệt lắm, như mới đây thôi. Buổi sớm hôm ấy, mẹ Sơn cũng ngồi uống nước chè như sáng hôm nay và cũng lấy áo rét ra mặc.

Chị Lan từ trong buồng đi ra, khệ nệ ôm cái thúng quần áo đặt lên đầu phản.

Mẹ Sơn đặt cái vỉ buồm lục đống quần áo rét. Sơn nhận ra cũng những cái áo Sơn đã mặc năm ngoái, năm kia: một cái áo vệ sinh màu nâu sẫm với một cái áo dạ khâu chỉ đỏ. Sơn cầm giơ những cái áo lên, thấy mát lạnh cả tay.

Từ bộ quần áo thoảng ra hơi mốc của vải gấp lâu trong hòm, làm Sơn nhớ lại những buổi đầu mùa rét từ bao giờ, lâu lắm, ngày Sơn còn nhỏ.

Mẹ Sơn giơ lên một cái áo bông cánh đã cũ nhưng còn lành lặn, nói:
- Đây là áo của cô Duyên đây!.

Duyên là đứa em gái bé của Sơn, chết từ năm lên bốn tuổi. Mẹ Sơn nhắc đến làm Sơn nhớ em, cảm động và thương em quá.

Vú già là người đã nuôi Duyên từ lúc mới đẻ, với lấy cái áo lật đi lật lại ngắm nghía,tay mân mê các đường chỉ:
- Giá bây giờ em nó có còn cũng chả mặc được!.

Mẹ Sơn yên lặng không nói gì. Nhưng đến lúc nói với Sơn lại để mặc áo, Sơn thấy mẹ hơi rơm rớm nước mắt.

Sơn đã mặc xong áo ấm áp: cả cái áo dạ chỉ đỏ lẫn áo vệ sinh, ngoài lại mặc phủ cái áo vải thâm dài. Sơn đứng trên giường trước mặt mẹ, đã quay đi quay lại ba, bốn lần để mẹ Sơn ngắm áo.

Sau cùng, mẹ Sơn vuốt các tà áo cho phẳng phiu, rồi đẩy Sơn ra, bảo:
- Thôi, con đi chơi!.

Sơn xúng xính rủ chị ra chợ chơi. Nhà Sơn ở quay lưng vào chợ, cạnh một dãy nhà lá của những người nghèo khổ mà Sơn quen biết cả vì họ vẫn vào vay mượn ở nhà Sơn. Sơn biết lũ trẻ con các gia đình ấy chắc bây giờ đương đợi mình ở cuối chợ để đánh khăng, đánh đáo.
 Không phải ngày phiên, nên chợ vắng không. Mấy cái quán chơ vơ lộng gió, rác bẩn rải rác lẫn với lá rụng của cây đề.

Gió thổi mạnh làm Sơn thấy lạnh, và cay mắt. Nhưng chân trời trong hơn mọi hôm, những làng ở xa Sơn thấy rõ như ở gần.

Mặt đất răn lại, và nức nẻ những đường nho nhỏ, kêu vang lên lanh tanh dưới nhịp guốc của hai chị em.

Đến cuối chợ đã thấy lũ trẻ đang quây quần chơi nghịch. Chúng nó thấy chị em Sơn đến đều lộ vẻ vui mừng, nhưng chúng vẫn đứng xa, không dám vồ vập. chúng như biết cái phận nghèo hèn của chúng vậy, tuy Sơn và chị vẫn thân mật chơi đùa với, chứ không kiêu kỳ và khinh khỉnh như các em họ của Sơn.

Thằng Cúc, con Xuân, con Tý, con Túc sán gần giương đôi mắt ngắm bộ quần áo mới của Sơn. Sơn nhận thấy chúng ăn mặc không khác ngày thường, vẫn những bộ quần áo nâu bạc đã rách vá nhiều chỗ.

Nhưng hôm nay, môi chúng nó tím lại, và qua những chỗ áo rách, da thịt thâm đi. Mỗi cơn gió đến, chúng lại run lên, hàm răng đập vào nhau.

Thằng Xuân đến mó vào chiếc áo của Sơn, nó chưa thấy cái áo như thế bao giờ. Sơn lật vạt áo thâm, chìa áo vệ sinh và áo dạ cho cả bọn xem.

Một đứa tắc lưỡi, nói:
- Cái áo này mặc thì nóng lắm. Chắc mua phải đến một đồng bạc chứ không ít, chúng mày nhỉ?.

Đứa khác nói:
- Ngày trước thầy tao cũng có một cái áo như thế, về sau bán cho ông Lý mất!.

Con Túc ngây ngô giương đôi mắt lên hỏi Sơn:
- Cái này cậu mua tận Hà Nội phải không?.

Sơn ưỡn ngực đáp:
- Ở Hà Nội, chứ ở đây làm gì có. Mẹ tôi còn hẹn mua cho tôi một cái áo len nhiều tiền hơn nữa kia!.

Chị Lan bỗng giơ tay vẫy một con bé, từ nãy vẫn đứng dựa vào cột quán, gọi:
- Sao không lại đây, Hiên? Lại đây chơi với tôi!.

Hiên là đứa con gái bên hàng xóm, bạn với Lan và Duyên.

Sơn thấy chị gọi nó không lại, bước gần đến trông thấy con bé co ro đứng bên cột quán, chỉ mặc có manh áo rách tả tơi, hở cả lưng và tay.

Chị Lan cũng đến hỏi:
- Sao áo của mày rách thế Hiên, áo lành đâu không mặc?.

Con bé bịu xịu nói:
- Hết áo rồi, chỉ còn cái này!.
 - Sao không bảo u mày may cho?.

