Mộ chí các Liệt sĩ Hà Nội tại Nghĩa trang Trường Sơn |
Bắt đầu từ Thanh Hóa, rừng núi đã bắt đầu nhuốm màu linh thiêng, huyền thoại, rưng rưng ký ức thời chiến tranh.
Năm trước, đúng dịp 27/7, mình và cu Thuần đã hẹn trước sẽ vào Nghĩa trang Trường Sơn thắp hương cho các anh chị.
Nhưng hôm đó, cả 2 anh em đều bận nên không đi được.
Thật kỳ lạ, cả ngày mình cứ bứt rứt không yên, mọi việc trong ngày chẳng đâu vào đâu.
Cu Thuần cũng vậy.
Rút cục, buổi chiều, 2 anh em quyết định: "Thay nhau lái xe trong đêm, vào thắp hương cho các anh chị".
Một đêm thức trắng, xe chạy liêng biêng giữa rừng núi mờ ảo, sương khói linh thiêng.
Đường vắng không 1 bóng người, nửa đêm tới địa phận Quảng Bình, qua đèo Đá Đẽo, hang 8 Cô... có những lúc sương mù đặc quánh xung quanh, đèn vàng soi sương cũng không nhìn thấy đường.
Tụi mình lầm rầm khấn vong linh các Liệt sĩ và thật kỳ lạ, sương mù tan ngay, trả lại đường cho xe chầm chậm trôi giữa ánh trăng cuối rừng dịu nhẹ.
Buổi sáng, đến Cam Lộ lúc mặt trời vừa hé mắt khỏi rừng cao su.
Rửa mặt, thay quần áo tinh tươm và ôm bó hoa cúc trắng, nhẹ chân đặt lên Tượng đài, thắp hương bó hương trầm, cúi đầu thành kính, ngẩng đầu lên, bó hương cháy rừng rực giữa trời Quảng Trị xanh ngắt, cao lộng.
Đến từng khu mộ của những anh chị quê hương Thanh Hóa, Hải Phòng, Hà Nội, Hà Tây, cẩn thận thắp từng nén nhang trên mộ Liệt sĩ, thấy người nhẹ bẫng, đầu sạch bong mọi suy nghĩ... trước những người đang nằm đó, mãi mãi tuổi thanh xuân.
Một ngày ở Nghĩa trang Trường Sơn, buổi trưa nằm ngửa trên cỏ, nhìn bầu trời giới tuyến năm nào trong veo, cao hút, tự dưng thấy mình quá nhỏ bé, vô nghĩa trước trùng điệp những người nằm xuống.
Ngày 27/7, xin được thắp trên mỗi ngôi mộ Liệt sĩ nén hương tưởng nhớ, tri ân.
Mỗi gia đình trên đất nước này được bình yên trong hòa bình như hôm nay, có công lớn của các anh chị - những người đã ngã xuống, những người còn đang sống với thương tật, bạo bệnh, di chứng chiến tranh trong đầu.
Xin đăng lại bài thơ của Nhà thơ Văn Công Hùng, ra đời cách đây gần 15 năm, nhưng vẫn giữ nguyên giá trị tinh khiết, nhất là Ngày Thương binh - Liệt sỹ.
-------------------------------------
THÁNG NĂM NÀY GIÓ THỔI DỌC TRƯỜNG SƠN
Tháng năm này gió thổi dọc Trường Sơn, tôi lặng lẽ lần qua từng khu rừng lá đổ. Những cây khộp già đăm chiêu trong chiều vắng, gió thổi hoài rát ruột lắm gió ơi.
Nữ chiến sĩ xăng dầu Trường Sơn |
Ngày chia tay em kẹp tóc mảnh mai, dáng nhỏ thó đưa mắt nhìn rất vội. Vịn thành xe mưa giăng giăng ngõ tối, hương ngọc lan thảng thốt tỏa sau hè.
Biền biệt em đi, biền biệt mẹ chờ. Chiều tựa cửa ngóng hoài về phương ấy. Phương ấy ơi, phương ấy là nỗi nhớ, Trường Sơn mờ ngăn ngắt một màu xa.
Những con đường hoàn thành, những đoàn quân đi qua. Trùng trùng quân đi hướng về chiến thắng. Chỉ những cánh rừng là im lặng, chiều mỏng manh bóng con gái nhạt nhòa.
Đôi vai mảnh mai kia bao lần làm trụ đỡ cầu phà, bao lần em đứng làm cọc tiêu cho xe qua bến. Mà mưa bom bão đạn...Tiếng con gái ngọt ngào nâng bước những đoàn quân .
Các cô gái Thanh niên xung phong Trường Sơn |
Tôi lật chiều lật cỏ để tìm em, chỉ gặp biết bao điều bình dị. Ngang dọc những cánh rừng con gái , nào đâu em thức ở phương nào?
Tôi đi nửa giờ xe để đến nơi ngày xưa em qua bằng một đời con gái.
Bạt ngàn cao su rưng rưng nhựa trắng, lại gặp những bóng áo xanh một thời trận mạc.
Lại gặp những vai tròn con gái, lại những tiếng cười trong trẻo tuổi hai mươi...
Em lẫn vào cây vào đất vào rừng, vào hôm nay khói hương nhòa nước mắt. Anh xin thay em chắp tay dõi về phương Bắc, một dáng chiều tựa cửa phơ phơ...
23/4/1999
Cô gái Giao liên |
Tải đạn |
Vượt suối, băng rừng |