19 tháng 11, 2013

THÀNG TÍN KHÔNG CHỈ CÓ LÚA VÀNG

TNO -Cứ tháng 9, 10, khách du lịch khắp nơi rầm rập lên Hà Giang xem lúa chín vàng ruộng bậc thang, ngắm hoa tam giác mạch ngập tràn các lưng núi.

Sau Tết âm lịch, lại ào ào du khách tìm đến, ngơ ngẩn với hoa đào phớt hồng, vỡ òa thích chí cùng hoa cải vàng rực bản làng...

Mình lên xã Thàng Tín (huyện Hoàng Su Phì), trước khi đi, đại tá Hoàng Đình Xuất, Chỉ huy trưởng Bộ Chỉ huy Bộ đội biên phòng (BĐBP) tỉnh Hà Giang, lắc đầu: “Để gọi điện lên đồn, xem tình hình đường xá thế nào hẵng!”, và dặn: “Nhớ mang đủ mì tôm, lương khô, nước uống phòng khi sạt lở đường”.

Cứ nghĩ sự chu đáo của người lính già từng kinh qua mọi nhiệm vụ ở cả 12 đồn thuộc lực lượng BĐBP tỉnh Hà Giang, từ những ngày đầu đánh trả quân Trung Quốc xâm lược tháng 2.1979, cho đến dằng dặc 10 năm giằng co giữ đất và quyết liệt - khôn khéo trong công tác phân định biên giới, là quá lo xa, nhưng quả thực, con đường từ TP.Hà Giang lên địa đầu Lũng Cú chả là gì so với đường lên Thàng Tín.

Quãng đường 140 km từ TP.Hà Giang, gian nan bắt đầu từ thị tứ Tân Quang (huyện Bắc Quang).

Đang lò dò chui trong mây, cậu lái xe bỗng khuỳnh tay vần vô lăng sang phải đánh “huỵch”, khiến thùng sau xe Uoat bạt của Biên phòng tỉnh va “uỳnh” vào bờ đá, đứng khựng và tiếng nói, giờ mới cất lên sau gần 2 tiếng đồng hồ im lặng, miệng mắt dán chặt vào mặt đường: “May mà nó còn bật đèn chiếu xa!”.

Ngay sau vách đá trước mặt, lừ lừ hiện ra 1 chiếc xe IFA chất bao ngô lên tận nóc, xả khói đen mù mịt, máy rú lên như cháy nhà, ậm ạch bò ra giữa đường. “Có muốn đi đúng luật cũng chẳng được, vì mặt đường bé tí, lại trơn nhẫy sương mù thế kia!” - Tuấn, cán bộ biên phòng tỉnh thở dài và lắc đầu: “Đặc sản của Hoàng Su Phì là cua, nhưng loại cua này đã không ăn được, lại còn lao xuống vực, chết như chơi!”.

Cũng lạ cho cái đất Hà Giang, đã khó khăn thì chớ, lại còn gian nan đến cùng cực, ngay cả đường đi lối về.

Ở cánh phía tây, 2 huyện Xín Mần và Hoàng Su Phì cũng bao năm canh giữ biên giới giáp với Trung Quốc, nhưng ngược lại, hiếm khi có khách du lịch tìm đến, chẳng phải do không có cột cờ, hoa đào, hoa cải, tam giác mạch mà cũng một phần là do đường cụt đi lại xa xôi, sạt lở - tắc đường như cơm bữa.

Ngày nắng, đường từ thị tứ Tân Quang lên chỉ 80 km, nhưng đi từ sáng đến chiều như đánh vật.

