|
Cô giáo Hồng nhận đồ ủng hộ của CCT từ nhà văn Nguyễn Ngọc Tiến |
Thùy Linh - Đầu năm 2012, tụi mình cùng nhóm thiện nguyện Gánh hàng xén và Cơm có thịt đưa đồ dùng lên cho mấy trường của huyện Bát Xát, trong đó có Sàng Ma Sáo.
Đây là huyện nghèo nhất tỉnh Lào Cai.
Đường xá vùng này cực kỳ khó khăn, nhiều đường đất, gập nghềnh, qua những con ngầm mùa lũ rất nguy hiểm.
Năm đó, ô tô mình đi cùng mấy người đã bị kẹt ở một ngầm thủy điện, mà mỗi lần nhớ lại vẫn còn sợ… Ô tô cứ vừa nhích lên chưa được nửa mét thì đít xe lại dịch ra mép bờ suối cả mét… Nếu đi thêm một mét nữa thì cả xe có thể rớt xuống dòng suối đang cuồn cuộn chảy.
Tới Sàng Ma Sáo, mình được phân công cùng mấy người nữa đưa hàng cho trẻ mầm non ở lớp cắm bản có tên cực khó nhớ: Ki Quan San.
Từ đường đất liên xã tới lớp Ki Quan San phải đi sâu vào núi bằng lối mòn. Kể ra có thể đi xe máy trên con đường đất gập nghềnh, nhỏ xíu đó, nhưng khả năng ngã dập mặt, lao xuống sườn núi ven đường là rất cao nếu tay lái yếu, nên cả lũ quyết định đi bộ.
Gần leo lên đến trường thì gặp một cây cầu nứa bắc qua con suối. Nhìn cây cầu mong manh, ọp ẹp, cứ ngỡ xe máy không đi qua được… Lúc đó mình có hỏi cô giáo đi cùng, cô bảo, nếu bình thường không sao, nhưng mùa lũ sợ lắm… Nhưng chiều đó mặt trời đang lặn, đỏ rực rất đẹp…
Chừng nửa giờ thì thấy phía trước có một mái nhà trên chỏm núi đứng chơ lơ. Đó là lớp học Ki Quan San, giữa lác đác nhà người Mông…
Bữa đó Hồng, cô giáo dạy ở lớp cắm bản, ở lại hơi muộn để đón đoàn và chia quà cho các bé trong lớp.
Chào hỏi xong là mình ra làm quen và chia quà cho mấy người Mông chơi gần lớp, trong lúc mọi người bàn giao đồ.
Ai hay đó là lần đầu tiên mà cũng là cuối cùng được quen em, gặp em…
Vừa nghe tin Hồng bị lũ cuốn trôi. Mất 4 đêm, 5 ngày mới tìm thấy xác em.
Sáng đó Hồng đi vội từ nhà ở Mường Hum vào lớp dậy học như 5 năm nay em vẫn làm.
Quãng đường chỉ 6 km từ nhà đến trường, nhưng nếu ai đã từng đi con đường đó thì sẽ hiểu công sức, sự yêu nghề, lòng kiên nhẫn của các cô giáo vùng cao nơi đây.
Đến cây cầu nứa (mà mình phập phồng lo sợ) thì Hồng bị lũ cuốn đi…
Không ai biết tai nạn của em vì khi đó còn sớm, ít người qua lại.
Đến khi người dân thấy xe máy cùng mũ bảo hiểm bỏ lại trên cầu thì mới tá hỏa lao đi tìm nhưng không biết em nằm đâu dưới làn nước lạnh lẽo?.
Qua 4 đêm 5 ngày như vậy…
Đêm đó, anh Long (trưởng CA xã Mường Hum) nằm ngủ mơ thấy Hồng về bảo là: "Em nằm cạnh cây sào ấy!"…
Sáng ra, anh Long cùng mọi người lần tìm theo con suối, thấy có một cây sào cắm cạnh một bãi rác trôi nổi trên dòng nước.
Mới đầu mọi người định bỏ qua, nhưng rồi anh Long bồn chồn sao đó, bèn lội ra thì thấy cạnh cây sào có một đám tóc nổi…
Chính là Hồng…
Lại kể, anh chồng Hồng đi tìm em mấy ngày mệt rã, quay về nhà mổ gà ăn để có sức tiếp tục tìm kiếm.
Ăn xong, mệt thiếp đi, lại mơ thấy Hồng về trách: "Mổ gà mà không cho em ăn? Em đang rất đói và mệt, lại lạnh nữa!"…
Cô giáo dạy cùng bảo rằng, sáng đó vì lo vào trường sớm nên em chưa kịp ăn từ nhà.
Hồng có hẹn với cô bạn vào trường sẽ cùng ăn…
Bữa ăn sáng đó lỡ mãi…
Hồng nằm úp mặt vào dòng nước suốt mấy ngày…
Khi người nhà ra, em mới chịu ngửa mặt lên nhìn mọi người.
Ai cũng khóc khi thấy thân thể em bầm dập, rách nát vì va phải đá, mắt tím bầm, vẫn còn sưng phồng…
Ngày mai mọi người sẽ đưa em ra đồng.
|
Cô Hồng (áo trắng) xách đồ ủng hộ của CCT vào điểm Trường |
Em sẽ nằm lại trên triền núi mù sương, nơi vùng quê em gắn bó nhiều năm nay với nghề dạy học.
Em bỏ lại đứa con trai lên 4 tuổi và người chồng ngơ ngác, hiền lành cả đời chỉ biết làm nương, làm ruộng…
Thôi thì em ra đi thanh thản, khi chẳng thể ở lại lâu với cuộc đời khốn khó này, dù em đã hết lòng vì nó.
Anh Trần Đăng Tuấn và mọi người đang kêu gọi đóng góp để xây cầu cho những người đến sau em, những đồng nghiệp của em, những đứa bé lẫm chẫm tự leo núi đi học, kể cả những mùa mưa, đường trơn ướt…
Cây cầu này với người Mông nghèo trong núi, với những cô giáo hiền lành, tần tảo như em đến giờ vẫn chỉ là mơ ước…
|
Cô giáo Hồng (mũ, áo trắng) chia quà ủng hộ của CCT cho học sinh |
Mơ ước ấy là nỗi đau của nhiều người đang sống hôm nay.
Thật tội lỗi khi những người như em, phải chết vì một cái sự không đáng có…
Nghe nói từ bữa Hồng ra đi, nhiều cô giáo rất sợ hãi, hoang mang mỗi lần đi qua cây cầu oan nghiệt kia…
Nhưng họ vẫn không bỏ nghề dạy học, những lớp học ở sâu trong núi cao rừng thẳm…
Cầu chúc Hồng siêu sanh.
Em xứng đáng được hưởng một cuộc sống tốt đẹp hơn mà em đã từng có, ở một cõi giới khác…
-------------
* Đọc bài viết của Nhà báo Trần Đăng Tuấn (Chủ nhiệm Chương trình Cơm có thịt) và cùng ủng hộ, chung sức xây cây cầu Lý Thị Hồng: TẠI ĐÂY