Sơn bây giờ mới chợt nhớ ra là mẹ cái Hiên rất nghèo, chỉ có nghề đi mò cua bắt ốc thì còn lấy đâu ra tiền mà sắm áo cho con nữa. Sơn thấy động lòng thương, cũng như ban sáng Sơn đã nhớ thương đến em Duyên ngày trước vẫn cùng nói với Hiên đùa nghịch ở vườn nhà.

Một ý nghĩ tốt bỗng thoáng qua trong trí, Sơn lại gần chị thì thầm:
- Hay là chúng ta đem cho nó cái áo bông cũ, chị ạ!.
- Ừ, phải đấy. Để chị về lấy!.

Với lòng ngây thơ của tuổi trẻ, chị Lan hăm hở chạy về nhà lấy áo. Sơn đứng lặng yên đợi, trong lòng tự nhiên thấy ấm áp vui vui.

Nhưng cái vui của Sơn không được bao lâu. Bữa cơm về tới nhà, Sơn không thấy mẹ đâu cả, hỏi vú già:
- Mợ tôi đi đâu hở vú?
- Chị Lan và cậu cứ ăn cơm trước đi. Mợ còn đi ăn giỗ đến trưa mới về!.

Rồi vú già nhìn rõ vào mặt Sơn, hỏi:
- Có phải cậu đem cho con Hiên cái áo bông cũ phải không?.

Sơn ngạc nhiên đáp:
- Phải. Nhưng sao vú biết?.
- Con Sinh nó nói với tôi đấy Sinh là đứa em họ của Sơn, vẫn hay nói hỗn với vú già, nên vú ấy ghét. Nó lại còn bảo hễ mợ về nó sẽ sang mách với mợ cho cậu phải đòn!.

Sơn lo quá, sắp ăn, bỏ đũa đứng dậy, van:
- Thế bây giờ làm thế nào, hở vú? Mợ tôi biết thì chết!.
- Ai bảo cậu dại dột đem cho áo nó? Bây giờ cậu sang bảo cái Hiên trả lại thì không việc gì!.

Sơn vội vàng ra chợ tìm cái Hiên nhưng không thấy con bé ở đó. Đến nhà cũng không thấy ai, mẹ nó cũng không có nhà. Hai chị em lo sợ, đi ra cánh đồng tìm cũng không gặp.

Gần đến buổi chiều, Sơn và chị chưa đòi được áo. Lan trách em:
- Sao em lại nghĩ đem cho nó cái áo ấy, có phải bây giờ me mắng chết không?.
- Ai bảo chị về lấy? Nếu chị không về lấy thì em biết đâu!.
Chị Lan đấu dịu:

- Thôi, bây giờ phải về nhà vậy chứ biết làm thế nào!.
- Nhưng mà em sợ lắm!.

Chị Lan thở dài, nắm chặt lấy tay em, an ủi:
- Đằng nào cũng phải về cơ mà. May r a có lẽ me không mắng đâu!.

Hai chị em lo lắng dắt nhau lẻn về nhà. Đến cửa, Sơn nghe thấy tiếng mẹ nói ở trong với tiếng một người đàn bà khác nữa, nghe quen quen.

Lan dắt tay Sơn khép nép bước vào, hai chị em ngạc nhiên đứng sững ra khi thấy mẹ con Hiên đang ngồi ở cái ghế con trên đất trước mặt mẹ, tay cầm cái áo bông cũ.

Thấy hai con về, mẹ Sơn ngửng lên nhìn rồi nghiêm nghị bảo:
- Kìa, hai cô cậu đã về kia. Thế áo bông của tôi đâu mà tự tiện đem cho đấy?.

Sơn sợ hãi, cúi đầu lặng im, nép vào sau lưng chị. Bác Hiên vừa cười vừa nói:
- Tôi về thấy cháu nó mặc cái áo bông tôi hỏi ngay. Nó bảo của cậu Sơn cho nó. Tôi biết cậu ở đây đùa, nên tôi phải vội vàng đem lại đây trả mợ. Thôi, bây giờ, xin phép mợ tôi về!.

Mẹ Sơn hỏi:
- Con Hiên không có cái áo à?
- Bẩm nhà cháu độ này khổ lắm!. Chẳng để dành được đồng nào may áo cho con cả. Thành thử vẫn cái áo từ năm ngoái nó mặc mãi!.

Mẹ Sơn với cái âu đồng, lấy tiền đưa cho bác Hiên:
- Đây, tôi cho mượn năm hào cầm về mà may áo cho con!.

Khi bác Hiên bước ra khỏi cửa, mẹ Sơn vẫy hai con lại gần, rồi âu yếm ôm vào lòng mà bảo:
- Hai con tôi quý quá, dám tự do lấy áo đem cho người ta không sợ mẹ mắng ư?..
---------------------------------------------------------------------------
* Bài viết của Nhà văn Thạch Lam, viết năm 1937.
* Hình ảnh minh họa: Chuyến đi thiện nguyện, trao quà cho học sinh Mầm non - Tiểu học - THCS xã Bản Công, huyện Trạm Tấu, tỉnh Yên Bái (9/2011) của các thành viên Diễn đàn OF.

NGƯỜI ĐẸP ÁO DÀI VŨ NGỌC ANH: NỖI BUỒN HOA SÚNG

Hiệu Minh - Hồi nhỏ, tôi rất thích hoa súng vì loài hoa này mọc rất nhiều ở Hoa Lư về mùa nước lụt. 

Đôi lúc cả một vùng đẹp như bức tranh thủy mặc.