Ngày mưa, đường  sá biến thành khối nhão nhoét và bất cứ vách taluy nào cũng có thể sạt lở. Cứ mỗi năm vào mùa mưa, báo tỉnh liên tục đăng tin bài về sạt lở đường, nhà cửa bị vùi lấp, người chết không thể bới cả quả núi tìm thi thể...
Đến nhà vệ sinh cũng không có, cô trò toàn phải... đi liều xuống lưng nhà dân phía trước, xong lại xách xô xuống nhà dân xin nước dội hoặc lấy xẻng xúc đất đổ lên, cho đỡ nặng mùi và đỡ bị dân trách móc!
Cô giáo Huyền
Muốn học, cũng không được

Đồn Biên phòng 211 - Thàng Tín nằm lưng chừng vách núi cao, quản lý 3 xã Thàng Tín, Pố Lồ, Thèn Chu Phìn của huyện Hoàng Su Phì, với gần 21 km đường biên và 9 cột mốc biên giới.

Trung tá Định, Đồn trưởng Thàng Tín nguyên là Đồn phó quân sự Lũng Cú, khẳng định: “Thàng Tín là đồn khó khăn nhất trong toàn bộ 12 đồn biên phòng của Hà Giang. Bộ đội thì quen gian khổ rồi, chỉ thương giáo viên - học sinh”, rồi rủ: “Lên bản làm vận động cùng anh em đi?”.

Từ đồn lên đến điểm Trường mầm non bản Ngài Thầu, phải vượt qua dốc, men theo sườn núi và xuyên nhờ qua ngõ - sân của cả chục nhà dân trong bản, mới tới nơi.

Đầu giờ chiều tới lớp học duy nhất của bản, thấy ngôi nhà trình tường đất cũ kỹ, nứt nẻ và tối om om với chỉ có 1 cửa ra vào, 1 cửa sổ, vắng hơn cả chùa Bà Đanh.

Đứng đến 20 phút, mới thấy một cô gái trẻ lật đật tay bế, lưng cõng, tay dắt mấy đứa lít nhít sấp ngửa chạy lên.

Em tên Huyền, giáo viên mầm non trông coi, dạy dỗ gần 30 trẻ trong bản. Mình ngạc nhiên: "Học sinh đâu hết rồi?", cô giáo lí nhí: "Về hết từ trưa ạ!". Mình khó hiểu: "Chương trình làm gì có chuyện cho học sinh học nửa ngày?".

Ngân ngấn nước mắt kể, nghe em nói xong mới thấy mình trách nhầm:

Bản Ngài Thầu toàn đồng bào Mông, cách trung tâm xã 4 km.

Không trường không lớp nên bọn trẻ, có may mắn theo hết bậc học... mầm non, cũng phải cuốc bộ ra xã học tiểu học.

Lớp học là ngôi nhà dân cho mượn, được xây dựng từ lâu, cũ kỹ theo tập quán người Mông, chút ánh sáng duy nhất nhìn rõ mặt người là 2 khuôn cửa chính - cửa sổ và chỉ hơi lờ mờ, lúc... gần trưa, dịp mùa hè khi nắng chang chang khắp nơi, làm chỗ học cho 15 đứa lít nhít, ghép từ độ tuổi nhà trẻ, mẫu giáo 3, 4, 5 tuổi.

Điện thắp sáng ư, cho dù là điện nước vàng ệch? Giấc mơ quá xa vời từ bao năm nay, bởi đến cả bản cũng chả có, nữa là lớp học.

Đèn - nến ư? Tiền đâu mà mua và mua đâu, khi thủ phủ Hà Giang cách nửa ngày đường đi xe máy và thị trấn huyện, tuy nhìn thấy ngay dưới chân núi, nhưng lên xuống cũng mất gần nửa ngày.

Cô giáo Huyền nghẹn ngào nói: “Em cũng muốn học sinh ăn học đàng hoàng, để đỡ bị khiển trách lắm chứ? Nhưng anh nhìn xem, duy nhất mỗi cái nhà làm phòng học. Học sinh sáng đến lớp, trưa về ăn cơm và ngủ luôn tại nhà. Muốn ăn tại lớp, cũng đâu có bếp. Muốn ngủ tại lớp, mỗi nền đất, không có nổi cái bàn, manh chiếu, tấm chăn như những điểm khác?”.

Rồi Huyền tức tưởi: “Đến nhà vệ sinh cũng không có, cô trò toàn phải... đi liều xuống lưng nhà dân phía trước, xong lại xách xô xuống nhà dân xin nước dội hoặc lấy xẻng xúc đất đổ lên, cho đỡ nặng mùi và đỡ bị dân trách móc!”...

Ước mơ... nhà vệ sinh

Cô Âu Thị Vị, Hiệu trưởng Trường mầm non Thàng Tín, cho biết: Năm học 2013 - 2014, có 172 học sinh học tại 11 nhóm lớp, ở trường chính và 5 điểm trường với 99% người  Mông, Tày, Nùng, Hán, La Chí.

Mình lè lưỡi: Lớp học chừng chục đứa, nhưng 3 - 4 dân tộc khác nhau, đồng nghĩa với việc cô phải biết 3 - 4 thứ tiếng của chúng, tuy rằng bập bõm, để hướng chúng vào thứ tiếng thứ 5: tiếng phổ thông.

Lên bản Ngài Trồ, thăm lớp học của 51 học sinh ghép nhà trẻ - mẫu giáo, bi bô 4 thứ tiếng (Tày, Nùng, La Chí, Hán).

Khoảng cách từ xã đến điểm trường 5 km, đường có nhiều khe - dốc, mùa mưa sạt lở học sinh lẫm chẫm dắt nhau đi học, đến lớp có khi lấm lem như ma bùn. Cứ cuối tuần, các cô giáo lại đi bộ ra điểm chính mua thực phẩm ăn cả tuần, dịp mưa lũ tắc đường, chuyện phải ở lại ăn cơm với muối trắng là rất bình thường.

Ngồi nói chuyện về giáo dục vùng cao, Phó chủ tịch UBND xã Thàng Tín, Bùi Tuyên Hùng nhẩn nha: “Trên này khổ quen rồi nên chẳng dám đề xuất gì, chỉ dám xin mấy cái nhà vệ sinh!” và lý giải: “Hà Nội xây mỗi cái nhà vệ sinh mà chi những 1 tỉ đồng, số tiền ấy chúng tôi làm được cả nghìn cái!”.

Chợt nhớ câu chuyện của trung tá Định, Đồn trưởng, kể: “May nhờ mấy nhóm chuyên đi du lịch và báo chí, nên 2 năm nay, người ta cũng biết đến xã Thàng Tín rất nhiều ruộng bậc thang và đẹp vào mùa lúa chín tháng 9-10, nên thi thoảng cũng có người dưới xuôi lên thăm xã!” và thở dài: Mỗi năm, cả vùng Thàng Tín mới làm được 1 vụ lúa vào dịp tháng 9-10, cũng bởi vì thời tiết quá khắc nghiệt. Cái đẹp của vụ mùa duy nhất, không chỉ kết tinh từ những tảo tần - nhẫn nhịn - chấp nhận của những người dân nơi địa đầu Tổ quốc, mà còn chắt lại, mặn đắng trong những cảnh người đói khổ, thiếu thốn đến nao lòng...

Bao năm nay, ở Thàng Tín, không chỉ có lúa vàng...
---------------------------------------------------
* Nhan đề bài viết không phải nguyên bản đăng trên TNO.
* Bài viết có sử dụng hình ảnh của bạn Hùng Color Martiz

18 tháng 11, 2013

THƯƠNG "NGƯỜI GIEO CHỮ", TRÊN ĐỈNH TẢ LÓ SAN

Mai Thanh Hải - Từ Trung tâm xã Sen Thượng (Mường Nhé, Điện Biên) lên đến bản Tả Ló San, ngay sát đường biên giáp với Trung Quốc, phải đi bộ và xe máy đúng 30 km đường xuyên qua rừng già âm u, dốc núi dốc ngược, san sát cột mốc 14 - 15 - 16.

Bộ đội Biên phòng Đồn Sen Thượng công tác tuyến đường này, ai cũng đi theo đội hình - cảnh giác từ mọi tiếng động lạ...

Ấy thế mà 2 đứa "chúng nó" - 2 cô giáo sinh năm 90,91, quê mãi tít Hòa Bình - Hải Dương, cứ đều đặn mỗi tuần 2 lần lùi lũi ra xã - vào bản, mặc trời nắng mưa, lũ lụt, đất lở, núi sập.

Hỏi, "chúng nó" bảo: "Phải ra mua lương thực - thực phẩm và để nghe... tiếng người!".

Băn khoăn: "Đi lại nhiều làm gì cho vất vả?", nhưng có đi cùng chúng nó vào bản, mới thấy cái chặng đường ra vào cuối tuần, có khi lại là "cứu cánh", để bám giữ niềm tin vào sự lần hồi kiếm đồng lương và mong manh giữ tuổi trẻ, chờ sự đổi thay công tác sau 3 năm dằng dặc bám bản, giữ trường...

Không điện sáng, không sóng điện thoại, không tivi, không cả sóng phát thanh nói tiếng Việt và dĩ nhiên, tiếng Kinh phổ thông, chỉ hãn hữu lắm mới gặp trong bản, khi có bộ đội Biên phòng ghé qua...

"Chúng nó" kể: Ngày nấu 1 bữa cơm, ăn cho cả ngày, dè sẻn từ giọt nước mắm; 2 ngày 1 lần, lọ mọ vào rừng kiếm củi; 3 ngày 1 lần, dắt nhau đi 6 km lên đỉnh cao có sóng điện thoại, nhắn tin - gọi điện cho người thân hoặc ra ngoài Trường chính, báo cáo công việc...

"Ngày 20/11 và 8/3, chúng em mua rượu uống say và ngồi trên giường, thi nhau hát!" - "Chúng nó" hồn nhiên kể vậy, khi nghe mình hỏi về ngày 20/11 sắp tới và bảo: "Cả xã toàn những điểm bản thế này, có được chuyển, cũng chỉ vậy mà thôi!"...

Trước khi về, mình định nhờ Trung úy Lò Văn Huyền, Đội trưởng Vận động quần chúng của Đồn Biên phòng Sen Thượng: Trước ngày 20/11, mua giúp mấy thùng mì tôm thay hoa, mang vào tặng "chúng nó", nhưng Huyên bảo: "Chả biết ngày ấy, mưa lũ có sạt đường hay không mà vào?", khiến mình cứ lẩn thẩn mãi, về cái khái niệm "người gieo chữ", "người lái đò" mà báo chí đang ầm ầm tung hô, những ngày này...

7 tháng 11, 2013

TẢ LÓ SAN - 14 NĂM TĂM TỐI

AABC - Lập bản mới, lên biên giới giữ đất từ 14 năm nay nhưng dân số của cả bản Hà Nhì, cố mãi mới đạt con số 14 hộ với đúng 69 nhân khẩu, sống trong cảnh đói ăn triền miên (từ đầu năm đến nay, bộ đội Biên phòng phải cứu đói 3 lần, mỗi lần 15 kg gạo/khẩu), tối tăm không điện chiếu sáng, không sóng điện thoại, không tivi - đài đóm...

Tấm hình này chụp lớp học chung cho cả Tiểu học và Mầm non ở điểm Bản, nơi "sống - chiến đấu - lao động" của 2 cô giáo trẻ người xuôi đã mòn mỏi, cô đơn bám bản mấy năm nay, trông giữ 7 học sinh Tiểu học (lớp ghép từ 1 đến 3) và 6 đứa lít nhít Mầm non.

Mình sẽ từ Hà Nội lên TP.Điện Biên, thêm 1 ngày trời ngồi Uoat Biên phòng vào tới Đồn nằm nơi xa hút Mường Nhé và đi bộ 15 km lên tới bản. Nhất định là như vậy!..

Đã cùng các bạn trong AABC xin được 1 màn hình tivi, 1 đầu đĩa VCD, mua giá ưu đãi 15 chiếc radio chạy pin tặng cho các hộ dân trong bản, 2 cô giáo và đang hì hục xin thêm ít chăn chiếu, quần áo, tất mũ, đồ ăn cho bọn trẻ con.

Anh em Biên phòng hớn hở: "Anh cứ có bao nhiêu mang lên đây, bộ đội em gùi cõng mang vào cùng anh hết, bao nhiêu cây cũng đi được!" nhưng buồn rầu: "Trong ấy điện không có, xem tivi sao anh?", khiến mình cũng oải hết cả người: 1 máy phát điện chạy bằng sức nước 3 KW, thêm 1.200m dây dẫn điện từ suối về bản, cũng trên 20 triệu đồng.

Xin đâu ra để xóa mù, đuổi đêm cho bản Hà Nhì thêm động lực, yên tâm giữ mốc giới - đất đai địa đầu Tổ quốc?..

Tự dưng lại ước: Lãnh đạo TP. Hà Nội cho xin 1 cánh cửa nhà vệ sinh tiền tỷ, để bản địa đầu có chút vàng leo lét, sáng qua đêm?..
----------------
Xem thêm bài trên trang của Đài PTTH tỉnh Điện Biên nói về thực trạng Bản hiện nay và khó khăn quá, một số hộ đã bỏ khỏi chỗ ở, khiến các hộ khác cũng đang có ý định bỏ theo. Nếu cả bản bỏ biên giới, thì cột mốc địa đầu Tổ quốc, sẽ ra sao?.. XEM Ở ĐÂY

6 tháng 11, 2013

CHỈ HỌC NỔI NỬA NGÀY...

AABC - Từ Đồn Biên phòng 211 - Thàng Tín (Hoàng Su Phì, Hà Giang) lên đến điểm Trường Mầm non bản Ngải Thầu, phải vượt qua núi, men theo sườn núi và xuyên nhờ qua ngõ - sân của cả chục nhà dân trong bản, mới tới nơi.

Đầu giờ chiều tới lớp, thấy ngôi nhà trình tường đất cũ kỹ, nứt nẻ và tối om om với duy nhất 1 cửa ra vào 1 cửa sổ, vắng hơn cả chùa Bà Đanh.

Đứng đến 20 phút, mới thấy 1 cô tre trẻ lật đật tay bế, lưng cõng, tay dắt mấy đứa lít nhít sấp ngửa chạy lên.

Em tên Huyền, giáo viên Mầm non trông coi - dạy dỗ gần 30 đứa lít nhít trong bản.
Hỏi: "Học sinh đâu hết?", lí nhí: "Về hết rồi ạ!".

Hỏi: "Em ở đâu lên đây?", càng lí nhí: "Em vừa về đến Trường chính, định và bát cơm thì thấy các anh ở Đồn Biên phòng đi lên, nghĩ có thể mọi người rẽ qua thăm điểm Trường nên chẳng kịp ăn, chạy lên mấy nhà gần lớp, đưa học sinh đến!".

Khó hiểu: "Chương trình làm gì có chuyện cho học sinh học nửa ngày?".

Ngân ngấn nước mắt kể, nghe em nói xong mới thấy mình trách nhầm:

Lớp học là nhà dân cho mượn, xây dựng từ tám hoánh hồi nào cũ kỹ đúng phong tục, chút ánh sáng duy nhất cho rõ mặt người là 2 khuôn cửa chính - cửa sổ và chỉ hơi lờ mờ, lúc... gần trưa, dịp mùa hè khi nắng chang chang khắp nơi (dĩ nhiên, mùa đông trên vùng cao Thàng Tín, mây phù đặc quánh quanh năm, học sinh Mầm non, họa may mới đến lớp khi bố mẹ đi chợ búa - giỗ chạp cả ngày, bắt cô giáo làm bảo mẫu trông từ sáng đến đêm).

Điện thắp sáng ư, cho dù là điện nước vàng ệch?. Giấc mơ quá xa vời từ bao năm nay, bởi đến cả bản cũng chả có, nữa là lớp học?..

Đèn - nến ư?. Tiền đâu mà mua và mua đâu, khi thủ phủ Hà Giang cách nửa ngày đường đi xe máy và thị trấn huyện, tuy nhìn thấy ngay dưới chân núi, nhưng lên xuống cũng mất gần nửa ngày?..

Và sự ngân ngấn, thành nước mắt lăn dài trên má: "Em cũng muốn học sinh ăn học đàng hoàng, để đơ bị khiển trách - kỷ luật vì không hoàn thành nhiệm vụ lắm chứ?. Nhưng anh nhìn xem, duy nhất mỗi cái nhà làm phòng học. Học sinh sáng đến lớp, trưa về ăn cơm và ngủ luôn tại nhà. Muốn ăn tại lớp, cũng đâu có bếp?. Muốn ngủ tại lớp, mỗi nền đất, không có nổi cái bàn, manh chiếu, tấm chăn như những điểm khác?" và tức tưởi: "Đến nhà vệ sinh cũng không có, cô trò toàn phải... đi liều xuống lưng nhà dân phía trước, xong lại xách xô xuống nhà dân xin nước dội hoặc lấy xẻng xúc đất đổ lên, cho đỡ mùi và đỡ bị dân trách móc, mắng chửi!"...

Rời Thàng Tín xuống núi, tới thị trấn Vinh Quang của huyện Hoàng Su Phì, đọc mạng mới biết: Hà Nội vừa phê duyệt xây dựng 15 nhà vệ sinh, trị giá mỗi nhà 1 tỷ đồng.

Không nén nổi, chửi: "Mẹ!. Chỉ cần cái vẩy rơi rớt của số ấy thôi, bộ đội - giáo viên và dân bản cũng xây đủ 1 nhà vệ sinh, kéo 1 đường nước và làm 1 gian bếp, cho gần 30 đứa trẻ con lẫm chẫm thực học ra học, cô giáo thực dạy ra dạy!".

Không có những đứa trẻ, con người, lớp học trên vùng biên giới, giữ đất - giữ mốc và ngăn chặn mọi âm mưu cướp bóc - phá hoại - lấn chiếm từ bên kia biên giới này, chắc gì họ được yên lành mà ăn chơi, ngủ nghỉ, nữa là đi vệ sinh trong những nơi tiền tỷ?..

5 tháng 11, 2013

ĐẶC SẢN... MỲ TÔM, Ở VÙNG BIÊN THÀNG TÍN

AABC - Nó 3 tuổi bé tý, nhỏ hơn cả cái kẹo mút, mới đi học Mầm non nên ăn trưa rất chậm.

Các bạn ăn xong từ lâu, được cô giáo đưa lại lớp, trải chiếu cho năm ngủ trưa cả đống như cá hộp úp thìa rồi, nó vẫn ngồi lập cập xúc từng hạt, trệu trạo nhai cho xong bát cơm không, chan nước canh nổi ít váng mỡ, theo tiêu chuẩn "không người lái".

Thấy tụi mình tanh tách chụp hình, nó mếu máo, nước mắt lưng tròng và òa khóc nức nở - tức tưởi, thương thương là...

Chỉ đến khi cô giáo bụng bầu tướng, bế xốc lên lau nước mắt, vuốt tóc rối bung dỗ dành, nó mới tạm nín, nấc nghẹn dỗi hờn.

Cô giáo thở dài: "Mỗi mình em vừa trông, vừa dạy, vừa nấu ăn trưa cho vài chục đứa. Xong là cho chúng đi ngủ, dọn bàn ghế - bát đũa, đến giờ mình cũng chưa kịp ăn trưa, nên cũng đành để nó tự xúc ăn cơm không vậy!".

Tự dưng lại nghĩ lẩn thẩn: Bao gia đình trong miền Trung đang "bội thực" mỳ tôm, chán chả buồn nhận từ các đoàn cứu trợ, nếu "phát động" thu nhận gửi cho con trẻ vùng cao biên giới, chắc họ vui lắm và cô trò chả phải trệu trạo - tất tưởi từng bữa thế này...

