7 tháng 9, 2013
6 tháng 9, 2013
ÁO RÉT ƠI?..
AABC - Đêm, chuẩn bị đi ngủ, chợt điện thoại réo rắt cái tên của Đại úy Học - Chính trị viên phó Đồn Biên phòng Sì Lờ Lầu (Phong Thổ, Lai Châu) nhấp nháy gọi trên màn hình, trong cảnh gió lạnh đầu mùa.
Học chính là người đã cùng với Ban Chỉ huy Đồn đề xuất việc tặng quà cho hơn 500 học sinh của xã vùng biên Ma Ly Chải với lý do: "Đồn quản lý chỉ 2 xã, đều khó khăn vất vả và khi có biến, đều đổ máu như nhau. Ma Ly Chải còn nghèo hơn cả Sì Lờ Lầu, nếu chỉ tặng riêng, e sẽ gây mất đoàn kết giữa người Hà Nhì ở Ma Ly Chải và người Dao đỏ ở Sì Lờ Lầu, gây tình hình bất ổn, khó khăn cho công tác dân vận, quản lý vùng biên của bộ đôi!" khiến tụi mình, dù đang thở hắt ra vì lo hơn 1.000 suất quà cho học sinh Sì Lờ Lầu, cũng không cách nào chối từ, dặn lòng bảo nhau: "Cố lên thôi!".
Học, hình như cũng biết cái sự "cố vượt ngưỡng", khi lần đầu tiên AABC huy động hàng quà cho toàn bộ học sinh 2 xã, với số lượng lên đến 1.624 em và mỗi phần quà giá trị hơn 200.000 VND, trong thời buổi kinh tế khó khăn, mọi người muốn giúp lít nhít vùng cao biên giới lắm, nhưng điều kiện bản thân không thể... nên thi thoảng lại gọi điện lo lắng - chia sẻ và có khi còn hối hận nữa.
Câu chuyện buổi đêm, Học kể mãi về buổi sáng khai giảng, nơi địa đầu biên giới, đón những cơn gió lạnh đầu tiên, trước khi gió tràn về Hà Nội, góp lại thành mùa thu và cười: "Mọi người cứ thích mùa Thu, chứ trên đây tụi em ghét vô cùng, bởi ở độ cao gần 2.000m thế này, gió nhẹ Thu cũng thành hun hút gió Bắc, lạnh xót ruột - ù tai, không mặc áo bông chắc không chịu nổi!".
Ừ! Vùng cao biên giới, đối mặt với mọi bất trắc ở phía bên kia, ngay từ cơn gió, nên gian khó đến vô cùng.
Chả nói đâu xa, ngay buổi sáng khai giảng, dưới Hà Nội hơi lành lạnh, nhưng ở mấy nhà Trường của 2 xã, học sinh rúm ró - tái xám mặt mày suốt buổi lễ vì lạnh, vì thiếu áo và vì chưa no cái bụng.
"Mới đầu mùa đã lạnh thế, mùa đông này chắc khắc nghiệt, chết hết trâu bò chứ chả chơi!" - Học buồn buồn vậy rồi lại giật mình lo lắng: "Nếu các anh chị cứ cố mãi, mà vẫn chưa đủ áo cho học sinh Ma Ly Chải thì em sẽ nói thôi!" và rồi lại âu lo lẩm bẩm: "Đầu năm học, vào mùa Thu, năm nào cũng huy động bộ đội nhường chăn - áo đông tặng cho học sinh chống rét. Năm nay, thêm nhiều học sinh tới lớp, không biết có xin đủ không?".
Nghe Học nói, chợt buột miệng: "Giời ạ! Đâu có nhẽ phải thế?. Tất cả cùng phải cố, để có tấm áo cho em đến Trường!", nhưng vẫn ám ảnh lo lắng: "Áo rét ơi, em ở đâu?"...
---------------------------------
* Tìm hiểu về hoạt động huy động, quyên góp áo rét cho học sinh vùng cao biên giới của Chương trình Áo ấm biên cương: TẠI ĐÂY
Học chính là người đã cùng với Ban Chỉ huy Đồn đề xuất việc tặng quà cho hơn 500 học sinh của xã vùng biên Ma Ly Chải với lý do: "Đồn quản lý chỉ 2 xã, đều khó khăn vất vả và khi có biến, đều đổ máu như nhau. Ma Ly Chải còn nghèo hơn cả Sì Lờ Lầu, nếu chỉ tặng riêng, e sẽ gây mất đoàn kết giữa người Hà Nhì ở Ma Ly Chải và người Dao đỏ ở Sì Lờ Lầu, gây tình hình bất ổn, khó khăn cho công tác dân vận, quản lý vùng biên của bộ đôi!" khiến tụi mình, dù đang thở hắt ra vì lo hơn 1.000 suất quà cho học sinh Sì Lờ Lầu, cũng không cách nào chối từ, dặn lòng bảo nhau: "Cố lên thôi!".
Học, hình như cũng biết cái sự "cố vượt ngưỡng", khi lần đầu tiên AABC huy động hàng quà cho toàn bộ học sinh 2 xã, với số lượng lên đến 1.624 em và mỗi phần quà giá trị hơn 200.000 VND, trong thời buổi kinh tế khó khăn, mọi người muốn giúp lít nhít vùng cao biên giới lắm, nhưng điều kiện bản thân không thể... nên thi thoảng lại gọi điện lo lắng - chia sẻ và có khi còn hối hận nữa.
Câu chuyện buổi đêm, Học kể mãi về buổi sáng khai giảng, nơi địa đầu biên giới, đón những cơn gió lạnh đầu tiên, trước khi gió tràn về Hà Nội, góp lại thành mùa thu và cười: "Mọi người cứ thích mùa Thu, chứ trên đây tụi em ghét vô cùng, bởi ở độ cao gần 2.000m thế này, gió nhẹ Thu cũng thành hun hút gió Bắc, lạnh xót ruột - ù tai, không mặc áo bông chắc không chịu nổi!".
Ừ! Vùng cao biên giới, đối mặt với mọi bất trắc ở phía bên kia, ngay từ cơn gió, nên gian khó đến vô cùng.
Chả nói đâu xa, ngay buổi sáng khai giảng, dưới Hà Nội hơi lành lạnh, nhưng ở mấy nhà Trường của 2 xã, học sinh rúm ró - tái xám mặt mày suốt buổi lễ vì lạnh, vì thiếu áo và vì chưa no cái bụng.
"Mới đầu mùa đã lạnh thế, mùa đông này chắc khắc nghiệt, chết hết trâu bò chứ chả chơi!" - Học buồn buồn vậy rồi lại giật mình lo lắng: "Nếu các anh chị cứ cố mãi, mà vẫn chưa đủ áo cho học sinh Ma Ly Chải thì em sẽ nói thôi!" và rồi lại âu lo lẩm bẩm: "Đầu năm học, vào mùa Thu, năm nào cũng huy động bộ đội nhường chăn - áo đông tặng cho học sinh chống rét. Năm nay, thêm nhiều học sinh tới lớp, không biết có xin đủ không?".
Nghe Học nói, chợt buột miệng: "Giời ạ! Đâu có nhẽ phải thế?. Tất cả cùng phải cố, để có tấm áo cho em đến Trường!", nhưng vẫn ám ảnh lo lắng: "Áo rét ơi, em ở đâu?"...
---------------------------------
* Tìm hiểu về hoạt động huy động, quyên góp áo rét cho học sinh vùng cao biên giới của Chương trình Áo ấm biên cương: TẠI ĐÂY
THƯƠNG EM
Xem ảnh này lại thấy thương cô bé. Mới học lớp 1, nhưng vì bố mẹ đi làm, nên ngày nào cũng phải địu em đến lớp, vừa học vừa trông em.
Hôm mình lên thăm trường và gặp cô bé này, đến giờ nghỉ trưa, hạ cái địu xuống, nguyên cái lưng cô bé ướt đầm, thâm tím vì lạnh và em bé tè dầm.
Mình hỏi: "Sao nó tè thế, mà cháu không hạ em xuống, thay cho đỡ ướt?".
Con bé lúng búng: "Em tè từ lúc em đang ngủ nên cháu không thay, vì sợ em dậy. Lúc em dậy thì lại đang giờ học!".
Lúc đấy, may mà mình là đàn ông chứ không chắc cũng khóc nhè rồi....
(Nguồn: NLB FB)
5 tháng 9, 2013
4 tháng 9, 2013
XIN "THẦY BỘ TRƯỞNG"...
Đào Tuấn - Xin thầy hãy nói với các thầy cô giáo rằng: Năm học mới đến rồi và khi đó, họ sẽ sống được bằng lương
Xin thầy hãy làm gì đó, để Lễ Tốt nghiệp không phải là lễ thất nghiệp.
Và việc thiếu 27.000 giáo viên trong báo cáo, trong khi sinh viên ngành Sư phạm thất nghiệp đang nô nức đi "chạy bàn", chỉ là một câu chuyện tiếu lâm mà thôi.
Xin thầy hãy quan tâm để không còn tình trạng nơi này, như Quốc Oai chẳng hạn, trường học tỷ bạc dùng để làm chuồng bò, còn nơi kia, trường học được gọi là “chuồng học”.
Xin thầy hãy hứa rằng: Không một học trò nào phải nghỉ học, hoặc không thể nhập học, chỉ vì quá nghèo.
Xin thầy hãy dạy lũ trẻ rằng: Cái răng cái tóc là góc con người, đừng bao giờ quá lố, nhưng đôi dép, tấm quần chỉ làm nên bệnh thành tích chứ không thể tạo dựng nhân cách một con người.
Xin thầy hãy nói rằng: Đất nước ta giàu có với rừng vàng biển bạc, nhưng người ta phải học để hiểu rằng không thể cứ bán vàng bạc đi mà ăn.
Cũng như hãy giải thích rằng lạm thu, có nghĩa là thu quá quy định, còn máy chiếu, quạt mát, tủ sách, điều hòa hay tivi, đầu máy là những câu chuyện buồn đã thuộc về dĩ vãng.
Xin thầy trong lễ khai giảng ngày mai hãy nói với học sinh rằng: Đánh nhau, hay lột quần lột áo để quay phim, chụp ảnh quăng lên facebook không phải là cách để người ta khẳng định giá trị bản thân.
Hoặc nếu có, thì đó chỉ là giá trị của những người thiếu giáo dục.
Xin thầy hãy như Thủ tướng Đức Angela Merkel, một lần trở thành giáo viên dạy lịch sử để dạy cho học sinh rằng: Một công dân tốt không thể lãng quên quá khứ hay chỉ nhớ lịch sử nước ngoài.
Hoặc chỉ giản dị nói với chúng rằng: Hàng ngàn điểm 0 môn sử không phải là bình thường.
Xin thầy hãy khuyên học sinh chớ sờ đầu rùa trước mỗi kỳ thi, bởi không bao giờ có được may mắn khi thiếu nỗ lực, bởi những kỳ thi chỉ làm nên bằng cấp chứ không mang đến kiến thức.
Mai là ngày khai giảng năm học mới 2013.
Xin thầy hãy tới một trường học vùng cao để nói với những đứa trẻ phải trường kỳ “cơm chan nước muối” hay bắt chuột để ăn, rằng: Gạo cứu trợ mà Thủ tướng đã phê duyệt sẽ đến ngay trong ngày tựu trường.
“Bài học” này có lẽ không khó, khi đất nước chúng ta thậm chí gánh vác sứ mệnh lo cái ăn cho nhân loại.
Xin thầy hãy giáo dục học trò đạo lý “một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy”, nhưng cũng giáo dục các thầy cô, như Karl Marx từng nói “Bản thân nhà giáo dục cũng cần phải giáo dục”, bởi “dạy chính là học hai lần”, để từ mai, không bao giờ còn có chuyện học trò đẩy thầy giáo xuống sông, còn cô giáo thì không đưa nữ sinh vào tiệm massage.
Xin thầy hãy nói với các thầy cô giáo rằng năm học mới sắp đến rồi và khi đó, họ sẽ sống được bằng lương, để không bao giờ rơi vào thảm cảnh bị bắt quả tang dạy thêm như bắt trộm, để không còn phải khóc trước mắt học trò.
Điều đó có thể là khó, nhưng nếu được như thế thì cả những thầy cô lẫn học trò hẳn sẽ rất hạnh phúc.
------------
* Hình ảnh trong bài viết của Chương trình Thiện nguyện Áo ấm biên cương (http://aoambiencuong.com), phối hợp cùng CBCS các Đồn Biên phòng khu vực 6 tỉnh biên giới phía Bắc, mang đồ mặc ấm - dụng cụ học tập - lương thực thực phẩm, tặng học sinh các xã vùng cao biên giới, trong các năm học vừa qua.
Xin thầy hãy làm gì đó, để Lễ Tốt nghiệp không phải là lễ thất nghiệp.
Và việc thiếu 27.000 giáo viên trong báo cáo, trong khi sinh viên ngành Sư phạm thất nghiệp đang nô nức đi "chạy bàn", chỉ là một câu chuyện tiếu lâm mà thôi.