Sau này đi xa, có dịp vào bảo tàng tôi thường tìm ngắm tranh Monet vẽ hoa súng tuyệt vời

Nhớ Lưu Quang Vũ có câu thơ như ông biết được tiếng hoa:

"Nghe hoa súng bờ ao se sẽ nở
Da diết lòng hương dịu tự vườn cau"…

Tháng trước, Tổng Cua đưa hai đứa nhỏ thăm khu du lịch Tràng An. Thuyền đi trên mặt nước trong xanh, thỉnh thoảng có đám hoa súng đang chúm chím nở rất đẹp. Định bụng lúc ra thế nào cũng chụp vài cái ảnh. Quay ra bến thì trời chiều, hoa súng đi ngủ hết, chả chụp được cái nào, tiếc mãi.

Người lái đò nói: Hoa súng ở đây cũng phải trồng mới ra và thuyền bè không được đi vào đó. Du khách cấm không được vặt hoa. Vì ai cũng hái hoa về làm của riêng thì còn đâu cảnh đẹp thần tiên cho Tràng An.

Hôm nay xem báo Tiền Phong có ảnh người đẹp áo dài Vũ Ngọc Anh đẹp tuyệt trần đang thăm quê mình. Gương mặt thiên thần, nụ cười rạng rỡ.

Cứ ước là mình còn trẻ, là đại gia, nhiều tiền như bầu Kiên, cưới được người đẹp này. Nhưng xem đến ảnh cuối thì có lẽ mình thấy hợp với cô lái đò hơn :razz: :roll: ;)

Giới thiệu vài cái ảnh để các bạn chiêm ngưỡng. Ảnh trong entry lấy từ Tiền Phong online và lời bình của Cua Times.

Người đẹp trên sông nước Tràng An. Ảnh: TPO

Trước vườn hoa súng. Ảnh: TPO

Thiên thần. Ảnh: TPO

Màu hoa súng ấy như cơn đau không dám khóc. Ảnh: TPO

Còn nỗi buồn hoa súng tím biết cho đâu. Ảnh: TPO

Bỗng thấy chị lái đò đẹp hơn hoa hậu. Ảnh: TPO

Nếu ai cũng như Hoa hậu áo dài Vũ Ngọc Anh vặt bông hoa súng để chụp ảnh thì liệu rằng Tràng An có còn đẹp nữa hay không?..

Giá như người đẹp nhớ mấy câu thơ Chế Lan Viên từng thảng thốt về loài hoa mong manh như chính nàng, lặng lẽ mang những niềm đau thì có lẽ nàng không nỡ vặt bông súng ấy:

Màu hoa súng ấy như cơn đau không dám khóc
Chỉ lặng yên sắc tím để mà đau
Người đời chỉ biết màu sen anh đỏ rực
Còn nỗi buồn hoa súng tím biết cho đâu.
 
HM. 11-9-2012

TIÊN SƯ BỐ QUAN LÀM BÁO

Phairzios - Vừa nghe tin QUAN LÀM BÁO được xếp vào hàng ngũ các thế lực thù địch, thế là em phải chửi ngay.

Vì em nghĩ đơn giản, em chửi "nó" thì lập tức em đứng vào hàng ngũ "không phải các thế lực thù địch". Suy ra --> em sẽ được yên thân!..

Đời chỉ cần yên thân là được, cần đếch gì nữa. Cơm ăn ba bữa, quần áo mặc cả ngày. Hết phim.

Nhưng mà chửi xong rồi cũng thấy ngượng ngượng cái mồm.

Em thấy ngượng, không phải cho em mà ngượng cho các anh, các chị - nhưng người đã đề cao đội hình Quan làm báo, Dân làm báo...  quá đáng.
Việc đếch gì phải thế. Trong tay "chúng ta" (em tự vơ vào tí) chẳng có hàng trăm tờ báo, hàng vạn phóng viên tinh nhuệ, hàng vạn cán bộ đầy năng lực... Thế mà tự nhiên phải đặt mấy cái cờ lốc cờ léo trở thành một thế lực!

Không những thế ta lại tự hào với lực lượng an ninh, cảnh sát hùng hậu, tự hào với hàng vạn chiến công to nhỏ đánh dẹp, đánh sập biết bao bọn cờ lốc cờ leo, bỏ tù hàng chục "thằng - con" cứng đầu cứng cổ.

Vậy mà đành phải bó tay trước các đối tượng xấu xa - nguyên văn là "các thế lực thù địch"


Tiên sư bố QUAN LÀM BÁO - Em lại phải chửi lại một lần nữa để tỏ rõ lập trường, quan điểm. Tại sao vẫn mãi không bắt được "mày"?

Tiên sư bố QUAN LÀM BÁO (Chửi đến phát thứ ba cho chắc ăn) - Tại sao "mày" lại làm mất thời gian của  "Các Bộ, ngành, các địa phương lãnh đạo cán bộ, công chức, viên chức"... khi họ cứ phải vào  xem, sử dụng, loan truyền và phổ biến các thông tin của "mày".

Phải chăng là "mày' quá là hấp dẫn! Mày sexy hơn cả những mông, những ngực, những đùi, những vế đang ê hề và được thả cửa vào xem.
 
Phải chăng là "mày" đang đem đến cho người ta món ngon, khi người ta đã chán ngấy những món ăn được chế biến cùng một công thức cùng một chất liệu từ "Báo Nhân Dân, Thông tấn xã Việt Nam, Đài Truyền hình Việt Nam, Đài Tiếng nói Việt Nam, Cổng Thông tin điện tử Chính phủ, các cơ quan thông tin đại chúng".

Bó tay với bọn phản động này mất thôi.  

Tóm lai: Chúng ta đã bắt biết bao nhiêu "thằng và con" nhốt vô tù vì dám  xuyên tạc, chống Đảng và Nhà nước.

Nhưng càng bắt chúng lại càng trở nên đông đảo và mạnh mẽ hơn.