Thương, cả cô lẫn trò trên địa đầu biên giới Thàng Tín (Hoàng Su Phì, Hà Giang).
------------------------------
* Tìm hiểu về hoạt động của Chương trình Áo ấm Biên cương, giúp học sinh xã Thàng Tín nói riêng và các tỉnh biên giới phía Bắc, tại http://aoambiencuong.com

BIÊN GIỚI HÀ GIANG, MÙA HOA TAM GIÁC MẠCH


1 tháng 11, 2013

DUNG DỊ TRƯỜNG SA

Mai Thanh Hải - Đừng nghĩ ngoài đảo, chỉ nhanh nhánh nòng pháo - đầu ruồi hay hầm hập lô cốt - công sự, hoặc xanh đen quân phục dã ngoại Hải quân.

Ngoài ấy: Trường Sa, rất gần gũi như thể 1 làng quê yên bình trong đất liền hoặc 1 ngôi nhà chung, với bao điều dung dị...

Buổi sáng ở đảo, chen lẫn tiếng kẻng khỏe khoắn, lay gọi báo thức từng giường là tiếng gà trống đồng loạt vỗ cánh phành phạch, phồng má trợn mắt gáy rõ là to, gọi hết thảy cùng tỉnh giấc đón bình minh...

Trưa nắng, cả đảo vùi trong hừng hực hơi nóng bốc lên từ cát, san hô, nằm ngủ mệt. Đám gà con vẫn líu ríu theo mẹ, cục cục dẫn đường quanh quẩn chơi trưa dưới bóng cây phong ba khoanh ô mát, mẹ con chơi đấy, nhưng mắt vẫn đảo mắt vòng tròn canh biển phía xa xa.

Cái sự dung dị ở đảo, không chỉ từ tiếng gà thân thuộc, làn khói lam chiều hay câu mẹ gọi con bữa chiều ăn cơm sớm... mà còn ở những vật dụng sinh hoạt ăn ở bình thường, hàng ngày của những người lính giữ biển canh trời.

Thế nhưng, cũng từ những vật dụng ấy, mới ngân ngấn sự gian khổ - thiếu thốn - vất vả nơi đảo xa, để vượt qua tất cả, sống nhịp sống bình thường, như ở trong bờ.

Ai có ra Trường Sa, dành ít thời gian thăm nom cuộc sống sinh hoạt - nội vụ của bộ đội, ở từng phân đội ngoài đảo và chia sẻ thật lòng, với những gì rất dung dị nhưng thân thuộc, đảo xa, để động viên anh em gây dựng vững chãi Tổ quốc mình, ngoài khơi xa, nhé!.. Và mình lại kể chuyện Trường Sa, với những điều dung dị, của chính mình...
--------------------------------------------------------------------




31 tháng 10, 2013

CHƯA BAO GIỜ LÒNG DÂN BẤT AN THẾ NÀY

Đào Tuấn - Mỗi một ngày, người dân lại phải vắt tay lên trán khi đọc trên báo hàng chục những cái tin:

Thiếu nữ bị cuồng dâm làm nhục 4 ngày đêm.

Nhảy cả xuống sông để thoát thân, nhưng vẫn bị lôi lên làm nhục tiếp.

Vợ tức chồng vì tư thế lạ, cho một nhát dao.

Côn đồ giết người xong giơ dao khoe máu tươi.

Vừa được đặc xá đã chém chết người.

Rồi Phó Thanh tra giơ cuốc bổ đầu dân.

Phó trưởng Công an “lau súng”, bạn gái vỡ đầu.

Còn Công an thì đập chết tươi một con người chỉ vì anh này không chịu nói tuổi.

Ngày nào cũng như ngày nào. 365 ngày/năm. Với “Tốc độ gia tăng tội phạm còn nhanh hơn cả dân số”.

Trong lĩnh vực quản lý kinh tế: Vừa Vinashin đã lại Vinalines. Chưa xong ACB đã đến Agribank.

Tất cả những khuôn mặt tư Dương Chí Dũng, Nguyễn Đức Kiên…đều giống nhau ở chỗ hôm qua còn mũ cao áo dài mở miệng là nói đến quyết tâm, đến những lời lẽ tốt đẹp vốn không thể phân biệt .

