27 tháng 7, 2012

NAY CHỈ CÒN MỘT THỨ ĐỂ YÊU...

Đỗ Trung Quân - Thằng em tôi đi K trở về

3 tháng vẫn chỉ quen ngủ võng

chân mẹ dù đi nhẹ nửa khuya

 nó cũng vùng lăn tay quờ tìm súng

Mẹ ứa nước mắt:

"Về nhà rồi con!".

Tôi ra sân nửa khuya đốt thuốc

Tiếng chân mẹ lại lần mò tìm xoa đầu:

"Anh em mày ngủ lại đi con

Về nhà rồi!"...

Nó đi lính sang K sau tôi vì hiệu lời triệu của một thằng tôi không buồn nhắc tên nữa

Đồng đội tôi nhiều người bỏ mình

Bạn bè nó cũng thế,bao nhiêu thằng hy sinh

Chiến tranh ấy mà.

Ta còn sống nghĩa là còn may mắn

Ác mộng rồi cũng qua…


Hôm nay bỗng khác

Thằng từng hô hào đánh Tàu cho tan tác

Thành thằng trấn áp bất kể trẻ già

Tôi cười khẩy

Máu chúng tao đã chảy tao có quyền cười

vào bọn đười ươi

Thắt cà vạt [ nói rõ cái cà vạt chẳng tội tình gì ]

..........

Tôi lâu rồi

Không làm thơ tình nữa

Có yêu iếc ai đâu mà làm

Những người tình xưa  giờ ai cũng vẹo sườn

vì con cái

Thơ ấy mà

Yêu - mới có cái để mà mong ngóng

Nay tôi chỉ còn một thứ để yêu

..............

Tiếng nghẹn ngào của sóng...
-------------------------------
* Hình ảnh Quân Tình nguyện Việt Nam rút khỏi Campuchia, về lại Việt Nam chỉ có tính minh họa, không liên quan đến nội dung bài viết.

2 nhận xét:

  1. Lúc nào cũng thích thơ Đỗ Trung Quân.Anh viết như những lời tâm sự buồn về nhân tình thế thái.Cảm ơn nhà thơ.

    Trả lờiXóa
  2. Nay tôi chỉ còn một thứ để yêu

    ..............

    Tiếng nghẹn ngào của sóng...

    Trả lờiXóa