Kính gửi anh Mai Thanh Hải!.
Không biết nên xưng hô thế nào.
Thôi thì nhìn vào độ xông xáo của anh nên mạo muội xưng hô anh em vậy.
Em tên Triệu Long Biên, 29 tuổi, cũng là người con dân tộc Tày ở huyện Hòa An, tỉnh Cao Bằng.
Em dạy ở xã Phan Thanh, huyện Bảo Lạc, Cao Bằng (cách nhà hơn 120 km, trước đây hơn 160 km) được 4 năm thôi nhưng cái cảnh bếp lửa, đèn dầu soạn bài, trèo cây gọi điện thoại... thì em cũng nếm được 2 năm.
May nhờ bây giờ có điện, có sóng điện thoại nên đời sống tốt hơn nhiều. Em khoe với bác bài thơ con cóc ngay xưa lên Phan Thanh sáng tác:
"Phan Thanh ơi, cổng trời cao, cao lắm.
Ngoảnh đầu về quê mẹ đã xa xăm
Ánh đèn dầu soi tình yêu con chữ
Giấc mơ khuya lệ ướt gối đêm nằm"...
Mà ngày ấy vất vả thật, cái gì cũng thiếu, lương chả đủ tiêu bao giờ, chỉ đủ ăn và đi lại.
Xa nhà cả tháng, mỗi lần về, đi làm con nhỏ khóc đòi bố lại rơm rớm nước mắt quay đi.
Buồn, tủi không nói nên lời.
Đến trường thì học sinh nheo nhóc, nghèo đói, rách rưới và bẩn mà thấy tội, không nỡ bỏ (Khoảng 80% học sinh là dân tộc H'mông, còn lại là Tày, Nùng, Dao mà). Nghĩ mà buồn!.
May mà 2 năm nay có điện, có sóng điện thoại nên sáng sủa hơn nhiều.
Dù vậy, nếp tư duy của vùng cao không dễ thay đổi. Nghèo vẫn cứ nghèo. Cứ nhìn con số 4/16 xóm có 100% hộ nghèo đã đủ biết.
Nhìn vào học sinh cấp 2 đã thấy tội. Xã nghèo, xóm nghèo, nhà nghèo nên học sinh cũng nghèo. Năm nay lại cắt khoản tiền 186, coi như xong.
Còn 1 số học sinh được hỗ trợ dành cho học sinh Bán trú dân nuôi cũng đỡ được tí. Nhưng nói chung là cũng như muối bỏ biển vì mỗi kì phát tiền 1 lần, gọi là có hơn 1 triệu đồng, nghe cũng khá, nhưng khoản ấy có phải riêng các em dùng đâu, còn bố mẹ, anh chị em... nữa chứ, đủ thứ lo.
Nhà trường thì chưa tổ chức nấu ăn cho được vì chưa lo được cơ sở vật chất, nhà bếp. Thế là học sinh vẫn đói. Nhìn bữa ăn mà tội.
Đầu tuần từ nhà ra, còn có tí rau này rau nọ, đến giữa tuần thì í ới rủ nhau kiếm rau rừng. Và rồi cuối tuần sắp về thì chấm muối là... chuyện thường.
Hết ăn lại ở, vài tháng trước nhờ Ngân hàng BIDV xây cho cái nhà ở thấy đỡ, chứ trước đây thì ở lều, ở lán vách tre nứa thấp lè tè.
Lại thấy tội. Mùa hè thì nóng, mùa đông lạnh thấu xương vì gió lạnh lùa mà chả có chăn đủ ấm.
Nói về 2 học sinh cấp 1 tự tử mà buồn.
Ở đây, người ta tự tử nhiều, nhưng trẻ em tự tử như thế thì phải suy nghĩ. Đặc biệt chỉ vì những nguyên nhân vụn vặt.
Như em Hoàng A Tu, sinh năm 1999, nhà ở xóm Phia Tằng, là HS lớp 5 trường xã, tự tử vì bị người nhà mắng.
Em Hoàng Thị Mỵ, sinh năm 2005, ở xóm Lũng Vai, học lớp 3 phân trường Pác Lác, cũng ăn lá ngón chỉ vì anh trai mắng tội không xách cặp về cho.
Nghe mà não lòng.
Lai rai vài dòng với bác làm quen vậy, chứ kể khổ thì bao giờ hết bác nhỉ?.
Qua AABC và bác thì em thấy rằng chỗ mình đã khó, đã khổ nhưng nhiều nơi còn khổ hơn nhiều (đến các bác còn khổ theo nữa là... hì hì).
Nếu anh và AABC đến đây được thì sẽ là 1 niềm vui to lớn với "Bọn lít nhít" ở đây.
Không biết có ngày đó không vì AABC còn phải đi nhiều, nhiều nơi khó khăn hơn nữa.
Nhưng nếu biết tin đó thì chắc hẳn ai cũng mong đợi một ngày nào đó AABC đặt chân đên "cổng trời" Phan Thanh.
Chúc anh và AABC luôn mạnh khỏe, tràn đầy nhiệt huyết để mang lại những niềm vui và sự ấm áp cho những vùng quê đang oằn mình trong khốn khó!..
--------------------------------------
* Nhan đề bài viết do MTH đặt
* Hình ảnh đăng trên trang Xóm Nhiếp ảnh chỉ có tính chất minh họa, không liên quan đến nội dung bài viết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét