Mai Thanh Hải - Chỉ vài ngày nữa, mình lại lên tàu ra đảo mùa biển động, chuyển hàng Tết cho bộ đội và chuyến đi kéo dài đến cả tháng. Mấy dòng thôi, trước ngày lên tàu...
1/ Tháng 3/2011, mình đi chuyến đầu tiên của mùa "thăm và làm việc" có các khối dân sự, chủ công nhất là Đoàn Bình Dương do Chủ tịch UBND tỉnh tên Cung làm Trưởng đoàn. Đợt ấy, cuối mùa mưa bão nên phải ở lại bờ chờ sóng yên, đến mấy ngày.
Mấy ngày thôi, nhưng anh Chủ tịch Cung lồng lộn sốt ruột và dù BTL Hải quân chiều anh Cung như... chiều vong, đưa cả lên thăm cụ Đinh cụ Lý, nhưng anh Cung vẫn nhất quyết: "Tôi zìa, tôi zìa để còn đi Nhật Bổn!" và hô cả Đoàn Bình Dương, từ Văn công hát múa cho đến Sở ngành - Doanh nghiệp, lên xe về thẳng, khiến ai cũng ngơ ngẩn, lạ lùng.
Vẫn nhớ hồi ấy, chú em Bình - CTV tàu HQ936 mặt tái dại: "Hệ thống âm thanh trên tàu bị hỏng, định nhờ của Văn công, nhưng họ về rồi thì làm sao anh?" và lắp bắp: "Chuyến đầu tiên của dân sự, bộ đội ngoài đảo mong chờ có văn công sau cả mùa biển động, chết chúng em rồi!".
Mình, cũng chịu không nổi và lo cùng đến vàng mắt, đành gọi điện xin anh em bạn bè mỗi người ít tiền, mua đủ 1 bộ âm thanh - karaoke đặt trên tàu và "lùa" hết chị em từ già đến trẻ ở các Đoàn khác còn lại, ngồi... học hát, tất cả mọi bài trên tập giấy A4 in lời bài hát, để làm "văn công bất đắc dĩ", phục vụ bộ đội ngoài đảo.
Chuyến đi ấy, bộ đội nức nở "Văn công tuy già, lộ cộ nhưng mà hát thật, nhiệt tình" và mình cũng viết 1 bài đăng trên Blog về chuyện "anh Cung Chủ tịch - giàn âm thanh -văn công già", bây giờ đến đâu, anh em Hải quân vẫn cười tủm tỉm kể mình bài viết.
2/ Mình sắp đi Trường Sa, hôm trước có 1 anh là đại gia, chả biết sao lại biết số mình, gọi bảo: "Hồi trước thấy chú đi xin giàn âm thanh vất vả quá, sao không bảo anh. Bây giờ, chú xem Trường Sa có bao nhiêu đơn vị, anh mua tặng mỗi chỗ 1 giàn, thật hoành tráng!", nhưng khi mình gọi lại, máy anh toàn "tít tít" báo bận. Chắc lúc đó anh nhậu, nghe chuyện Trường Sa, nổi máu sĩ nên chém gió tý cho vui...
3/ Mình tất tưởi Trường Sa, có người được gọi là bạn cũng làm báo, bảo: "Lo làm đéo mấy chuyện xã hội, cứ lo ấm thân mình đi hẵng, kiếm cái quảng cáo - nồi bánh chưng cho cái Tết xôm tụ rượu bia!", làm mình chỉ biết cười và lẳng lặng đứng dậy cáo từ khỏi bữa bia, thực hiện "Lệ quyên" dù chưa đụng môi vào cốc bia hơi vỉa hè mới đặt.
4/ Ngày mai mình đi Trường Sa, không dám mơ giàn này, màn hình khác, chỉ xin vài cuốn sách để bộ đội đọc, nhưng chỉ mấy dòng trên FB, cả mình và 2 em trong cơ quan đi cùng nhận được bao nhiêu là sách, đầy hết cả nhà, từ những người bạn trên mạng chưa bao giờ gặp mặt - nhìn nhau, với những sự chân tình từ tận đáy lòng...
TB: Cuộc sống là những ngày lo âu, vun vén và lo lắng - Ai cũng vậy. Không ai trách bạn, nếu bạn không quan tâm đến những người khác bởi là công dân, bạn thực hiện nghĩa vụ nộp thuế cho Nhà nước, đã hoàn thành nghĩa vụ công dân.
Thế nhưng, có những điều thiêng liêng - máu thịt mà nếu bạn sơ biết và mang ra để chém gió, phét lác hoặc trò PR rẻ tiền, hoặc khinh khỉnh khi nhắc đến, thì bạn không chỉ xúc phạm đến mình, mà còn rất nhiều người đang thẳng lưng, tự hào sống, cho bạn - gia đình bạn yên bình, hưởng thụ sự sung sướng.
Nơi đó là Trường Sa, bạn nhé!. Và tôi cùng bao người, chắc chắn không để bạn xúc phạm đến nơi thiêng liêng đó, dù bạn có là đại gia nhiều tiền hay nhà báo lắm chữ, cong đốt sống - vênh vang...
1/ Tháng 3/2011, mình đi chuyến đầu tiên của mùa "thăm và làm việc" có các khối dân sự, chủ công nhất là Đoàn Bình Dương do Chủ tịch UBND tỉnh tên Cung làm Trưởng đoàn. Đợt ấy, cuối mùa mưa bão nên phải ở lại bờ chờ sóng yên, đến mấy ngày.
Mấy ngày thôi, nhưng anh Chủ tịch Cung lồng lộn sốt ruột và dù BTL Hải quân chiều anh Cung như... chiều vong, đưa cả lên thăm cụ Đinh cụ Lý, nhưng anh Cung vẫn nhất quyết: "Tôi zìa, tôi zìa để còn đi Nhật Bổn!" và hô cả Đoàn Bình Dương, từ Văn công hát múa cho đến Sở ngành - Doanh nghiệp, lên xe về thẳng, khiến ai cũng ngơ ngẩn, lạ lùng.
Vẫn nhớ hồi ấy, chú em Bình - CTV tàu HQ936 mặt tái dại: "Hệ thống âm thanh trên tàu bị hỏng, định nhờ của Văn công, nhưng họ về rồi thì làm sao anh?" và lắp bắp: "Chuyến đầu tiên của dân sự, bộ đội ngoài đảo mong chờ có văn công sau cả mùa biển động, chết chúng em rồi!".
Mình, cũng chịu không nổi và lo cùng đến vàng mắt, đành gọi điện xin anh em bạn bè mỗi người ít tiền, mua đủ 1 bộ âm thanh - karaoke đặt trên tàu và "lùa" hết chị em từ già đến trẻ ở các Đoàn khác còn lại, ngồi... học hát, tất cả mọi bài trên tập giấy A4 in lời bài hát, để làm "văn công bất đắc dĩ", phục vụ bộ đội ngoài đảo.
Chuyến đi ấy, bộ đội nức nở "Văn công tuy già, lộ cộ nhưng mà hát thật, nhiệt tình" và mình cũng viết 1 bài đăng trên Blog về chuyện "anh Cung Chủ tịch - giàn âm thanh -văn công già", bây giờ đến đâu, anh em Hải quân vẫn cười tủm tỉm kể mình bài viết.
2/ Mình sắp đi Trường Sa, hôm trước có 1 anh là đại gia, chả biết sao lại biết số mình, gọi bảo: "Hồi trước thấy chú đi xin giàn âm thanh vất vả quá, sao không bảo anh. Bây giờ, chú xem Trường Sa có bao nhiêu đơn vị, anh mua tặng mỗi chỗ 1 giàn, thật hoành tráng!", nhưng khi mình gọi lại, máy anh toàn "tít tít" báo bận. Chắc lúc đó anh nhậu, nghe chuyện Trường Sa, nổi máu sĩ nên chém gió tý cho vui...
3/ Mình tất tưởi Trường Sa, có người được gọi là bạn cũng làm báo, bảo: "Lo làm đéo mấy chuyện xã hội, cứ lo ấm thân mình đi hẵng, kiếm cái quảng cáo - nồi bánh chưng cho cái Tết xôm tụ rượu bia!", làm mình chỉ biết cười và lẳng lặng đứng dậy cáo từ khỏi bữa bia, thực hiện "Lệ quyên" dù chưa đụng môi vào cốc bia hơi vỉa hè mới đặt.
4/ Ngày mai mình đi Trường Sa, không dám mơ giàn này, màn hình khác, chỉ xin vài cuốn sách để bộ đội đọc, nhưng chỉ mấy dòng trên FB, cả mình và 2 em trong cơ quan đi cùng nhận được bao nhiêu là sách, đầy hết cả nhà, từ những người bạn trên mạng chưa bao giờ gặp mặt - nhìn nhau, với những sự chân tình từ tận đáy lòng...
TB: Cuộc sống là những ngày lo âu, vun vén và lo lắng - Ai cũng vậy. Không ai trách bạn, nếu bạn không quan tâm đến những người khác bởi là công dân, bạn thực hiện nghĩa vụ nộp thuế cho Nhà nước, đã hoàn thành nghĩa vụ công dân.
Thế nhưng, có những điều thiêng liêng - máu thịt mà nếu bạn sơ biết và mang ra để chém gió, phét lác hoặc trò PR rẻ tiền, hoặc khinh khỉnh khi nhắc đến, thì bạn không chỉ xúc phạm đến mình, mà còn rất nhiều người đang thẳng lưng, tự hào sống, cho bạn - gia đình bạn yên bình, hưởng thụ sự sung sướng.
Nơi đó là Trường Sa, bạn nhé!. Và tôi cùng bao người, chắc chắn không để bạn xúc phạm đến nơi thiêng liêng đó, dù bạn có là đại gia nhiều tiền hay nhà báo lắm chữ, cong đốt sống - vênh vang...