Phải chăng là ở xứ mình, có nhiều người thích vào tù??? Hay là ở lý do nào khác?..
-------------------------------------------------------------------------------------------
* Hình ảnh chỉ có tính minh họa, không liên quan đến nội dung bài viết của tác giả.

12 tháng 9, 2012

TRÊN MẠNG, NGƯỜI TA CÓ CÔ ĐƠN?..

Nguyễn Thị Hậu - Bạn bảo: Một ngày không lướt mạng một lúc là như thiếu cái gì. Bồn chồn bứt rứt, thậm chí có cảm giác như người mù - Vì không biết quanh mình, đã có những gì xảy ra?..

Mình bảo: "Thế lên mạng xem tin gì?". "Đâm cướp, giết hiếp à? Hay là li dị chia tay ngọai tình có bầu lộ hàng PR? Hay là lừa đảo tham nhũng hối lộ lạm quyền hành dân đầu cơ? Hay là nghị trường tiền tỷ đườn
g sắt dự án quy họach trục nọ trục kia dời đô?.. Và…?".

Đáp lại cái giọng khiêu khích đầy bức xúc của mình, bạn hiền lành lắc đầu: "Không!. Chả mất thời giờ vào những chuyện mình không cần/ không thể làm gì được. Chỉ ghé qua nhà bạn bè, xem bạn mình thế nào thôi!".

À!. Ra thế!… Nhưng có thể biết bạn mình đang thế nào ư, trên mạng???.

Bạn mình - Một ngày có khi đã kịp giải quyết xong một hợp đồng tiền triệu. Bạc đầu suy tính nhưng không đo đếm, nói cười như không dù tiền triệu vừa vào túi hay vừa mất đi…
 
Trên mạng chả bao giờ thấy bạn “nghĩa lộ” chuyện làm ăn (chuyện nhỏ mà - bạn nói, nếu ai đó biết mà chia vui hay chia buồn).
 
Vẫn thấy bạn tưng tửng những câu chuyện đọc xong không thể không phá lên cười. Nhưng cười rồi bỗng ngậm ngùi - Dường như bạn đang rất cô đơn…

Bạn mình - Mỗi ngày sắc sảo với những bài viết làm không ít kẻ phải nghiến răng giật mình. Mỗi bài bạn viết ngắn dài, cũng có hàng chục hàng trăm comment đồng tình, ủng hộ, phản đối, phân tích đúng sai mỉa mai, chống đối, thậm chí nặng lời quy kết…
 
Cũng chả bao giờ thấy bạn nao núng buồn phiền hay phấn khích…
 
Cà phê mỗi chiều vẫn thấy bạn ngắm nhìn vòm cây cao xanh ngát bảo rằng: Đấy! Sài Gòn mùa này có kém gì mùa thu Hà Nội?. Chợt thấy nao lòng - Dường như bạn đang rất cô đơn…

Bạn mình - Mỗi ngày chao chat những chuyện giai trẻ gái già, nay người này yêu mai người khác thích…
 
Có khối người ghen tỵ với bạn, dù biết có khi những giai ấy gái ấy là bạn bịa chuyện cho vui.
 
Nhưng vẫn bán tín bán nghi vì quả nhiên xung quanh bạn chả bao giờ vắng các chân dài các vai rộng.
 
Để rồi thi thỏang bắt gặp bạn một mình trên phố, lơ đãng phóng xe. Bóng bạn nhỏ nhoi trên đường - Dường như bạn đang rất cô đơn… 
Trên mạng có thể nhận biết những khỏanh khắc ấy của bạn được chăng?..

Đôi lúc nghĩ: Mấy ai thực sự cô đơn, bởi trong thế giới ảo cảm giác “cô đơn trên mạng” rất dễ lây lan.
 
Nhưng khi những dòng chữ của bạn hòa với mọi người, thì mình biết: Bạn đang cô đơn hơn bao giờ hết...

(2011)
-------------------------------------------
* Hình minh họa của MTH, không liên quan đến nội dung bài viết của TS Khảo cổ Nguyễn Thị Hậu (TP.HCM).

11 tháng 9, 2012

CÔNG CHÚA YÊU KIỀU TRÊN BIỂN TRƯỜNG SA

Mai Thanh Hải - Đó là nhà giàn Huyền Trân (DK1/7), nằm trên vùng biển Trường Sa, cách TP. Vũng Tàu gần 254 hải lý về phía Đông Nam.

Thượng tá Lê Đình Việt, Phó Chính ủy Lữ đaàn 171, Vùng II Hải quân bảo: Dịp biển lặng như... ao, nhà giàn soi bóng xuống nước, lung linh như  1 nàng công chúa. Chả thế mà nhà giàn mang tên Huyền Trân, con gái vua Trần Nhân Tông, từ thủa giữ nước bộn bề, tít tắp quá khứ xa xưa.

Anh Việt gắn bó với nhà giàn từ khi những cái nhà cao cẳng, mọc lêu nghêu trên thềm lục địa phía Nam Tổ quốc, nên tỷ thứ chuyện liên quan, đều thuộc làu làu hơn cháo. Thế nên, câu chuyện của tụi mình, trong cả tháng hành quân từ bờ biển, từ đảo đến đảo, từ đảo qua nhà giàn, quanh đi quẩn lại vẫn chỉ là DK1.

Lẩn mẩn tính ra, trên toàn thế giới, chả có lực lượng Hải quân nào giống như Hải quân Việt Nam, mà trực tiếp là Lữ đoàn 171, bởi Lữ này, ngoài tàu bè, súng pháo, còn có 1 Tiểu đoàn rất đặc biệt, mang tên Tiểu đoàn DK1, chuyên làm nhiệm vụ canh trời giữ biển Tổ quốc trên những nhà giàn giống y tổ chim, cắm cheo leo trên mặt biển. 

