Trần Đăng Tuấn - Sáng sớm hôm qua (6/1) đọc bài của Lana, của Sống Thật chậm về chuyến đi Pa Cheo. Bài của Sống Thật chậm chưa kể gì đã nói ngay về chuyện vui mà cũng ”nặng lòng”. Quà cho Mầm Non chu đáo hết mực, chuyến đi thật thành công, mà nặng lòng thì là sao?.
Mình nói thật là chỉ đọc đến đấy, mình đoán ngay rồi. Đã đi nhiều các trường, mình biết là Pa Cheo hơi khác ở chỗ Mầm Non không ở độc lập như ở Dền Thàng, Y Tý, A Lù hay Sín Thầu, Mường nhé, Mường Nhà…..mà "ở nhờ” tiểu học và các lớp lớn hơn. Pa Cheo nghèo thế thì chắc chắn nhìn bọn Tiểu học cũng sẽ rất xót lòng.
Mình cũng đã gặp nhiều tình huống bọn anh chị học Tiểu học hay đẾN lớp bọn Mầm Non đợi em để cùng về.
Khổ nỗi chúng nó cũng chẳng nhỉnh hơn lũ Mầm Non là bao, nên nhiều khi, như ở Điện Biên, tiếng là phát áo cho Mầm Non, nhưng cũng ” tặc lưỡi” phát cả cho chúng nó.
Vì vậy mà lên Điện Biên bọn mình đã mang số áo lên nhiều hơn danh sách, để còn phòng bị. Mà cũng chẳng đủ đâu !
Đọc tiếp thấy đúng là vậy.
Đọc bài Lana lại càng hiểu cái tâm trạng ấy. Rồi bài của Mẹ Còi còn cụ thể hơn về cái khổ tâm khi không che chắn cái rét được cho những đứa ngay ở bên.
Không biết , không nhìn thấy thì thôi, chứ nhìn thấy rồi, khó mà về Hà Nội ăn Tết ngon được đâu.
Mình gọi điện cho anh Khôi, nói có lẽ vẫn phải mua áo cho Tiểu học Pa Cheo , lại vay nợ đi, dù áo Điện Biên chưa hết nợ.
Nhưng anh Khôi nói cả đoàn đi Pa Cheo trên đường về đã sục sôi chuyện đó rồi. Bên đó sẽ lo vụ này. Nói thật, cũng nhẹ người, vì trong ngày hôm nay (6/1) còn phải mua 240 áo cho mầm non Suối Giàng nữa.
Trên đường đi làm , rẽ qua cửa hàng quần áo. Cô chủ tên Lan, hóa ra chồng là quay phim bên Hãng phim truyền hình ( VFC). Áo rất đẹp. Các cháu mặc thế này quá mốt so với…Hà Nội. Giá nhập hàng là 135.000 đ/ cái. Loại này thấy bày bán ở ngoài cỡ 200-250 ngàn. Cửa hàng chỉ thu 100.000 đ/ cái, còn lại coi như góp phần ” cho chúng nó”.
Chở áo về, nhờ các bạn ở Công ty lên phân loại, mừng là áo đẹp.
Về phần mình, anh chị em ở đây lẳng lặng rủ nhau góp tiền, hỏi nhỏ mình : Anh giới thiệu một điểm trường chúng em mang quà Tết lên ”cho chúng nó”.
Cậu đại diện cho nhóm ấy nói đến đây gãi đầu gãi tai , rồi thêm : ” Điểm…be bé thôi, anh ạ, chứ bọn em …ít tiền”.
Mình giới thiệu Lao Chải, có 60 đứa. Thế là cũng đi mua áo rét, rồi khăn mặt, xà phòng, chậu….
Lên đó, còn phải huấn luyện thì chúng nó mới biết đánh răng, rửa mặt đấy. Cả cái Tiểu học Lao Chải, lên chẳng thấy có cái khăn nào vắt cả. Đánh răng chắc càng không.
Mình để ý, thấy chúng nó ( tức là bọn trong Công ty ấy) cứ ngóng ngày phát lương. Hình như náo nức đăng ký tham gia nhiều, nhưng đa số nói sẽ nộp tiền luôn vào ”ngày ấy”.
Quân mình ở đây lương không thấp, thậm chí là cao, so với mặt bằng làm báo, nhưng mà vào thời điểm như thế này, không lại được với các khoản chi tiêu mà giá cả cứ tăng lên chẳng dần dần. Mình ngờ chúng nó vẫn đi mua, nhưng toàn kiếm chỗ quen để... mua chịu.
Dù sao thì đã có 300 áo mới xếp đày phòng. Lại cho người ghé xuống kho Cầu Diễn của Thúy, lấy về khá nhiều quần áo cũ được chọn lọc rất kỹ. Cũng thêm một thùng 10 áo rét mới cứng nữa một bạn đã ủng hộ.
Vì thế lúc nghỉ ăn trưa cũng thấy thoải mái. Pa Cheo có người lo rồi. Lao Chải và Suối Giàng đủ áo rồi, có thể cả Nậm Khắt nữa, nếu cố chút nữa.
Rồi bỗng nhận được cái nhắn tin của Mai Thanh Hải : ” Em vừa đưa lên blog của em bài về Dền Thàng”. Mở ra đọc luôn.
Đọc xong thấy đắng cả miệng, không muốn ăn nữa. Có nhiều lý do để bọn mình luôn quan tâm đến Dền Thàng. Trước hết, vì Dền thàng nghèo nhất ở Bát Xát. Thứ nữa, "Chiến dịch cơm thịt cho Mầm Non” bắt đầu chính ở đây mấy tháng trước. Dền Thàng đã nổi lửa nấu cơm có thịt, đã có chăn, có đệm xốp, có áo, có phích đựng nước nóng….
Nhưng hồi đó mùa thu, mới mua áo nỉ. Trên ảnh thấy có đứa vẫn mặc loại áo đó. Nhưng giờ đã là mùa đông cũng đã. Lại gọi cho anh Khôi, người cũng rất sốt ruột trước những gì đã thấy.
Gọi lên gặp cô giáo, có ý trách cứ. Nghe cô giáo nói như mếu, chùng lòng lại. Các cô không có lỗi khi trẻ chưa có tất, có giày. Có lý do gì đó mà vào thời điểm mọi người đến, các cô chưa trải thảm xốp, khiến chúng nó lạnh. Chỉ có thể trách điều đó thôi.
Nhưng chúng ta đến rồi đi, còn các cô hàng ngày ở đó, họ đâu có chắc rằng những tấm thảm này rách, thì sẽ có tiền mua cái mới .
Nói với anh Khôi : Phải mua áo cho bọn Dền Thàng ngay thôi. Nhất trí rồi. Nhưng nguồn cô Lan lại chỉ còn áo con gái, ít áo con trai lắm. Và nếu nói về tiền, thì hơi be bét.
Định trong ngày lo đủ mấy chục triệu ứng cho áo Suối Giàng trước đã. Thêm 250 cái áo nữa, là hơi gay.
Do vậy buổi chiều, khi thằng bạn gọi điện rủ đến một quán nhậu ” tất niên sớm”, mình thậm chí hơi cáu, nói rằng thôi, tao đang bận. Nó cứ hỏi , nên cũng nói tao đang phải mua kỹ được ít áo. Nó oang oang trong điện thoại : ” Cho chúng nó chứ gì ?. Anh đến đây, em ủng hộ ngay 5 chục triệu”. Mình đổi giọng ngọt ngào "Thế ở đâu , xong việc anh tới?”.
Tối về, cập nhật ủng hộ trong ngày, thấy kể cả 5 chục triệu ( và 5 triệu nữa một ông bạn ngồi đó góp thêm) thì số tiền ủng hộ trong ngày , kể cả vào tài khoản, kể cả trao trực tiếp để mua áo, lên tới cỡ 85 triệu.
Con số khá kỷ lục của ” Cơm có thịt”. Thực ra, nếu tính hết, thì đóng góp của mọi người không phải ở mức trên 1,5 tỷ đâu.
Thực tế nó nhiều hơn, do tiền quần áo ủng hộ trực tiếp ít phản ánh trong tài khoản.
Còn nhớ lần trước một bạn mua ủng hộ 300 cái áo nỉ, có thống kê vào số tiền ủng hộ đâu, mà là hiện vật. Rồi 200 cái áo cho Suối Giàng nữa cũng được bạn bè ” cho không biếu không”.
Tất nhiên, cũng có một số bạn gửi vào TK ủng hộ nói rõ là để mua áo. Cái tiền ấy mình hiểu các bạn chữa cháy cho mình và anh Khôi, luôn ” mua trước, trả sau” vụ áo rét.
Tính ra, đủ tiền mua cho Dền Thàng rồi. Vụ áo cho Điện Biên rồi chắc cũng sẽ gom đủ tiền thôi, nhưng cấp bách hơn là Dền Thàng. Bàn với anh Khôi ngày chở đi Dền Thàng.
Về cuối, anh này ” tương” luôn một câu”: Anh xem, hay là ta nhân chuyến đi, mua thêm áo cho bọn trẻ Vàng Ma Sáo. Ngay gần đấy ít cây số, mà chúng nó cũng …rét, rét lắm !”
Bây giờ lại phải hỏi, xem ao tốt mà rẻ còn ở đâu. Còn tiền…lại vay thôi.
Mình chợt nhận ra mấy anh em dạo này hay quy mọi cái thành.. áo. Ăn ốc, ngao vỉa hè xong, trả tiền, cũng có cậu buột miệng : "Dạo này đến ngao ốc cũng đắt, ăn mất ba cái áo của chúng nó rồi !”.
Đi trên phố, nhìn thấy người ta làm đồ hàng mã cúng cầu gì đó, cũng sốt ruột : ” Giời ạ, đốt cái kia có khi là đốt cả mấy chục cái áo của chúng nó ! “
Chúng nó đang rét. rét lắm. Lạ thật, cũng chỉ là cơm no, có chút thịt, và áo ấm thôi. Chúng nó bé lắm, có đòi hỏi gì hơn đâu. Và thương nhất là trẻ miền núi nói chung chẳng bao giờ đòi hỏi cả. Rét thì chúng ngồi khoanh tay, cố hát theo lệnh cô ( như Mai Thanh Hải miêu tả).
Một cuộc điện thoại đem lại niềm vui : Tại Vàng Ma Sáo, mới chuyển tiền hỗ trợ tháng 1 được một ngày, các cô báo là có thêm nhiều phụ huynh nghe thấy vậy đã đưa con đến lớp. Sĩ số tăng lên 8 cháu.
Đêm xem email. Đây là một vài thư trong số đó. Nhóm cơm thịt chẳng bao mệt mỏi đâu, vì hai lẽ : nhìn thấy trẻ con và nhận được những lời như thế này từ những người chưa gặp lần nào.
“Chúng tôi là 3 chị em ruột : Chị Hiền – anh Hiển – và tôi là Hợi. Lũ chúng tôi là dân Saigon xưa đã về hưu được hơn chục năm rồi.Đọc và được xem những tấm hình chụp các trẻ em ở trên cao .. đau lòng quá.. buồn quá.. may mà có các anh nên đời còn .. dễ thương nhiều lắm
Các cháu thiếu ăn – thiếu mặc – thiếu dép giầy .. nghèo – đói – rét – lạnh .. nhưng dung mạo tươi tắn mắt trong veo má hồng đào thấy thanh sạch và tinh khiết lắm. Trẻ em thành thị của chúng ta ít có vẻ hồn nhiên trong sáng này..
Cầu xin chư Phật chư Bồ Tát chư hiền thánh tăng độ cho các anh đặng mọi sự an bình may mắn vững bước trên các ngả đường quanh co lên những miền cao hóc hiểm mang món quà nhỏ của mọi người cho các cháu có chút niềm vui trong bữa cơm hàng ngày.
Công đức này – nói hơi quá một chút – thật là đội đá.. xây niềm tin… xứng đáng cho sự an tâm trao gữi lòng tin quý của mọi người.
Kính chúc các anh và quý quyến nhiều sức khỏe.. nhiều an lành.”
” Kinh thua anh Tuan qua cac trang blog tinh co em co doc duoc bai viet cua anh ve tre con vung cao,da nhieu lan em muon lien he voi anh nhung thuc tinh em song o xa nen cung chua biet bat dau tu dau.Dau thu cho em xin duoc tu gioi thieu em ten la Trinh song cung chong va 2 con tai Duc ,em muon trinh bay voi anh mot van de em muon ca gia dinh em cung nhau hang thang chia se nhung kho khan cung cac chau ,nhung thong qua tai khoan cua anh em khong chuyen duoc ,em chua ro ly do nen nhan tien co chi ban sang cong tac em gui truoc ve 200 eur , sau do em can xin anh so dien thoai de cho chi ban em lien lac chuyen tien.Tiep theo em muon xin anh tai khoan co the chuyen tu nuoc ngoai ve duoc vi moi thang em muon gui 50 eur ve dong gop.Em mong anh tra loi thu som ,vi song o nuoc ngoai lau cau chu co phan lung cung xin anh thong cam cho em nhe .Xin chao anh chuc anh va gia dinh luon manh khoe!
Gia dinh Giang, Trinh, Nhung ,Hoang! “
” Kính chào anh Tuấn
Em muốn góp cho chương trình khoảng 200 chiếc áo ấm, là áo đồng phục 2 lớp cho các học sinh tiểu học, cỡ áo dành cho trẻ từ 5 dến 8 tuổi.Vậy anh cho em biết là em sẽ liên hệ với ai, địa chỉ, số ĐT?Và bao giờ các anh đi? đi vùng nào ạ? Nếu xe có chỗ và nếu em sắp xếp đi được thì cho em đi cùng với có được không?
Mong anh sớm trả lời
Trân trọng!
HOÀNG VĂN HÀO
Chuyên viên Khách hàng tài chính Cá nhân
-------------------------------------------
Mình nói thật là chỉ đọc đến đấy, mình đoán ngay rồi. Đã đi nhiều các trường, mình biết là Pa Cheo hơi khác ở chỗ Mầm Non không ở độc lập như ở Dền Thàng, Y Tý, A Lù hay Sín Thầu, Mường nhé, Mường Nhà…..mà "ở nhờ” tiểu học và các lớp lớn hơn. Pa Cheo nghèo thế thì chắc chắn nhìn bọn Tiểu học cũng sẽ rất xót lòng.
Mình cũng đã gặp nhiều tình huống bọn anh chị học Tiểu học hay đẾN lớp bọn Mầm Non đợi em để cùng về.
Khổ nỗi chúng nó cũng chẳng nhỉnh hơn lũ Mầm Non là bao, nên nhiều khi, như ở Điện Biên, tiếng là phát áo cho Mầm Non, nhưng cũng ” tặc lưỡi” phát cả cho chúng nó.
Vì vậy mà lên Điện Biên bọn mình đã mang số áo lên nhiều hơn danh sách, để còn phòng bị. Mà cũng chẳng đủ đâu !
Lớp ghép |
Đọc tiếp thấy đúng là vậy.
Đọc bài Lana lại càng hiểu cái tâm trạng ấy. Rồi bài của Mẹ Còi còn cụ thể hơn về cái khổ tâm khi không che chắn cái rét được cho những đứa ngay ở bên.
Không biết , không nhìn thấy thì thôi, chứ nhìn thấy rồi, khó mà về Hà Nội ăn Tết ngon được đâu.
Mình gọi điện cho anh Khôi, nói có lẽ vẫn phải mua áo cho Tiểu học Pa Cheo , lại vay nợ đi, dù áo Điện Biên chưa hết nợ.
Nhưng anh Khôi nói cả đoàn đi Pa Cheo trên đường về đã sục sôi chuyện đó rồi. Bên đó sẽ lo vụ này. Nói thật, cũng nhẹ người, vì trong ngày hôm nay (6/1) còn phải mua 240 áo cho mầm non Suối Giàng nữa.
Trên đường đi làm , rẽ qua cửa hàng quần áo. Cô chủ tên Lan, hóa ra chồng là quay phim bên Hãng phim truyền hình ( VFC). Áo rất đẹp. Các cháu mặc thế này quá mốt so với…Hà Nội. Giá nhập hàng là 135.000 đ/ cái. Loại này thấy bày bán ở ngoài cỡ 200-250 ngàn. Cửa hàng chỉ thu 100.000 đ/ cái, còn lại coi như góp phần ” cho chúng nó”.
"Cơm thịt viên" cũng biết dạy các con đấy |
Về phần mình, anh chị em ở đây lẳng lặng rủ nhau góp tiền, hỏi nhỏ mình : Anh giới thiệu một điểm trường chúng em mang quà Tết lên ”cho chúng nó”.
Cậu đại diện cho nhóm ấy nói đến đây gãi đầu gãi tai , rồi thêm : ” Điểm…be bé thôi, anh ạ, chứ bọn em …ít tiền”.
Mình giới thiệu Lao Chải, có 60 đứa. Thế là cũng đi mua áo rét, rồi khăn mặt, xà phòng, chậu….
Lên đó, còn phải huấn luyện thì chúng nó mới biết đánh răng, rửa mặt đấy. Cả cái Tiểu học Lao Chải, lên chẳng thấy có cái khăn nào vắt cả. Đánh răng chắc càng không.
Mình để ý, thấy chúng nó ( tức là bọn trong Công ty ấy) cứ ngóng ngày phát lương. Hình như náo nức đăng ký tham gia nhiều, nhưng đa số nói sẽ nộp tiền luôn vào ”ngày ấy”.
Quân mình ở đây lương không thấp, thậm chí là cao, so với mặt bằng làm báo, nhưng mà vào thời điểm như thế này, không lại được với các khoản chi tiêu mà giá cả cứ tăng lên chẳng dần dần. Mình ngờ chúng nó vẫn đi mua, nhưng toàn kiếm chỗ quen để... mua chịu.
Lana đã khóc, trước "cơm không thịt" của Tiểu học Hán Nắng (Bát Xát, LC) |
Dù sao thì đã có 300 áo mới xếp đày phòng. Lại cho người ghé xuống kho Cầu Diễn của Thúy, lấy về khá nhiều quần áo cũ được chọn lọc rất kỹ. Cũng thêm một thùng 10 áo rét mới cứng nữa một bạn đã ủng hộ.
Vì thế lúc nghỉ ăn trưa cũng thấy thoải mái. Pa Cheo có người lo rồi. Lao Chải và Suối Giàng đủ áo rồi, có thể cả Nậm Khắt nữa, nếu cố chút nữa.
Rồi bỗng nhận được cái nhắn tin của Mai Thanh Hải : ” Em vừa đưa lên blog của em bài về Dền Thàng”. Mở ra đọc luôn.
Đọc xong thấy đắng cả miệng, không muốn ăn nữa. Có nhiều lý do để bọn mình luôn quan tâm đến Dền Thàng. Trước hết, vì Dền thàng nghèo nhất ở Bát Xát. Thứ nữa, "Chiến dịch cơm thịt cho Mầm Non” bắt đầu chính ở đây mấy tháng trước. Dền Thàng đã nổi lửa nấu cơm có thịt, đã có chăn, có đệm xốp, có áo, có phích đựng nước nóng….
Nhưng hồi đó mùa thu, mới mua áo nỉ. Trên ảnh thấy có đứa vẫn mặc loại áo đó. Nhưng giờ đã là mùa đông cũng đã. Lại gọi cho anh Khôi, người cũng rất sốt ruột trước những gì đã thấy.
Cơm không thịt của Tiểu học Hán Nắng, Bát Xát, Lào Cai |
Gọi lên gặp cô giáo, có ý trách cứ. Nghe cô giáo nói như mếu, chùng lòng lại. Các cô không có lỗi khi trẻ chưa có tất, có giày. Có lý do gì đó mà vào thời điểm mọi người đến, các cô chưa trải thảm xốp, khiến chúng nó lạnh. Chỉ có thể trách điều đó thôi.