Xin thầy hãy quan tâm để không còn tình trạng nơi này, như Quốc Oai chẳng hạn, trường học tỷ bạc dùng để làm chuồng bò, còn nơi kia, trường học được gọi là “chuồng học”.
Xin thầy hãy hứa rằng: Không một học trò nào phải nghỉ học, hoặc không thể nhập học, chỉ vì quá nghèo.
Xin thầy hãy dạy lũ trẻ rằng: Cái răng cái tóc là góc con người, đừng bao giờ quá lố, nhưng đôi dép, tấm quần chỉ làm nên bệnh thành tích chứ không thể tạo dựng nhân cách một con người.
Xin thầy hãy nói rằng: Đất nước ta giàu có với rừng vàng biển bạc, nhưng người ta phải học để hiểu rằng không thể cứ bán vàng bạc đi mà ăn.
Cũng như hãy giải thích rằng lạm thu, có nghĩa là thu quá quy định, còn máy chiếu, quạt mát, tủ sách, điều hòa hay tivi, đầu máy là những câu chuyện buồn đã thuộc về dĩ vãng.
Xin thầy trong lễ khai giảng ngày mai hãy nói với học sinh rằng: Đánh nhau, hay lột quần lột áo để quay phim, chụp ảnh quăng lên facebook không phải là cách để người ta khẳng định giá trị bản thân.
Hoặc nếu có, thì đó chỉ là giá trị của những người thiếu giáo dục.
Xin thầy hãy như Thủ tướng Đức Angela Merkel, một lần trở thành giáo viên dạy lịch sử để dạy cho học sinh rằng: Một công dân tốt không thể lãng quên quá khứ hay chỉ nhớ lịch sử nước ngoài.
Hoặc chỉ giản dị nói với chúng rằng: Hàng ngàn điểm 0 môn sử không phải là bình thường.
Xin thầy hãy khuyên học sinh chớ sờ đầu rùa trước mỗi kỳ thi, bởi không bao giờ có được may mắn khi thiếu nỗ lực, bởi những kỳ thi chỉ làm nên bằng cấp chứ không mang đến kiến thức.
Mai là ngày khai giảng năm học mới 2013.
Xin thầy hãy tới một trường học vùng cao để nói với những đứa trẻ phải trường kỳ “cơm chan nước muối” hay bắt chuột để ăn, rằng: Gạo cứu trợ mà Thủ tướng đã phê duyệt sẽ đến ngay trong ngày tựu trường.
“Bài học” này có lẽ không khó, khi đất nước chúng ta thậm chí gánh vác sứ mệnh lo cái ăn cho nhân loại.
Xin thầy hãy giáo dục học trò đạo lý “một chữ cũng là thầy, nửa chữ cũng là thầy”, nhưng cũng giáo dục các thầy cô, như Karl Marx từng nói “Bản thân nhà giáo dục cũng cần phải giáo dục”, bởi “dạy chính là học hai lần”, để từ mai, không bao giờ còn có chuyện học trò đẩy thầy giáo xuống sông, còn cô giáo thì không đưa nữ sinh vào tiệm massage.
Xin thầy hãy nói với các thầy cô giáo rằng năm học mới sắp đến rồi và khi đó, họ sẽ sống được bằng lương, để không bao giờ rơi vào thảm cảnh bị bắt quả tang dạy thêm như bắt trộm, để không còn phải khóc trước mắt học trò.
Điều đó có thể là khó, nhưng nếu được như thế thì cả những thầy cô lẫn học trò hẳn sẽ rất hạnh phúc.
------------
* Hình ảnh trong bài viết của Chương trình Thiện nguyện Áo ấm biên cương (http://aoambiencuong.com), phối hợp cùng CBCS các Đồn Biên phòng khu vực 6 tỉnh biên giới phía Bắc, mang đồ mặc ấm - dụng cụ học tập - lương thực thực phẩm, tặng học sinh các xã vùng cao biên giới, trong các năm học vừa qua.
ĐÊM TRUNG THU TRÊN ĐỈNH NÚI MÙ
Đào Tuấn - Năm ngoái, một bức thư gửi Noel của một học sinh lớp 2 trường Academy đã khiến dư luận xúc động.
Bức thư thật giản dị với chỉ vài dòng: “Cháu mong ông tặng cho bạn Thùy Chi một món quà, đó là ông giúp bạn ấy đỡ bệnh hen. Còn cháu thì không cần đâu!”.
Thật tuyệt vời khi những dòng chữ, nhắc lại là của một học sinh lớp 2, chứa đựng trong nó triết lý lớn nhất về niềm hạnh phúc.
Mang tới cho người khác một niềm vui, chính là niềm vui lớn nhất.
Trong khi lâu lâu, bạn phải khuân đổ thùng rác một bao tải đồ chơi cũ thì những đứa trẻ miền núi cả đời có khi chẳng bao giờ nhìn thấy một bộ đồ chơi hay thậm chí, một chiếc lồng đèn.
Chẳng bao giờ có sự công bằng cho tất cả.
Nhưng có thể, chỉ bằng một món quà nhỏ, bạn và tôi, chúng ta có thể mang tới niềm vui cho những đứa bé sinh ra đã thiệt thòi.
Chương trình "Cơm có thịt" sẽ tổ chức một đêm trung thu cho trẻ em ở một điểm trường vùng cao thuộc huyện Mù Cang Chải, Yên Bái.
Xin hãy tham gia cùng với chúng tôi bằng cách đăng ký để trực tiếp lên núi.
Hoặc bạn có thể gửi cho chúng tôi những món đồ chơi cũ còn có thể sử dụng để trung thu năm nay, 700 đứa bé Mù Căng Chải sẽ lần đầu tiên có trong tay một món đồ chơi.
Như cô bé lớp 2, có lẽ đã vô tình nói với người lớn chúng ta, rằng cho đi, mới là cách nhận lại nhiều nhất.
Nếu ủng hộ bằng tiền, xin chuyển vào tài khoản VCB: 0011004025430. Chủ Tài khoản: Trần Đăng Tuấn. Chi nhánh: Sở Giao dịch NH Ngoại thương VN. Swift code: BFTVVNVX.
Http: TranDangTuan.com; http:facebook.com/groups/comcothit
Nếu ủng hộ bằng hiện vật, xin liên lạc:
- Anh Lê Kiều An: 0904.001248
- Anh Trung Cao: 0938.835335
- Anh Cương Núi: 0903.237179
- Chị Thanh Huyền: 0989.580090
- Chị Bảo Linh: 0983.608142
- Chị Gió Mây: 0904.220201
- Anh Đào Tuấn: 0903.445519
Bức thư thật giản dị với chỉ vài dòng: “Cháu mong ông tặng cho bạn Thùy Chi một món quà, đó là ông giúp bạn ấy đỡ bệnh hen. Còn cháu thì không cần đâu!”.
Thật tuyệt vời khi những dòng chữ, nhắc lại là của một học sinh lớp 2, chứa đựng trong nó triết lý lớn nhất về niềm hạnh phúc.
Mang tới cho người khác một niềm vui, chính là niềm vui lớn nhất.
Trong khi lâu lâu, bạn phải khuân đổ thùng rác một bao tải đồ chơi cũ thì những đứa trẻ miền núi cả đời có khi chẳng bao giờ nhìn thấy một bộ đồ chơi hay thậm chí, một chiếc lồng đèn.
Chẳng bao giờ có sự công bằng cho tất cả.
Nhưng có thể, chỉ bằng một món quà nhỏ, bạn và tôi, chúng ta có thể mang tới niềm vui cho những đứa bé sinh ra đã thiệt thòi.
Chương trình "Cơm có thịt" sẽ tổ chức một đêm trung thu cho trẻ em ở một điểm trường vùng cao thuộc huyện Mù Cang Chải, Yên Bái.
Xin hãy tham gia cùng với chúng tôi bằng cách đăng ký để trực tiếp lên núi.
Hoặc bạn có thể gửi cho chúng tôi những món đồ chơi cũ còn có thể sử dụng để trung thu năm nay, 700 đứa bé Mù Căng Chải sẽ lần đầu tiên có trong tay một món đồ chơi.
Như cô bé lớp 2, có lẽ đã vô tình nói với người lớn chúng ta, rằng cho đi, mới là cách nhận lại nhiều nhất.
Nếu ủng hộ bằng tiền, xin chuyển vào tài khoản VCB: 0011004025430. Chủ Tài khoản: Trần Đăng Tuấn. Chi nhánh: Sở Giao dịch NH Ngoại thương VN. Swift code: BFTVVNVX.
Http: TranDangTuan.com; http:facebook.com/groups/comcothit
Nếu ủng hộ bằng hiện vật, xin liên lạc:
- Anh Lê Kiều An: 0904.001248
- Anh Trung Cao: 0938.835335
- Anh Cương Núi: 0903.237179
- Chị Thanh Huyền: 0989.580090
- Chị Bảo Linh: 0983.608142
- Chị Gió Mây: 0904.220201
- Anh Đào Tuấn: 0903.445519
3 tháng 9, 2013
VỮNG CHÂN VỚI PHÚC TẦN
Mai Thanh Hải - Lạch tạch, lắc lư và lầm lũi cắt sóng cả đêm, khiến cả con tàu ướt lướt thướt, đến tiếng động cơ hình như cũng ho khan cành cạch, hửng sáng tàu mới đến bãi ngầm Phúc Tần (tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu).
Thở hắt ra sau hải trình đằng đẵng, tiếng máy dịu lại, thân tàu đằm xuống như thể cả đêm thức, nay mới được vung tay khoát chân cho dãn gân cốt, đặt lưng kêu cùng cục xuống tấm đệm êm và tiếng xích mỏ neo, nhảy cẫng lên khoái chí, thun thút chui xuống lòng biển tắm mát.
Nhảy bụp phát từ giường tầng xuống sàn, lật đật leo lên boong, trước cả khẩu lệnh: "Toàn tàu báo thức! Báo thức toàn tàu!" và rồi lặng đi trước cả vùng biển lấm tấm những chấm nắng sáng, nhảy tanh tách trên mặt biển, như thể dát bụi vàng, từ ngút mắt chân trời, đến thành tàu đẫm sương.
Ở gong góc vùng biển vàng ấy, là thẳng căng mấy điểm nhà giàn như mới mọc lên ướt rượt, trên nóc đỏ chót màu cờ Tổ quốc, đang cuống quýt vẫy tàu và cạnh đó là ngơ ngác mấy con tàu trực, hình như cũng vừa dụi mắt ngủ dậy, cùng cờ đón tàu khách đến thăm, bằng hồi còi chào ngái ngủ tu tu.
Cũng ở trên đỉnh nhà giàn, góc đài chỉ huy tàu trực, thấy động đậy chấm xiu xíu cử động, nhìn qua ống nhòm mới thấy gương mặt đen sạm của những người lính làm nhiệm vụ trực canh, súng AK khoác trên vai, bao xe thắt trước ngực và mắt sáng bừng, cũng dính vào ống nhòm, nhìn sang tàu ngắm khách đất liền ra.
Bãi ngầm Phúc Tần nằm ở trong khoảng vĩ độ từ 08004’24’’N - 08009’44’’N và kinh độ 110028’10’’E - 110035’47’’E, cách bãi ngầm Quế Đường 22 hải lý về phía Bắc.
Bãi Phúc Tần - Huyền Trân hợp với nhau thành một nhóm.
Điểm nhô cao nhất của Phúc Tần dưới mặt nước khoảng 5,5m, cách Vũng Tàu khoảng 243 hải lý về phía Đông Nam.
Phạm vi bãi ngầm trong khoảng độ sâu 5,5m đến độ sâu 200m, có chiều dài khoảng 28km, chiều rộng nhất khoảng 26km, hướng phát triển cánh cung, đầu nhô cánh cung theo hướng Đông Bắc - Tây Nam.
Tương truyền kể lại rằng, Thái Tông Hiếu Triết Hoàng Đế húy là Nguyễn Phúc Tần, con thứ hai của đức Thần Tông Nguyễn Phúc Lan và Hoàng hậu họ Đoàn (không rõ tên). Ngài sinh ngày 19 tháng 6 năm Canh Thân (18-7-1620). Lúc làm Thế tử, ngài được phong là Thái phó Dũng Lễ Hầu.
Ngài là một võ tướng có tài. Năm Giáp Thân (1644) ngài đốc suất các chiến thuyền vây đánh ba chiếc tàu của người Hà Lan tại cửa Eo làm thuyền trưởng phải tự tử, hai chiếc bỏ chạy, một chiếc bị va vào đá ngầm chìm, đức Thần Tông mừng và khen rằng: “Trước kia Tiên quân ta đã từng đánh phá giặc biển, nay con ta cũng lại như thế, ta không lo gì nữa”.
Thực hiện chủ trương xây dựng Cụm kinh tế - khoa học - dịch vụ (DK1), ngày 10 đến 15/6/1989, Bộ Giao thông - Vận tải phối hợp với Bộ Tư lệnh Công binh tiến hành dựng lắp xong nhà giàn đầu tiên tại bãi ngầm Phúc Tần (tên địa danh hành chính là Trạm kinh tế khoa học - dịch vụ Phúc Tần, thuộc tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu).
Nhà giàn Phúc Tần (DKI/3) có diện tích sử dụng là 144m2, cách mặt nước biển lúc triều cường là 10,5m.
Đầu tháng 12/1990, cơn bão số 10 tràn qua khu vực DKI với gió mạnh cấp 10, cấp 11.
Đêm ngày 4/12/1990, nhà giàn Phúc Tần bị sóng dâng cao 14-15m đánh nghiêng 150, phá vỡ các sàn ghi tầng dưới và đến hơn 2 giờ ngày 5/12, toàn bộ khối nhà bị đổ xuống biển.
Lúc này Trạm trưởng nhà giàn là Trung úy Bùi Xuân Bổng, Trạm phó Chính trị là Trung úy Nguyễn Hữu Quảng đã bình tĩnh chỉ huy bộ đội sử dụng các phao, xuồng cứu sinh rời nhà và thường xuyên điện báo về Sở chỉ huy, đến phút cuối cùng mới rời vị trí.
Sau khi nhận được điện báo nhà giàn Phúc Tần bị đổ, Quân chủng Hải quân đã lệnh cho các tàu trực trên khu vực (HQ-711, HQ-713, HQ-965) khẩn trương đến cấp cứu bộ đội.
Cuộc tìm kiếm từ 6 giờ 30 phút đến 19 giờ ngày 5/12, tàu HQ-711 đã phát hiện cấp cứu được 5 cán bộ, chiến sĩ trong đó có đồng chí Trạm trưởng.
Các ngày tiếp theo, Quân chủng tiếp tục đưa tàu HQ-07, HQ-11, HQ-682 đi tìm kiếm 3 đồng chí còn lại.
Do sóng to, gió lớn việc cứu nạn rất khó khăn, các tàu đã không tìm thấy các đồng đội của mình bị sóng đánh trôi dạt. 3 cán bộ, chiến sĩ của nhà giàn Phúc Tần (Trung úy Nguyễn Hữu Quảng, Trạm phó Chính trị, người con của thủ đô Hà Nội; Trung úy chuyên nghiệp Trần Văn Là, Quân y sĩ và Hạ sĩ Hồ Văn Hiền, nhân viên cơ điện), mãi mãi ở lại với biển cả, các anh đã anh dũng hy sinh vì sự nghiệp bảo vệ thềm lục địa phía Đông Nam của Tổ quốc.
Tháng 8/1993, Nhà nước tiếp tục xây dựng Trạm kinh tế - khoa học - dịch vụ Phúc Tần A (DKI/2) cách trạm cũ 3,5 hải lý.
Tháng 8/1996 dựng lắp xong Trạm kinh tế - khoa học - dịch vụ Phúc Tần B (DKI/16) và DKI/17).
Tháng 4/1997 dựng lắp xong trạm Phúc Tần D (DKI/18).
Như vậy liên tục từ năm 1993 đến năm 1997, Nhà nước ta xây dựng 4 trạm trên bãi ngầm Phúc Tần, trị giá gần 60 tỉ đồng.
Đây là các nhà trạm, được thiết kế, chế tạo nội thất đáp ứng ngày càng hiệu quả hơn cho các hoạt động của trạm cùng với việc tăng cường các trang bị kỹ thuật đảm bảo cho các nhu cầu sinh hoạt, công tác của bộ đội cũng như các hoạt động bảo đảm hàng hải.
Kết cấu của nhà vững chắc, có thể chống chọi, chịu đựng sóng trên cấp 12.
Đặc điểm nổi bật của khu vực biển Phúc Tần nói riêng, là khu vực biển hoạt động nhạy cảm và hết sức phức tạp, nước ngoài thường xuyên sử dụng tàu nghiên cứu, tàu cải dạng, tàu chiến, tàu cá vào thăm dò địa chấn, trinh sát, quấy rối, vi phạm chủ quyền của ta.
Ngoài ra, có nhiều tàu cá Hồng Công, Philippines, xuống đánh bắt trái phép hải sản khu vực này. Hoạt động của tàu nước ngoài tập trung nhiều vào các tháng 3, 4, 5 và tháng 9 tháng 10, thời kỳ sóng yên, biển lặng.
Bởi vậy công tác sẵn sàng chiến đấu và chiến đấu của cán bộ, chiến sĩ các nhà trạm Phúc Tần luôn căng thẳng, đặt ra yêu cầu rất cao...
Xuống xuồng chuyển tải vào nhà giàn Phúc Tần D (DK1/18), sóng lừng nhấc chiếc xuồng bé tý mỏng mảnh, như thể chơi trò tung hứng với chiếc lá.
Nước biển quất lên ướt mặt, khiến áo phao - túi bảo quản cũng lép nhép những nước là nước.
Vòng vèo mãi mới áp sát chân thang, trong tiếng loa bộ đàm gấp gáp - lo lắng từ trên dàn truyền xuống anh em bộ đội tàu.
Nhìn lên khối sắt thép lừng lững giữa biển, mắt cứ nhòa đi bởi màu đỏ cờ Tổ quốc phất đi phất lại, thay cờ tín hiệu, vẫy gọi - động viên, từ đôi tay chắc khỏe của cậu chiến sĩ áo yếm, mắm môi mắm lợi trên cọc thép sơn xanh.
Xuồng cập mạn thang, buộc chặt quai dép, thắt gọn quai mũ, nín thở đợi độ dềnh cao của sóng, co chân nhảy lên bậc sắt trơn nhẫy, sau cú đẩy của bộ đội tàu và những bàn tay đón đợi, kéo phắt lên của đồng đội trên cao.
Thế là lên được nhà giàn DK1/18 thân thương...
Đại úy Hoàng Đăng Hùng, Trạm trưởng, quê ngoài Bắc, rất quen thuộc với các Đoàn Công tác bởi cặp kính trắng, buộc chắc chắn bằng vòng dây cao su thít sau gáy, nắm chặt vai cười hết cỡ: "Đồng hương! Khỏe không?" khiến cái sự gần gũi, bỗng dưng cũng thít lại, chẳng chút gì xa ngái.
Nói đến Trường Sa là nhớ đến những người lính Lữ đoàn 146, Vùng 4 Hải quân.
Nhắc đến nhà giàn là đau đáu với những người lính Tiểu đoàn DK1, Lữ đoàn 171, Vùng 2 Hải quân.
Đã là bộ đội, lại là Hải quân thì ở đâu cũng vất vả, gian khổ.
Thế nhưng, cái sự đau đáu so sánh để thấy lính nhà giàn gian nan hơn rất nhiều: Lính đảo, có bề gì cũng còn hòn đá, hốc san hô để đặt chân, bấu víu; còn lính nhà giàn, bung biêng sống trên cọc thép, có bề gì về thời tiết bão gió bất thường, chỉ lênh đênh phao bè, chẳng có chỗ bấu víu - náu nương.
Cũng vì đặc thù ấy, mà đồ đạc - quân tư trang trên giàn của bộ đội, đơn sơ gọn nhẹ đến nao lòng.
Lính đảo, còn có rộng diện tích cho đám chó tung tăng chạy nhảy, có nơi nuôi thả mấy con lợn ủn ỉn, còn điểm thả đàn vịt gà suốt ngày tranh nhau chí chóe...
Với lính nhà giàn, từng cm nhà lắp ghép sắt thép cũng được tính toán kỹ càng để sống - chiến đấu - sinh hoạt - phục vụ công tác, nên có muốn nuôi con gì, đều phải tận dụng lồng sắt, treo chênh vênh thò ra phía biển, vậy con nào có sức đề kháng cao, cũng chả sinh sôi nảy nở và tồn tại lâu được.
Thế nên, chuyện được ăn miếng thịt tươi, dù là để trong tủ cấp đông, cũng khó khăn lắm, trừ khi có tàu vận tải, mỗi năm vài lần ra tiếp tế.
Khó khăn lắm, vất vả lắm, thiếu thốn lắm nên tình cảm và quý người lắm...
Chả thế mà có những chuyến tàu ra giàn, gặp thời tiết xấu không thể đưa khách lên thăm, bộ đội tàu đành buộc hàng tiếp tế vào đầu dây, cho bộ đội giàn hì hục cởi trần kéo lên hàng km mặt biển gầm sóng, 2 bên vừa kéo vừa khóc.
Kéo xong hàng, tàu cứ chạy vòng vòng bất lực quanh giàn và trên giàn, anh em quấn túm hết trong phòng thông tin, đề nghị "có chị em phụ nữ nào không, cho anh em nghe vài câu hát, không biết hát thì nói cũng được, cho đỡ nhớ", khiến khách nữ, có dốt âm nhạc cũng không cầm nổi nước mắt, vừa bóp tổ hợp vừa bập bõm hát, trong ngần ngật nước mắt...
Chả thế mà những chuyến tàu ra thăm nhà giàn, mỗi khi nhổ neo rời bãi, loa phóng thanh đều khẩn khoản: "Đề nghị các cô các chị, tập trung mạn phải (trái) chào bộ đội!" và chuyến tàu dùng dằng ấy, khi chia tay cứ phấp phới những khăn, những mũ, những áo, chào nhau mãi không thôi...
Chả thế mà khi mình rời DK1/18, Hoàng Đăng Hùng cứ nằng nặc mở tủ cấp đông, lấy từng con cá bộ đội mới câu, bọc vào túi và chuyển cho từng người, xuống tàu với lý do: "Quà của biển. Các anh chị đi biển không quen, cần bồi dưỡng cá tươi. Bọn em ngoài này mãi, quen rồi!"...
Chia tay. Bộ đội lại lóng ngóng quân phục còn nguyên nếp gấp, ra hết đầu thang níu tay thả từng người xuống xuồng.
Sóng cao quá, mạn xuồng lao lên tụt xuống khiến cô văn công xuống đến giữa chừng sợ run cầm cập, suýt khóc.
Ngay lập tức, cả Hùng - Trạm Trưởng và Hà - Chính trị viên lao xuống, bíu cả trong và ngoài thang sắt, ngả lưng làm thành bậc thang lưng, cho cô gái yên tâm thả chân xuống lòng xuồng...
Chia tay, 2 cái bóng quân phục vẫn bíu thành thang, ướt lướt thướt giơ tay vẫy.
Bàn tay của 2 Chỉ huy trẻ rớm máu, bởi nắm phần dưới thang sắc lẹm vỏ hà, giơ lên cương nghị, hòa cùng màu đỏ của lá cờ Tổ quốc phần phật phía trên, chặt tay cậu chiến sĩ trẻ, thay cờ tín hiệu và phía trên sàn thép, những áo lính Hải quân khoác vai nhau hát: "Nhà giàn trong mây canh một hướng Tây Nam/ Khi nước triều dâng nằm ngang mặt sóng/ Ngồi chờ trăng lên chung lá thư tình/ Biển sóng hát ca mơ về quê nhà..." trầm hùng cả vùng biển.
Màu đỏ máu - màu đỏ cờ thân thương và kiêu hùng nổi bật giữa xanh ngắt thềm lục địa, để Phúc Tần chúng mình, mãi mãi đứng vững chân?..
---------------------------------------------------------------------------------------------------
Thở hắt ra sau hải trình đằng đẵng, tiếng máy dịu lại, thân tàu đằm xuống như thể cả đêm thức, nay mới được vung tay khoát chân cho dãn gân cốt, đặt lưng kêu cùng cục xuống tấm đệm êm và tiếng xích mỏ neo, nhảy cẫng lên khoái chí, thun thút chui xuống lòng biển tắm mát.
Nhảy bụp phát từ giường tầng xuống sàn, lật đật leo lên boong, trước cả khẩu lệnh: "Toàn tàu báo thức! Báo thức toàn tàu!" và rồi lặng đi trước cả vùng biển lấm tấm những chấm nắng sáng, nhảy tanh tách trên mặt biển, như thể dát bụi vàng, từ ngút mắt chân trời, đến thành tàu đẫm sương.
Ở gong góc vùng biển vàng ấy, là thẳng căng mấy điểm nhà giàn như mới mọc lên ướt rượt, trên nóc đỏ chót màu cờ Tổ quốc, đang cuống quýt vẫy tàu và cạnh đó là ngơ ngác mấy con tàu trực, hình như cũng vừa dụi mắt ngủ dậy, cùng cờ đón tàu khách đến thăm, bằng hồi còi chào ngái ngủ tu tu.
Cũng ở trên đỉnh nhà giàn, góc đài chỉ huy tàu trực, thấy động đậy chấm xiu xíu cử động, nhìn qua ống nhòm mới thấy gương mặt đen sạm của những người lính làm nhiệm vụ trực canh, súng AK khoác trên vai, bao xe thắt trước ngực và mắt sáng bừng, cũng dính vào ống nhòm, nhìn sang tàu ngắm khách đất liền ra.
Bãi ngầm Phúc Tần nằm ở trong khoảng vĩ độ từ 08004’24’’N - 08009’44’’N và kinh độ 110028’10’’E - 110035’47’’E, cách bãi ngầm Quế Đường 22 hải lý về phía Bắc.
Bãi Phúc Tần - Huyền Trân hợp với nhau thành một nhóm.
Điểm nhô cao nhất của Phúc Tần dưới mặt nước khoảng 5,5m, cách Vũng Tàu khoảng 243 hải lý về phía Đông Nam.
Phạm vi bãi ngầm trong khoảng độ sâu 5,5m đến độ sâu 200m, có chiều dài khoảng 28km, chiều rộng nhất khoảng 26km, hướng phát triển cánh cung, đầu nhô cánh cung theo hướng Đông Bắc - Tây Nam.
Tương truyền kể lại rằng, Thái Tông Hiếu Triết Hoàng Đế húy là Nguyễn Phúc Tần, con thứ hai của đức Thần Tông Nguyễn Phúc Lan và Hoàng hậu họ Đoàn (không rõ tên). Ngài sinh ngày 19 tháng 6 năm Canh Thân (18-7-1620). Lúc làm Thế tử, ngài được phong là Thái phó Dũng Lễ Hầu.
Ngài là một võ tướng có tài. Năm Giáp Thân (1644) ngài đốc suất các chiến thuyền vây đánh ba chiếc tàu của người Hà Lan tại cửa Eo làm thuyền trưởng phải tự tử, hai chiếc bỏ chạy, một chiếc bị va vào đá ngầm chìm, đức Thần Tông mừng và khen rằng: “Trước kia Tiên quân ta đã từng đánh phá giặc biển, nay con ta cũng lại như thế, ta không lo gì nữa”.
Thực hiện chủ trương xây dựng Cụm kinh tế - khoa học - dịch vụ (DK1), ngày 10 đến 15/6/1989, Bộ Giao thông - Vận tải phối hợp với Bộ Tư lệnh Công binh tiến hành dựng lắp xong nhà giàn đầu tiên tại bãi ngầm Phúc Tần (tên địa danh hành chính là Trạm kinh tế khoa học - dịch vụ Phúc Tần, thuộc tỉnh Bà Rịa - Vũng Tàu).
Nhà giàn Phúc Tần (DKI/3) có diện tích sử dụng là 144m2, cách mặt nước biển lúc triều cường là 10,5m.
Đầu tháng 12/1990, cơn bão số 10 tràn qua khu vực DKI với gió mạnh cấp 10, cấp 11.
Đêm ngày 4/12/1990, nhà giàn Phúc Tần bị sóng dâng cao 14-15m đánh nghiêng 150, phá vỡ các sàn ghi tầng dưới và đến hơn 2 giờ ngày 5/12, toàn bộ khối nhà bị đổ xuống biển.
Lúc này Trạm trưởng nhà giàn là Trung úy Bùi Xuân Bổng, Trạm phó Chính trị là Trung úy Nguyễn Hữu Quảng đã bình tĩnh chỉ huy bộ đội sử dụng các phao, xuồng cứu sinh rời nhà và thường xuyên điện báo về Sở chỉ huy, đến phút cuối cùng mới rời vị trí.
Sau khi nhận được điện báo nhà giàn Phúc Tần bị đổ, Quân chủng Hải quân đã lệnh cho các tàu trực trên khu vực (HQ-711, HQ-713, HQ-965) khẩn trương đến cấp cứu bộ đội.
Cuộc tìm kiếm từ 6 giờ 30 phút đến 19 giờ ngày 5/12, tàu HQ-711 đã phát hiện cấp cứu được 5 cán bộ, chiến sĩ trong đó có đồng chí Trạm trưởng.
Các ngày tiếp theo, Quân chủng tiếp tục đưa tàu HQ-07, HQ-11, HQ-682 đi tìm kiếm 3 đồng chí còn lại.
Do sóng to, gió lớn việc cứu nạn rất khó khăn, các tàu đã không tìm thấy các đồng đội của mình bị sóng đánh trôi dạt. 3 cán bộ, chiến sĩ của nhà giàn Phúc Tần (Trung úy Nguyễn Hữu Quảng, Trạm phó Chính trị, người con của thủ đô Hà Nội; Trung úy chuyên nghiệp Trần Văn Là, Quân y sĩ và Hạ sĩ Hồ Văn Hiền, nhân viên cơ điện), mãi mãi ở lại với biển cả, các anh đã anh dũng hy sinh vì sự nghiệp bảo vệ thềm lục địa phía Đông Nam của Tổ quốc.
Tháng 8/1993, Nhà nước tiếp tục xây dựng Trạm kinh tế - khoa học - dịch vụ Phúc Tần A (DKI/2) cách trạm cũ 3,5 hải lý.
Tháng 8/1996 dựng lắp xong Trạm kinh tế - khoa học - dịch vụ Phúc Tần B (DKI/16) và DKI/17).
Tháng 4/1997 dựng lắp xong trạm Phúc Tần D (DKI/18).
Như vậy liên tục từ năm 1993 đến năm 1997, Nhà nước ta xây dựng 4 trạm trên bãi ngầm Phúc Tần, trị giá gần 60 tỉ đồng.
Đây là các nhà trạm, được thiết kế, chế tạo nội thất đáp ứng ngày càng hiệu quả hơn cho các hoạt động của trạm cùng với việc tăng cường các trang bị kỹ thuật đảm bảo cho các nhu cầu sinh hoạt, công tác của bộ đội cũng như các hoạt động bảo đảm hàng hải.
Kết cấu của nhà vững chắc, có thể chống chọi, chịu đựng sóng trên cấp 12.
Đặc điểm nổi bật của khu vực biển Phúc Tần nói riêng, là khu vực biển hoạt động nhạy cảm và hết sức phức tạp, nước ngoài thường xuyên sử dụng tàu nghiên cứu, tàu cải dạng, tàu chiến, tàu cá vào thăm dò địa chấn, trinh sát, quấy rối, vi phạm chủ quyền của ta.
Ngoài ra, có nhiều tàu cá Hồng Công, Philippines, xuống đánh bắt trái phép hải sản khu vực này. Hoạt động của tàu nước ngoài tập trung nhiều vào các tháng 3, 4, 5 và tháng 9 tháng 10, thời kỳ sóng yên, biển lặng.
Bởi vậy công tác sẵn sàng chiến đấu và chiến đấu của cán bộ, chiến sĩ các nhà trạm Phúc Tần luôn căng thẳng, đặt ra yêu cầu rất cao...
Xuống xuồng chuyển tải vào nhà giàn Phúc Tần D (DK1/18), sóng lừng nhấc chiếc xuồng bé tý mỏng mảnh, như thể chơi trò tung hứng với chiếc lá.
Nước biển quất lên ướt mặt, khiến áo phao - túi bảo quản cũng lép nhép những nước là nước.