Có một chi tiết cần được nói tới là khi tìm kiếm xác nạn nhân vụ Thẩm mỹ viện Cát Tường trên sông Hồng, người ta đã phát hiện tới 6cái xác trôi sông. Trong chỉ chưa đầy hai tuần.

Hình như không ngẫu nhiên nhà ngoại cảm xuất hiện khắp nơi.

Hình như không ngẫu nhiên nhà chùa đông nghịt khách.

Lại càng không ngẫu nhiên Phó Chủ nhiệm Ủy ban Tài chính Ngân sách Bùi Đặng Dũng ngậm ngùi: “Trước tự hào ra ngõ gặp anh hùng thì giờ cử tri nói ra ngõ gặp tội phạm”.

Khi mà “Kẻ cướp mà thậm chí giờ nó còn vào từng nhà, sờ từng người để lấy trộm, lột tài sản, uy hiếp. Từ nông thôn đến thành thị, công sở, đến những nơi trang nghiêm như trường học, bệnh viện… đều có tội phạm cả”.

Và “Tôi giật mình khi nghe anh ấy nói hiện tượng của Dương Chí Dũng không phải là cá biệt”.

Chúng ta đang sống trong một thời kỳ nhiễu nhương, nơi tội phạm hoành hành từ phòng lạnh ra đường.

Từ phòng ngủ thiếu nữ đến những nơi cao cả thâm nghiêm như trường học bệnh viện.

Thật ra, cũng nên thông cảm cho ngành Công an khi mà “số bắt vào đã hơn số mình đặc xá”, trong khi có cố gắng cách mấy “nhưng nhà tù có phải mở ra mãi được đâu”.

Có người nói vì báo chí đưa cướp hiếp giết quá nhiều.

Xã hội sẽ bơn bớt bất an khi báo chí ngảnh mặt quay lưng với thực tế.

Nhưng có báo chí nào xui người ta đâm chém nhau.

Có báo chí nào ngụy tạo ra những vụ tham nhũng hàng chục, hàng trăm tỷ.

Và có bất an nào có thể được che dấu bằng việc chụp cái mũ xuống tai và mắt thì nhắm lại.

Vị ĐBQH tên Dũng, khi nhắc tới Dương Chí Dũng, đến câu chuyện “ra ngõ gặp tội phạm” đã nói trúng nỗi lòng của người dân, bằng hai chữ “bất an”: "Chưa bao giờ lòng dân bất an như thế này".

Cái sự bất an không phải ở chỗ người ta phải thòng thêm một sợi dây xích mỗi khi muốn nghe điện thoại trên vỉa hè Sài Gòn, (ngay cả thế cũng dễ mất tay như chơi) không phải ở việc một cái liếc ngang cũng có thể bị coi là nhìn đều và bọn ngáo đá, ngay lập tức, cho đi thẳng vào nhà xác.

Sự bất an còn ở chỗ một người thầy cũng có thể trở thành một tên hiếp dâm.

Một bác sĩ có thể một sát nhân danh y.

Ngay sau sắc áo của những người giữ gìn trật tự, bảo đảm an toàn cho dân chúng, cũng có thể là một kẻ sát nhân.

Còn những người giữ thuế, ai cũng tiềm ẩn nguy cơ “bộ phận không nhỏ”, dù chẳng ai biết cái bộ phận đó nó là ai, ở đâu.

Ông Bùi Đặng Dũng băn khoăn rằng: Không biết có phải do kinh tế khủng hoảng, cùng đường sinh thủy họa đạo tặc hay không mà tội phạm lại nổi lên như vậy?..

Nhân dân, nạn nhân muôn đời của đạo tặc, đành chịu chứ biết trả lời sao?..

Không lẽ lại chụp cái mũ xuống tai và mắt thì nhắm lại?..

Không lẽ phải xây thêm nhà tù để xác nhận một thực tế rằng nơi nào càng nhiều nhà tù, nơi đó càng bất an?..
----------------------------
* Nhan đề bài viết do MTH đặt lại, không phải nguyên bản của tác giả.
* Hình ảnh đã đăng tải trên mạng xã hội, chỉ mang tính minh họa, không liên quan đến nội dung bài viết.