Nhưng chúng ta đến rồi đi, còn các cô hàng ngày ở đó, họ đâu có chắc rằng những tấm thảm này rách, thì sẽ có tiền mua cái mới .
Nói với anh Khôi : Phải mua áo cho bọn Dền Thàng ngay thôi. Nhất trí rồi. Nhưng nguồn cô Lan lại chỉ còn áo con gái, ít áo con trai lắm. Và nếu nói về tiền, thì hơi be bét.
Định trong ngày lo đủ mấy chục triệu ứng cho áo Suối Giàng trước đã. Thêm 250 cái áo nữa, là hơi gay.
Do vậy buổi chiều, khi thằng bạn gọi điện rủ đến một quán nhậu ” tất niên sớm”, mình thậm chí hơi cáu, nói rằng thôi, tao đang bận. Nó cứ hỏi , nên cũng nói tao đang phải mua kỹ được ít áo. Nó oang oang trong điện thoại : ” Cho chúng nó chứ gì ?. Anh đến đây, em ủng hộ ngay 5 chục triệu”. Mình đổi giọng ngọt ngào "Thế ở đâu , xong việc anh tới?”.
Lạnh đến 8 độ C đấy |
Tối về, cập nhật ủng hộ trong ngày, thấy kể cả 5 chục triệu ( và 5 triệu nữa một ông bạn ngồi đó góp thêm) thì số tiền ủng hộ trong ngày , kể cả vào tài khoản, kể cả trao trực tiếp để mua áo, lên tới cỡ 85 triệu.
Con số khá kỷ lục của ” Cơm có thịt”. Thực ra, nếu tính hết, thì đóng góp của mọi người không phải ở mức trên 1,5 tỷ đâu.
Thực tế nó nhiều hơn, do tiền quần áo ủng hộ trực tiếp ít phản ánh trong tài khoản.
Còn nhớ lần trước một bạn mua ủng hộ 300 cái áo nỉ, có thống kê vào số tiền ủng hộ đâu, mà là hiện vật. Rồi 200 cái áo cho Suối Giàng nữa cũng được bạn bè ” cho không biếu không”.
Tất nhiên, cũng có một số bạn gửi vào TK ủng hộ nói rõ là để mua áo. Cái tiền ấy mình hiểu các bạn chữa cháy cho mình và anh Khôi, luôn ” mua trước, trả sau” vụ áo rét.
Tính ra, đủ tiền mua cho Dền Thàng rồi. Vụ áo cho Điện Biên rồi chắc cũng sẽ gom đủ tiền thôi, nhưng cấp bách hơn là Dền Thàng. Bàn với anh Khôi ngày chở đi Dền Thàng.
Về cuối, anh này ” tương” luôn một câu”: Anh xem, hay là ta nhân chuyến đi, mua thêm áo cho bọn trẻ Vàng Ma Sáo. Ngay gần đấy ít cây số, mà chúng nó cũng …rét, rét lắm !”
Chúng nó quá xinh |
Bây giờ lại phải hỏi, xem ao tốt mà rẻ còn ở đâu. Còn tiền…lại vay thôi.
Mình chợt nhận ra mấy anh em dạo này hay quy mọi cái thành.. áo. Ăn ốc, ngao vỉa hè xong, trả tiền, cũng có cậu buột miệng : "Dạo này đến ngao ốc cũng đắt, ăn mất ba cái áo của chúng nó rồi !”.
Đi trên phố, nhìn thấy người ta làm đồ hàng mã cúng cầu gì đó, cũng sốt ruột : ” Giời ạ, đốt cái kia có khi là đốt cả mấy chục cái áo của chúng nó ! “
Chúng nó đang rét. rét lắm. Lạ thật, cũng chỉ là cơm no, có chút thịt, và áo ấm thôi. Chúng nó bé lắm, có đòi hỏi gì hơn đâu. Và thương nhất là trẻ miền núi nói chung chẳng bao giờ đòi hỏi cả. Rét thì chúng ngồi khoanh tay, cố hát theo lệnh cô ( như Mai Thanh Hải miêu tả).