Vòng vèo mãi mới áp sát chân thang, trong tiếng loa bộ đàm gấp gáp - lo lắng từ trên dàn truyền xuống anh em bộ đội tàu.
Nhìn lên khối sắt thép lừng lững giữa biển, mắt cứ nhòa đi bởi màu đỏ cờ Tổ quốc phất đi phất lại, thay cờ tín hiệu, vẫy gọi - động viên, từ đôi tay chắc khỏe của cậu chiến sĩ áo yếm, mắm môi mắm lợi trên cọc thép sơn xanh.
Xuồng cập mạn thang, buộc chặt quai dép, thắt gọn quai mũ, nín thở đợi độ dềnh cao của sóng, co chân nhảy lên bậc sắt trơn nhẫy, sau cú đẩy của bộ đội tàu và những bàn tay đón đợi, kéo phắt lên của đồng đội trên cao.
Thế là lên được nhà giàn DK1/18 thân thương...
Đại úy Hoàng Đăng Hùng, Trạm trưởng, quê ngoài Bắc, rất quen thuộc với các Đoàn Công tác bởi cặp kính trắng, buộc chắc chắn bằng vòng dây cao su thít sau gáy, nắm chặt vai cười hết cỡ: "Đồng hương! Khỏe không?" khiến cái sự gần gũi, bỗng dưng cũng thít lại, chẳng chút gì xa ngái.
Nói đến Trường Sa là nhớ đến những người lính Lữ đoàn 146, Vùng 4 Hải quân.
Nhắc đến nhà giàn là đau đáu với những người lính Tiểu đoàn DK1, Lữ đoàn 171, Vùng 2 Hải quân.
Đã là bộ đội, lại là Hải quân thì ở đâu cũng vất vả, gian khổ.
Thế nhưng, cái sự đau đáu so sánh để thấy lính nhà giàn gian nan hơn rất nhiều: Lính đảo, có bề gì cũng còn hòn đá, hốc san hô để đặt chân, bấu víu; còn lính nhà giàn, bung biêng sống trên cọc thép, có bề gì về thời tiết bão gió bất thường, chỉ lênh đênh phao bè, chẳng có chỗ bấu víu - náu nương.
Cũng vì đặc thù ấy, mà đồ đạc - quân tư trang trên giàn của bộ đội, đơn sơ gọn nhẹ đến nao lòng.
Lính đảo, còn có rộng diện tích cho đám chó tung tăng chạy nhảy, có nơi nuôi thả mấy con lợn ủn ỉn, còn điểm thả đàn vịt gà suốt ngày tranh nhau chí chóe...
Với lính nhà giàn, từng cm nhà lắp ghép sắt thép cũng được tính toán kỹ càng để sống - chiến đấu - sinh hoạt - phục vụ công tác, nên có muốn nuôi con gì, đều phải tận dụng lồng sắt, treo chênh vênh thò ra phía biển, vậy con nào có sức đề kháng cao, cũng chả sinh sôi nảy nở và tồn tại lâu được.
Thế nên, chuyện được ăn miếng thịt tươi, dù là để trong tủ cấp đông, cũng khó khăn lắm, trừ khi có tàu vận tải, mỗi năm vài lần ra tiếp tế.
Khó khăn lắm, vất vả lắm, thiếu thốn lắm nên tình cảm và quý người lắm...
Chả thế mà có những chuyến tàu ra giàn, gặp thời tiết xấu không thể đưa khách lên thăm, bộ đội tàu đành buộc hàng tiếp tế vào đầu dây, cho bộ đội giàn hì hục cởi trần kéo lên hàng km mặt biển gầm sóng, 2 bên vừa kéo vừa khóc.
Kéo xong hàng, tàu cứ chạy vòng vòng bất lực quanh giàn và trên giàn, anh em quấn túm hết trong phòng thông tin, đề nghị "có chị em phụ nữ nào không, cho anh em nghe vài câu hát, không biết hát thì nói cũng được, cho đỡ nhớ", khiến khách nữ, có dốt âm nhạc cũng không cầm nổi nước mắt, vừa bóp tổ hợp vừa bập bõm hát, trong ngần ngật nước mắt...
Chả thế mà những chuyến tàu ra thăm nhà giàn, mỗi khi nhổ neo rời bãi, loa phóng thanh đều khẩn khoản: "Đề nghị các cô các chị, tập trung mạn phải (trái) chào bộ đội!" và chuyến tàu dùng dằng ấy, khi chia tay cứ phấp phới những khăn, những mũ, những áo, chào nhau mãi không thôi...
Chả thế mà khi mình rời DK1/18, Hoàng Đăng Hùng cứ nằng nặc mở tủ cấp đông, lấy từng con cá bộ đội mới câu, bọc vào túi và chuyển cho từng người, xuống tàu với lý do: "Quà của biển. Các anh chị đi biển không quen, cần bồi dưỡng cá tươi. Bọn em ngoài này mãi, quen rồi!"...
Chia tay. Bộ đội lại lóng ngóng quân phục còn nguyên nếp gấp, ra hết đầu thang níu tay thả từng người xuống xuồng.
Sóng cao quá, mạn xuồng lao lên tụt xuống khiến cô văn công xuống đến giữa chừng sợ run cầm cập, suýt khóc.
Ngay lập tức, cả Hùng - Trạm Trưởng và Hà - Chính trị viên lao xuống, bíu cả trong và ngoài thang sắt, ngả lưng làm thành bậc thang lưng, cho cô gái yên tâm thả chân xuống lòng xuồng...
Chia tay, 2 cái bóng quân phục vẫn bíu thành thang, ướt lướt thướt giơ tay vẫy.
Bàn tay của 2 Chỉ huy trẻ rớm máu, bởi nắm phần dưới thang sắc lẹm vỏ hà, giơ lên cương nghị, hòa cùng màu đỏ của lá cờ Tổ quốc phần phật phía trên, chặt tay cậu chiến sĩ trẻ, thay cờ tín hiệu và phía trên sàn thép, những áo lính Hải quân khoác vai nhau hát: "Nhà giàn trong mây canh một hướng Tây Nam/ Khi nước triều dâng nằm ngang mặt sóng/ Ngồi chờ trăng lên chung lá thư tình/ Biển sóng hát ca mơ về quê nhà..." trầm hùng cả vùng biển.
Màu đỏ máu - màu đỏ cờ thân thương và kiêu hùng nổi bật giữa xanh ngắt thềm lục địa, để Phúc Tần chúng mình, mãi mãi đứng vững chân?..
---------------------------------------------------------------------------------------------------
Đăng ký:
Bài đăng (Atom)