Diễn giải ra, thì vắn tắt thế này: DK1 là Cụm Dịch vụ kinh tế-khoa học-kỹ thuật, được xây dựng dưới dạng các nhà giàn, trên thềm lục địa phía Nam của Tổ quốc, cách đất liền khoảng 250-350 hải lý.

Trên khu vực Biển Đông, chúng ta đã xây dựng cụm 7 khu vực xây dựng nhà giàn, mỗi nhà giàn là một Trạm Dịch vụ Kinh tế-Khoa học kỹ thuật (DVKT-KHKT), giao cho Lữ đoàn 171 thuộc Vùng 2 Hải quân quản lý.

DK là chữ cái đầu viết tắt của cụm từ Dịch vụ-Khoa học kỹ thuật, được hiểu như một công trình phục vụ mục đích dân sự trên biển.

Số 1 chỉ những nhà giàn ở vòng ngoài cùng, xa nhất, so với phía gần đất liền hơn là hệ thống DK2.

Sau cuộc đụng độ 14/3/1988, Trung Quốc bất ngờ nổ súng chiếm đảo Gạc Ma và bắn chết 64 cán bộ chiến sĩ Hải quân Việt Nam đang làm nhiệm vụ xây dựng, canh giữ đảo, một số tàu chiến, tàu thăm dò của Trung Quốc được đà, xuất hiện sâu trong thềm lục địa phía Nam Việt Nam, nơi có tiềm năng lớn về dầu khí và có ý nghĩa chiến lược về an ninh, quốc phòng.

Trước tình hình đó, ngày 17/10/1988, Tổng Bí thư Nguyễn Văn Linh ký văn bản 19/NQ-TƯ về việc bảo vệ khu vực bãi ngầm trong thềm lục địa phía Nam (gọi tắt là khu DK1).

Cùng thời gian này, Tư lệnh hải quân Giáp Văn Cương cũng đã khẩn cấp giao cho Lữ đoàn 171 nhiệm vụ trấn giữ, bảo vệ chủ quyền thềm lục địa phía Đông Nam.

Với những trang thiết bị đo độ sâu, biên đội tàu HQ-713 và HQ-668 do Trung tá Lữ đoàn trưởng Phạm Xuân Hoa chỉ huy đã ra khơi khảo sát, đo đạc trên vùng biển rộng 60.000km2, tìm ra các điểm cạn và định vị các bãi đá ngầm san hô Ba Kè, Phúc Tần, Phúc Nguyên, Quế Đường, Tư Chính và Huyền Trân.

Chính từ những dữ liệu đó, hệ thống nhà giàn DK1 được xây dựng

Từ ngày 10 đến 15/6/1989, Bộ Giao thông - Vận tải phối hợp với Bộ Tư lệnh Công binh tiến hành xây dựng xong nhà giàn đầu tiên tại bãi đá ngầm Phúc Tần (tên địa danh hành chính là Trạm KT-KHDV Phúc Tần). Đây là nhà giàn được khảo sát ở vị trí số 3 nên còn được gọi là nhà giàn DK1/3 và là nhà giàn đầu tiên được xây dựng hoàn chỉnh.

Ngay sau khi nhà giàn được xây dựng xong, một phân đội thuộc Lữ đoàn 171 Hải quân do Đại úy Nguyễn Văn Nam chỉ huy lần đầu tiên ra bám trụ nhà giàn.

Sau đó, ngày 16/6/1989, nhà giàn DK1/4 cũng hoàn thành.

Từ ngày 27/6/1989, Tổng cục Dầu khí phối hợp với Bộ Tư lệnh Công binh cũng hoàn thành nhà giàn DK1/1.

Ngày 5/7/1989, Chủ tịch Hội đồng Bộ trưởng ra chỉ thị số 180U/T về việc xây dựng Cụm DVKT-KHKT thuộc Đặc khu Vũng Tàu-Côn Đảo, xác định lại chủ quyền Việt Nam đối với khu vực thềm lục địa này.

Ngày 2/11/1989, Trạm DVKT-KHKT Tư Chính B (hay Tư Chính 2, hay Nhà giàn DK1/5) được thành lập, trở thành nhà giàn DK1 thứ 4.

Ngày 10/11/1990, Trạm DVKT-KHKT Phúc Nguyên (hay Nhà giàn DK1/6) được xây dựng xong, trở thành nhà giàn DK1 thứ 5.

Giai đoạn đầu các nhà giàn tương đối thô sơ, kết cấu dạng pông-tông (một dạng phao lớn hình khối hộp làm bằng kim loại) đặt trên nền san hô, dễ bị dịch chuyển bập bềnh trong nước khi có sóng lớn cấp 4 hoặc dòng nước chảy mạnh.

Tháng 12/1990, một cơn bão lớn với gió giật cấp 12 đã giật sập nhà giàn DK1/3 làm 3 CBCS hy sinh (Chỉ huy phó Chính trị Trần Hữu Quảng, Trung sĩ cơ điện Hồ Văn Hiền và Trung úy Quân y Trần Văn Là). Các nhà giàn DK1/4, DK1/6 cũng bị bão giật sập nhưng không thiệt hại về người.

Không quản ngại khó khăn, chúng ta tiếp tục xây dựng thêm các nhà giàn để khẳng định chủ quyền trước sự gia tăng ảnh hưởng của Trung Quốc trên vùng Biển Đông. Các nhà giàn liên tục được xây dựng.

Những nhà giàn về sau được xây dựng trên 4 cọc thép chắc chắn cắm sâu xuống đáy biển, phía trên là tổ hợp sinh hoạt, công tác có diện tích sàn khoảng 100m2.
Ngày 12/12/1998, cơn bão Faith có sức gió giật trên cấp 12 quét qua vùng Biển Đông. Sáng ngày 13/12, nhà giàn Phúc Nguyên 2A bị sóng cuốn trôi, đánh sập, 9 người bị rơi xuống biển, trong đó có 3 CBCS Tiểu đoàn DK1 (Nguyễn Văn An, Lê Đức Hồng, Vũ Quang Chương) hy sinh.
Sau tai nạn của nhà giàn Phúc Nguyên 2A, Quân chủng Hải quân chấm dứt sử dụng các nhà giàn được xây dựng trên nền thiết kế cũ.

Ngày 28/8/2009, Vùng 2 Hải quân mới được thành lập, nhiệm vụ chính là quản lý, bảo vệ chủ quyền vùng biển từ Bình Thuận đến Bạc Liêu, trong đó có khu vực trọng điểm là khu DK1.

Như những cột mốc đánh dấu chủ quyền lãnh hải của Việt Nam tại vùng thềm lục địa , các nhà giàn được những người lính Hải quân canh giữ trong điều kiện cực kỳ thiếu thốn, không có điện, thiếu nước ngọt, khả năng liên lạc hạn chế.

Đầu năm 2009, Báo Tuổi Trẻ TP. Hồ Chí Minh phát động chương trình “Chung tay thắp sáng nhà giàn DK1”, vận động quyên góp tài chính để lắp đặt pin mặt trời và hệ thống điện gió trên toàn bộ các nhà giàn.

Ngày 22/8/2009, các nhà giàn DK1/21 và DK1/12 đã có điện mặt trời. Các nhà giàn khác cũng lần lượt được lắp đặt, đến ngày 1/1/2011, DK1/10 là nhà giàn cuối cùng cũng có điện.

Cùng thời gian này, Tập đoàn Viễn thông Quân đội cũng thực hiện việc cải tiến và tăng công suất nâng khả năng phát sóng của trạm BTS ở khu vực biển đảo đi xa 100 km, giúp 9/15 nhà giàn có thể liên lạc bằng điện thoại di động thông thường.

Tập đoàn Bưu chính Viễn thông Việt Nam cũng dùng cách nâng công suất trạm BTS cùng với việc lắp đặt các trạm thu sóng từ vệ tinh Vinasat-1, trạm tiếp sóng, giúp mở rộng cả khả năng kết nối Internet từ các nhà giàn.
Khu vực nhà giàn DK1 gồm 7 cụm­ Phúc Nguyên, Phúc Tần, Huyền Trân, Quế Đường, Tư Chính, Ba Kè và Cà Mau với cả thảy 20 nhà giàn, từng được xây dựng trên thềm lục địa.

Chiều sâu mực nước bãi cạn thấp nhấp là 7m tại DK1/3 và sâu nhất là 25m tại DK1/15. Các nhà giàn được xây dựng từ năm 1989 đến 1998.

Hiện tổng cộng có cả thảy 15 nhà giàn đang sử dụng, trong đó có 8 nhà giàn có bãi đỗ trực thăng trên nóc, 4 nhà giàn có hải đăng, 1 nhà giàn có trạm quan sát khí tượng. Có 14 nhà giàn ở khu vực giáp với vùng biển Trường Sa và một nhà giàn (DK1/10) ở bãi cạn Cà Mau trên vùng biển Tây Nam...

Kế hoạch của tụi mình, ngay từ khi ở Cam Ranh là chặng dừng chân làm việc tại nhà giàn trên bãi cạn Huyền Trân.

Cụm nhà giàn Huyền Trân được thành lập chính thức từ 11/11/1991, xây dựng trên bãi cạn Huyền Trân (Alexandra Bank) thuộc vùng biển Trường Sa với nhà giàn DK1/7,có ngọn hải đăng và Trạm quan sát khí tượng Huyền Trân

Cơ động từ Trường Sa Lớn đến Huyền Trân, tàu lùi lũi chạy trong đêm đen kịt.

Buổi chiều, biển lặng và đẹp là thế, nhưng đêm buông xuống, biển trở mặt đánh sóng ào ào như ngăn không cho qua nhà giàn.

Càng về khuya, sóng càng mạnh, lên đến cấp 5 khiến tàu nhô lên hụp xuống trên mặt nước sóng trắng lân tinh.

Ca ăn đêm, đã dọn sẵn ngoài boong dưới, cũng phải bê hết vào trong phòng, cho bộ đội lấy dây chằng buộc bàn ghế, xoong chảo nồi niêu.

Buổi chiều ăn cơm xong, mình cắm Headphone nghe Quang Dũng và đút túi quần sóoc mấy lon 333, lững thững ra mũi tàu, vắt vẻo như... Titanic, hút thuốc, uống bia và ngắm biển. Cứ miên man vậy, đến lúc ngất ngây con gà Tây mới phi về phòng, lấy võng ra boong dưới, trùm chăn nghe nhạc thiếp đi...

Gần sáng, chợt tỉnh dậy khi thấy... ướt ướt dưới mông. Tỉnh hẳn: "Ơ! Bằng tuổi này còn tè dầm á?". Sụp phát, tàu khụy xuống, sóng ào phát lên mặt, mới té ngửa: "Biển động!" và tỉnh hẳn khi chú Biên khoác AK, tùm hum trong bộ rằn ri lay đầu: "Biển động, tàu neo, đề nghị các Thủ trưởng vào phòng kẻo sóng tràn ướt hết người!". Lắc đầu sang trái, vầng sáng lung linh huyền ảo trong biển, trên ngất ngây đầu sóng, tỉnh hẳn: "Đã tới nhà giàn Huyền Trân". Thế là tỉnh ngủ luôn, ngồi nghĩ chuyện nhà giàn...
Mình đã mấy lần lên nhà giàn, bởi mỗi chuyến đi, ít nhất cũng có 1 chặng dừng ở 1-2 nhà giàn.

Thế nhưng, có lên nhà giàn, mới thấm thía cái ranh giới mong manh giữa sự sống và cái chết, để phục lăn những đồng đội, mang thân mình đặt lên cái nhà cũ kỹ, trên những cột thép yếu ớt để canh giữ biển trời, như những cột mốc sống, không cho lũ Tàu khựa cải trang trong tàu cá vào thăm dò, thục mũi khoan hút máu biển.

Quay lại câu chuyện của Thượng tá Lê Đình Việt, cứ thấm thía lời trầm trầm, giữa ầm ào sóng biển: "Ở đảo, hy sinh còn giữ được xác. Lính nhà giàn, hy sinh là mất xác trong lòng biển!" 

Ra thăm nhà giàn dịp sóng yên biển lặng, khối khách đất liền xuýt xoa: "Đẹp quá! Trong lành quá! Sướng quá!" khiến lính ta cứ quay mặt đi, cười cũng không nổi: Chả sướng đâu. Mỗi năm chỉ có 3-4 tháng biển lặng cho các Đoàn ra thăm và nhìn nhà giàn dưới con mắt "ăn chơi ngủ nghỉ", còn lại chỉ mấy anh em co ro với nhau trên cái chuồng chim bện bẳng sắt thép, sóng to gió lớn là nghiêng ngả. Những lúc ấy, hết thảy lính tráng phải mặc áo phao , đút tài liệu - vũ khí khí tài quan trọng vào túi bảo quản, chờ lệnh nhảy xuống biển, kéo lên tàu trực theo kiểu... "bỏ của chạy lấy người". Hết bão gió, người lại lướt thướt quay ra, với "của".

Cứ lẩn mẩn, trời sáng lúc nào chả biết. Chỉ thấy phía Đông, ửng lên quầng sáng như cà chua chín, thêm chút nữa, quả cà chua chín được nhúng nước ướt rượt thèn thẹn nhô lên, khiến lũ sóng lâu nhâu bu đến, trên đầu đứa sóng nào cũng nhấp nháy những đốm nắng xinh xinh.

Loa phóng thanh trên tàu lại: "Toàn tàu báo thức! Báo thức toàn tàu!", khiến tất cả bừng tỉnh, xô hết sang mạn vẫy tay chào nhà giàn.

Sáng hẳn, kế hoạch lên nhà giàn thay đổi: Sóng to, biển động nên số xuống xuồng chuyển tải chỉ gồm bộ đội, thuộc loại đàn ông đã có kinh nghiệm đi biển, lên nhà giàn...

Buộc chặt túi bảo quản, siết quai mũ, căng quai dép và đợi sóng dềnh lên, nhảy bụp xuống lòng xuồng trước sự thán phục của những người ở lại, đang xanh mặt nhìn sóng cao đến cả mét đập ầm ầm vào thân tàu, xô dúi dụi chiếc cano chuyển tải.

Lại lạch tạch, ngất ngư nhô lên ngụp xuống giữa mênh mông biển. Tiếng bộ đàm léo nhéo trên giàn, chỉ dẫn xuồng cập chân cột thép. Nới dây, cột thừng và đảo ra lắc vào đến cả chục lần, gần 20 con người mới co chân, đạp lên bậc cầu thang rêu bám xanh, theo đà kéo của bộ đội, chính thức đặt chân lên tổ chim Huyền Trân.

Nhà giàn Huyền Trân được đặt ở vị trí có độ sâu từ mặt san hô lên đến mặt nước biển khoảng 12-15m, độ cao từ mặt nước biển lên sân thượng khoảng 15m.

Nhà giàn được thiết kế, chế tạo đáp ứng các hoạt động công tác hằng ngày, thiết kế chống rung lắc khi sóng lớn, bão mạnh trên cấp 12.

Nhà giàn thiết kế như một căn hộ với các  phòng khách, ngủ, bếp, các phòng lắp đặt thiết bị nghiệp vụ chuyên môn.

Dưới chỉ có biển và biển, xung quanh đều hợp kim sắt thép, lên xuống bằng các bậc thang thép dốc đứng, nhưng Huyền Trân vẫn có chuồng chăn nuôi ngan, chó, những ô rau xanh mơn mởn với mùng tơi, rau lang, dền, ớt cay…

Khác với các đảo của Lữ đoàn 146, bộ đội trên nhà giàn của Lữ đoàn 171 chủ yếu là QNCN. Cậu Thiếu úy QNCN tên Quang, người Bắc Ninh dẫn mình đi sục sạo khắp 3 tầng của chuồng cu, tủm tỉm: "Báo cáo! Đã hết chỗ đi!".

Xuống tầng... trệt, nhìn lũ cá bâu đen dưới chân cột sắt, mình nổi hứng: "Hay câu tý nhỉ?". Quang lắc đầu: "Bọn cá này, bọn em chả câu làm gì cho... phí công!".

Ối Giời phí!. Té ra ngoài này cá nhiều như vãi trấu. Mỗi bữa ăn, bộ đội thường đổ cơm nguội xuống biển, bọn cá chén cơm thành quen, lấy luôn nhà giàn thành nơi kiếm ăn - sinh sống. Mà thường thì bọn đói khát - gầy ốm mới le ve đợi... ăn sẵn, bộ đội lại chả thích tụi "chế độ chính sách", thi thoảng mới thả dây, câu bọn cá to - béo hú có đến vài chục cân ở mãi tít biển sâu...

Quang kéo mình lên tầng ở, lạch xạch mở cửa bếp, mở vung nồi nhôm to đùng đặt trên bếp dầu: Toàn cá là cá, chặt thành khúc dày khự. "Hôm nào có thời gian, anh ở lại đây 1 đêm, bọn em câu tôm hùm, nấu canh mời anh! Gì chứ tôm cá ngoài đây, có mà đầy!". 

Loanh quanh trên sàn thép, thần kinh căng như dây đàn bởi dịp sóng yên biển lặng, là lúc bọn trộm cắp hay lén lút mò vào thềm lục địa, dịp bão gió lại lo chống đỡ giữ thân nhưng lính tráng vẫn hồn nhiên, vô tư và yêu đời lắm lắm.

Sự yêu đời của những người lính, mình bắt gặp trên vỏ hòm đạn 12,7 ly cải tạo thành thùng trồng rau xanh mướt; trên vỏ đạn gò thành chiếc kẻng báo động, trên vỏ bia 333 mài nhẵn thành cốc uống nước; trên mầm xanh của nhánh xương rồng, được cất cẩn thận sau bậc cầu thang vươn lộc xanh đón gió biển; trên cật tre bu gà, buộc chặt vào cột thép kiên trung...
Chia tay, mấy chàng sĩ quan trẻ gãi đầu ấp úng: "Hôm nay sóng to, chị em không lên được. Lát tàu nhổ neo chạy ngang qua, các Thủ trưởng cho phép chúng em ngắm chị em qua... ống nhòm nhé!. Nửa năm rồi, nhà chưa bóng văn công!" khiến tất cả lặng đi, không nói nổi. Bao năm rồi, cái thiếu thốn của bộ đội vẫn vậy và vo tròn thành nỗi nhớ giọng nói, ánh mắt, vòng eo con gái...

Về tàu, kéo neo. Tiếng loa phóng thanh hôm nay nhẹ hẳn: "Đề nghị các đồng chí nữ lên mạn chào nhà giàn!".

Trên cao chuồng chim, lính ta tràn hết ra lan can, cuống quýt chuyền tay nhau ống nhòm, vẫy tay đến hoa mắt, cho những vòng tay của các chị nữ cũng đáp lại hối hả.

Cô bé trong đoàn bỗng cởi chiếc khăn màu hồng, quàng kín cổ ngăn những trận ho, vẫy lên rối rít khi tàu ngang qua nhà giàn, hụ còi nói lời tạm biệt.

Trên cao nhà giàn, những chiếc mũ trắng Hải quân bỗng được chuyền hết lên tay, xếp thành đường thẳng, chao qua chao lại theo nhịp của lời hát: "Đời mình là một khúc quân hành, đời mình là bài ca chiến sĩ" quen thuộc, mà tất cả mọi người trên tàu, cùng cất lên giữa ầm ầm sóng vỗ, ngày biển động bất thường...

Và đến giờ thì mình mới hiểu: Ở cái nhà giàn xa đất liền nhất này, nằm trên vùng nước biến động của quần đảo Trường Sa này, mọi khó khăn vất vả, gian lao, người lính sẽ vượt qua được, bởi phía sau họ là vợ con, người yêu, bạn gái...

Nỗi nhớ ấy không chỉ là dòng thư nối tháng, tiếng điện thoại bập bõm sóng xa mà còn rành mạch trong từng hơi thở nóng, nụ cười quen, giọng nói trong trẻo và ngón tay mềm vẫy gọi, của con gái đất liền khi ghé ngang qua. Có phải vì nhớ thương, dấu yêu dằng dặc vợ con - người yêu đến cháy lòng, khát khao như vậy, nên căn nhà giàn xa xôi, khó khăn nhất trong các nhà giàn này, được đặt tên theo công chúa - Nàng công chúa yêu kiều trên biển Trường Sa?..
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Nhà giàn Huyền Trân nhìn từ xa
Nghệ thuật... lên giàn

Đồ đặc chủng, cho nhà giàn không có sân bay
Có nhà vệ sinh hẳn hoi (nhưng chỉ mở cửa khi có khách đến thăm thôi nhá! Còn bình thường, ngu gì mà chui vào?..)
Bia tập bắn trên biển
Mình và anh em đều thích gọi bằng tên thực: Bu gà
Phao cứu sinh luôn để ở chỗ dễ lấy, dễ nhìn
Giấu kín chậu xương rồng nhưng vẫn bị mình phát hiện được
Công nghệ lọc nước ngọt có 1 không 2
Vườn treo rau muống
Chật chội quá nên dụng cụ nấu ăn, thực phẩm cũng phải để ngoài lan can, giữa trời
Tàu đỗ ngoài cho nhà giàn thêm nhớ
Không đâu có, ngoài Huyền Trân: Cây chanh rất sai quả và quả nào cũng to đùng, mọng nước
Để dép ở ngoài cửa, nhá!
Góc làm việc và sinh hoạt
Dao thớt như ai
Kẻng để báo động
Hòm đạn thành... hòm rau
Có nước ngọt đâu mà giặt giũ?..
Thức ăn dự trữ
Toàn lính trẻ
Ai thăm cứ thăm, ai gác vẫn gác
Vườn rau mầm đây
Chỗ này mà ngồi nhậu hoặc nhảy nhót thì tuyệt
Tầng trệt đây. Ai xuống đây cũng phải mặc áo phao
Sóng cuộn lên, nhìn khiếp hãi
Bãi cạn Huyền Trân có mấy chú cá mập to như cái thuyền, thi thoảng hay vào nhà giàn chờ ăn cơm nguội
Ổn định chỗ ngồi chưa nào
Chào tạm biệt
Ngắm nhau
Các gái chào các giai. Hẹn gặp lại Huyền Trân, nhé!
Một kiểu ảnh kỷ niệm với Phó Chính ủy 171, để không quên nhà giàn Huyền Trân, tháng 4/2012