Một cuộc điện thoại đem lại niềm vui : Tại Vàng Ma Sáo, mới chuyển tiền hỗ trợ tháng 1 được một ngày, các cô báo là có thêm nhiều phụ huynh nghe thấy vậy đã đưa con đến lớp. Sĩ số tăng lên 8 cháu.
2 chị em sinh đôi đấy |
Đêm xem email. Đây là một vài thư trong số đó. Nhóm cơm thịt chẳng bao mệt mỏi đâu, vì hai lẽ : nhìn thấy trẻ con và nhận được những lời như thế này từ những người chưa gặp lần nào.
“Chúng tôi là 3 chị em ruột : Chị Hiền – anh Hiển – và tôi là Hợi. Lũ chúng tôi là dân Saigon xưa đã về hưu được hơn chục năm rồi.Đọc và được xem những tấm hình chụp các trẻ em ở trên cao .. đau lòng quá.. buồn quá.. may mà có các anh nên đời còn .. dễ thương nhiều lắm
Các cháu thiếu ăn – thiếu mặc – thiếu dép giầy .. nghèo – đói – rét – lạnh .. nhưng dung mạo tươi tắn mắt trong veo má hồng đào thấy thanh sạch và tinh khiết lắm. Trẻ em thành thị của chúng ta ít có vẻ hồn nhiên trong sáng này..
Cầu xin chư Phật chư Bồ Tát chư hiền thánh tăng độ cho các anh đặng mọi sự an bình may mắn vững bước trên các ngả đường quanh co lên những miền cao hóc hiểm mang món quà nhỏ của mọi người cho các cháu có chút niềm vui trong bữa cơm hàng ngày.
Công đức này – nói hơi quá một chút – thật là đội đá.. xây niềm tin… xứng đáng cho sự an tâm trao gữi lòng tin quý của mọi người.
Kính chúc các anh và quý quyến nhiều sức khỏe.. nhiều an lành.”
Chân trần đấy nhé |
” Kinh thua anh Tuan qua cac trang blog tinh co em co doc duoc bai viet cua anh ve tre con vung cao,da nhieu lan em muon lien he voi anh nhung thuc tinh em song o xa nen cung chua biet bat dau tu dau.Dau thu cho em xin duoc tu gioi thieu em ten la Trinh song cung chong va 2 con tai Duc ,em muon trinh bay voi anh mot van de em muon ca gia dinh em cung nhau hang thang chia se nhung kho khan cung cac chau ,nhung thong qua tai khoan cua anh em khong chuyen duoc ,em chua ro ly do nen nhan tien co chi ban sang cong tac em gui truoc ve 200 eur , sau do em can xin anh so dien thoai de cho chi ban em lien lac chuyen tien.Tiep theo em muon xin anh tai khoan co the chuyen tu nuoc ngoai ve duoc vi moi thang em muon gui 50 eur ve dong gop.Em mong anh tra loi thu som ,vi song o nuoc ngoai lau cau chu co phan lung cung xin anh thong cam cho em nhe .Xin chao anh chuc anh va gia dinh luon manh khoe!
Gia dinh Giang, Trinh, Nhung ,Hoang! “
Hết giờ học, mỗi đứa 1 ghế về thôi |
” Kính chào anh Tuấn
Em muốn góp cho chương trình khoảng 200 chiếc áo ấm, là áo đồng phục 2 lớp cho các học sinh tiểu học, cỡ áo dành cho trẻ từ 5 dến 8 tuổi.Vậy anh cho em biết là em sẽ liên hệ với ai, địa chỉ, số ĐT?Và bao giờ các anh đi? đi vùng nào ạ? Nếu xe có chỗ và nếu em sắp xếp đi được thì cho em đi cùng với có được không?
Mong anh sớm trả lời
Trân trọng!
HOÀNG VĂN HÀO
Chuyên viên Khách hàng tài chính Cá nhân
-------------------------------------------