11 tháng 12, 2013

CẢ ĐẤT NƯỚC Ê CHỀ VÌ MỘT ĐÁM ĐÔNG HÔI CỦA

Đào Tuấn - Khi không soi gương, làm sao biết được trên mặt mình có nhọ.

“Là dân Biên Hòa, là người Việt Nam, tôi thấy xấu hổ thay cho những ai đã “cướp vài lon bia” ở đây trưa ngày 4.12”.

Không cần phải giới thiệu bạn đọc cũng biết đây là tấm băng rôn nói về điều gì.

Vâng, nói xấu hổ cũng đúng, sự nhục nhã cũng không sai, mà bảo đó là câu chuyện nhân cách cũng phải.

Trong những câu chuyện thiền kinh điển, có ghi lại cuộc đối thoại giữa thiền sư Sozan và học trò:
“Cái gì qu‎í giá nhất trên thế giới?”- người học trò hỏi.
Thiền sư trả lời: “Đầu của con mèo chết.”
“Tại sao đầu của con mèo chết là cái quí giá nhất?”
“Bởi vì chẳng ai có thể định giá nó được”
Đầu mèo thì nào có giá trị gì. Người ta ăn đủ loại đầu: Đầu heo, đầu bò, đầu cá, đầu gà…ngoại trừ đầu mèo.

Nhưng bài học của câu chuyện thiền không phải là việc định giá thứ quý giá nhất, mà là xác định thứ rẻ nhất có thể định giá.

Câu chuyện Biên Hòa của ngày hôm nay đang cho thấy một thực tế hiển nhiên rằng nhân cách của không ít người có giá chỉ “vài lon bia”.

Hôm qua, nỗi xấu hổ của cô sinh viên trường FPT, trước nhân cách của một đám đông đồng bào, đã trở thành nỗi xấu hổ chung của cả dân tộc khi một đài truyền hình nước ngoài và trước đó là youtube đã loan tin khắp thế giới về vụ hôi bia mà có lẽ khi nhìn lại những hình ảnh cướp cạn đó, bất cứ ai là người Việt Nam cũng cảm thấy muốn tìm một cái lỗ nẻ.

Người ta sẽ nhìn thấy ở đó điều gì khác ngoài sự man dợ, vô minh?!

Cả đất nước ê chề chỉ vì một đám đông hôi của.

Và xin đừng bao giờ đổ lỗi cho cái nghèo. Hoặc nếu nghèo, thì đó chỉ là sự nghèo nàn về nhân cách, về văn hóa. Nghèo nàn cả sự tự trọng và nỗi xấu hổ nữa.

Nhưng sau khi tấm băng rôn về sự tự trọng và nỗi xấu hổ kia được giăng lên, chính quyền địa phương đã cho dỡ bỏ với lý do “Ảnh hưởng tới mỹ quan đô thị”.

Thật là buồn cười. Làm sao việc dỡ bỏ một chiếc băng rôn có thể xóa nhòa trong tâm trí người dân cả nước hình ảnh đám đông nhâu nhâu bầy đàn xông vào tranh cướp. Nhưng làm gì có mỹ quan mà bảo phải gìn giữ.

Dẫu sao, trong đám đông loạn lạc về lòng tự trọng, vẫn còn đó lương tri: Một cô sinh viên treo những tấm băng rôn về hai chữ xấu hổ. Một người mẹ nói về sự nhục nhã.

Nhục nhã vì điều khủng khiếp nhất là hình ảnh người mẹ xông vào cướp bia ngay trước mắt đứa con gái nhỏ.

Nhục nhã, vì đứa bé hỏi một câu mà người lớn không thể trả lời “Mẹ lấy bia làm gì?”.

Báo chí ngày hôm qua đã đồng loạt dẫn nguồn Công an Đồng Nai cho biết đang điều tra và nếu có thể sẽ khởi tố vụ án công nhiên chiếm đoạt tài sản. Nhưng có lẽ, một tấm băng rôn tự trọng nói về hai chữ xấu hổ cần thiết hơn nhiều. Một chiếc băng rôn một tấm gương để hàng ngày người ta phải đối diện với sự nhục nhã.
Một tấm băng rôn như thứ bia miệng khắc ghi trong đó một cái giá rẻ mạt về nhân cách.

Khi không soi gương, làm sao biết được trên mặt mình có nhọ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét