Nguyễn Ngọc Tư - Rượu đến độ hăng, cuộc nhậu cũng đủ lâu, hai nhà cùng xóm rủ rê đổi vợ chồng cho… mới, chung đụng cũ xèo hoài chán thấy mồ.
Những người chứng kiến tưởng vì rượu nói chơi cho vui, nhưng sáng hôm sau hai bà vợ tỉnh bơ xách gói chuyển sang nhà của nhau sống với chiếu giường mới mẻ.
Họ nói hết tháng ai lại về chỗ nấy, có sao đâu.
Người kể chuyện nhẩm đếm bữa nay nữa là mười ba ngày họ đổi ngôi, chị nhớ vì buổi nhậu ấy ngay dịp đám giỗ má chồng mình...
Mấy câu chuyện kỳ khôi bạt mạng kiểu vậy vẫn thường lửng lơ trên những chuyến xe bus ngược xuôi liên huyện.
Chỉ mấy bà già là còn kêu: Quỷ thần ơi, vợ chồng với nhau đâu phải cái áo?.
Nỗi mệt đường dài bay biến, thay vào đó là hoang mang, tự hỏi: Những gì xảy ra dưới gầm trời này ta biết được bao nhiêu, những giá trị đạo đức đang sấp ngửa đến độ nào...
Hồi đầu tôi thường phản ứng bằng ý nghĩ thiên hạ đồn thổi chơi thôi, chắc gì thiệt.
Giờ thì ngờ ngợ, biết đâu đó. Miền Tây chẳng gì là không thể.
Người ta vẫn kể chuyện năm ông nhậu xỉn kích nhau bơi qua sông, hai trong số ấy mãi mãi không lên bờ nữa.
Chuyện thằng nhỏ đi ở đợ, bị chủ hành hạ bằng những nhục hình thời trung cổ.
Chuyện hồn cô Ba xác chú Chín chữa ung thư bằng vuốt ve.
Chuyện cả một ấp xóm mấy chục nóc gia nhưng người học cao nhất chỉ đến nửa chừng lớp Bốn.
Chuyện lúa rớt giá cả vùng rủ nhau trồng mía, mùa sau mía chẳng ai mua họ chất thành đống đốt cho khói lên trời.
Chuyện những cô gái lấy chồng ngay sau cuộc gặp chú rễ một ngày, gọi tên nhau còn trật lất...
Có sao đâu, dân miền tây chịu chơi mà. Ai quan tâm lằn ranh của chịu chơi và liều mạng.
Bạn có lần dỗ dành, nói viễn tây nước Mỹ, miền tây nước Pháp cũng là xứ chịu chơi đó chớ, “Mà dân miền tây cá gô gột gẹt của em có máu lưu xứ giang hồ trong người, sẵn sàng bỏ xứ sở đất đai, đền đài để ra đi tìm đất mới, may mà biển kìm chân chứ không thì chẳng biết họ dừng lại ở đâu”.
Ờ!. Chắc nhờ chịu chơi nên mới có miền đồng bằng trù phú bây giờ, cú đốt tiền nịnh gái của công tử Bạc Liêu mới đi vào kinh điển, dân sông nước mới từ bỏ cái Koler tịch tang cải tiến máy xe chạy võ lãi xé gió lở bờ.
Cái hiếu khách, phóng khoáng cũng từ chịu chơi.
Ghé một nhà bất kỳ, cuộc nhậu lập tức bày ra, sau ba ly rượu xình xang ta sẽ biết có bao nhiêu lúa trong bồ, thêm ba ly nữa biết có bao nhiêu vàng dưới đáy tủ.
Phơ bày, dù mới gặp lần đầu.
Và vì chịu chơi nên đi đâu tôi cũng nghe giọng con gái xứ mình.
Cả cái day dứt của tôi hồi mười năm trước khi nghe tiếng tiếp viên trong quán tối, giờ cũng phai màu.
Có gì lạ đâu, nổi trôi bất tận.
Dường như không gì khiến người xứ này day dứt lâu.
Mấy cô dâu Việt bỏ mạng bởi bạo hành ở xứ người chẳng ngăn nổi tụi con gái ùn ùn xếp hàng chờ đàn ông ngoại quốc săm soi coi mắt.
Những cái chết chẳng gây xáo động là bao, ngoài cái tặc lưỡi ơ hờ, “chậc, sống chết có số hết, đâu phải cô dâu nào cũng giống cô dâu nào. Có sao đâu”.
Viết báo cứ phân vân không biết gọi sao cho chính xác, vô cảm hay bất chấp, hết mình hay sống không có gì để mất.
Nói là “bán mua” cứ sợ quá lời, khi người con gái mà ta mỉa mai là món hàng lại háo hức, rạng rỡ như thể đã lấy đúng người mình yêu.
Mỗi lần nhìn những con người lem luốc, quê mùa lơ ngơ trên bến xe miền Tây, rõ ràng là chỗ ấy đất bằng gió bụi nhưng như nhìn thấy họ đi cầu khỉ.
Chênh vênh chới với trên thân cây nhỏ giữa dòng.
Tâm thế qua cầu khỉ là cứ đi đã, đến bờ bên kia được hay không, có rơi xuống sông không, tính sau.
Như những đứa nhỏ phải bỏ học vì không có tiền đi đò, chẳng ai nghĩ đó là một cú đóng sập cửa của mặt trời chi cho ghê gớm.
Không học nữa thì đi mót lúa, cắm câu.
Có sao đâu.
Xứ này ưa nói “mút mùa lệ thủy”, “quăng nguyên con”, “chơi tới sáng” nên cũng có những cụm từ tự an ủi lúc thương đau : “có sao đâu”, “nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ”.
Dân gian miền Tây ít hoặc không xài “thảng thốt”.
Kể cả một bữa ta nghe tin thằng bạn dưới quê đang nằm viện ở Sài Gòn, vì biến chứng sau vụ tự bơm silicon vào cúc cu cho hoành tráng.
Mắc cười, nhưng không kinh ngạc.
Ta nhớ thằng đó hồi nhỏ cũng hụt chết một lần vì nuốt trộng con cóc sống, chỉ để chứng tỏ anh hùng.
Nhưng đêm nằm ngẫm nghĩ, cái dửng dưng kiểu này, là bởi ta vô cảm hay do miền Tây vốn chẳng có chuyện lạ nào.
-----------------------------
* Hình ảnh minh họa về đời sống xã hội các tỉnh phía Nam, giai đoạn 1975-1995 đã được đăng tải trên trang Corbi.
Những người chứng kiến tưởng vì rượu nói chơi cho vui, nhưng sáng hôm sau hai bà vợ tỉnh bơ xách gói chuyển sang nhà của nhau sống với chiếu giường mới mẻ.
Họ nói hết tháng ai lại về chỗ nấy, có sao đâu.
Người kể chuyện nhẩm đếm bữa nay nữa là mười ba ngày họ đổi ngôi, chị nhớ vì buổi nhậu ấy ngay dịp đám giỗ má chồng mình...
Mấy câu chuyện kỳ khôi bạt mạng kiểu vậy vẫn thường lửng lơ trên những chuyến xe bus ngược xuôi liên huyện.
Chỉ mấy bà già là còn kêu: Quỷ thần ơi, vợ chồng với nhau đâu phải cái áo?.
Nỗi mệt đường dài bay biến, thay vào đó là hoang mang, tự hỏi: Những gì xảy ra dưới gầm trời này ta biết được bao nhiêu, những giá trị đạo đức đang sấp ngửa đến độ nào...
Hồi đầu tôi thường phản ứng bằng ý nghĩ thiên hạ đồn thổi chơi thôi, chắc gì thiệt.
Giờ thì ngờ ngợ, biết đâu đó. Miền Tây chẳng gì là không thể.
Người ta vẫn kể chuyện năm ông nhậu xỉn kích nhau bơi qua sông, hai trong số ấy mãi mãi không lên bờ nữa.
Chuyện thằng nhỏ đi ở đợ, bị chủ hành hạ bằng những nhục hình thời trung cổ.
Chuyện hồn cô Ba xác chú Chín chữa ung thư bằng vuốt ve.
Chuyện cả một ấp xóm mấy chục nóc gia nhưng người học cao nhất chỉ đến nửa chừng lớp Bốn.
Chuyện lúa rớt giá cả vùng rủ nhau trồng mía, mùa sau mía chẳng ai mua họ chất thành đống đốt cho khói lên trời.
Chuyện những cô gái lấy chồng ngay sau cuộc gặp chú rễ một ngày, gọi tên nhau còn trật lất...
Có sao đâu, dân miền tây chịu chơi mà. Ai quan tâm lằn ranh của chịu chơi và liều mạng.
Bạn có lần dỗ dành, nói viễn tây nước Mỹ, miền tây nước Pháp cũng là xứ chịu chơi đó chớ, “Mà dân miền tây cá gô gột gẹt của em có máu lưu xứ giang hồ trong người, sẵn sàng bỏ xứ sở đất đai, đền đài để ra đi tìm đất mới, may mà biển kìm chân chứ không thì chẳng biết họ dừng lại ở đâu”.
Ờ!. Chắc nhờ chịu chơi nên mới có miền đồng bằng trù phú bây giờ, cú đốt tiền nịnh gái của công tử Bạc Liêu mới đi vào kinh điển, dân sông nước mới từ bỏ cái Koler tịch tang cải tiến máy xe chạy võ lãi xé gió lở bờ.
Cái hiếu khách, phóng khoáng cũng từ chịu chơi.
Ghé một nhà bất kỳ, cuộc nhậu lập tức bày ra, sau ba ly rượu xình xang ta sẽ biết có bao nhiêu lúa trong bồ, thêm ba ly nữa biết có bao nhiêu vàng dưới đáy tủ.
Phơ bày, dù mới gặp lần đầu.
Và vì chịu chơi nên đi đâu tôi cũng nghe giọng con gái xứ mình.
Cả cái day dứt của tôi hồi mười năm trước khi nghe tiếng tiếp viên trong quán tối, giờ cũng phai màu.
Có gì lạ đâu, nổi trôi bất tận.
Dường như không gì khiến người xứ này day dứt lâu.
Mấy cô dâu Việt bỏ mạng bởi bạo hành ở xứ người chẳng ngăn nổi tụi con gái ùn ùn xếp hàng chờ đàn ông ngoại quốc săm soi coi mắt.
Những cái chết chẳng gây xáo động là bao, ngoài cái tặc lưỡi ơ hờ, “chậc, sống chết có số hết, đâu phải cô dâu nào cũng giống cô dâu nào. Có sao đâu”.
Viết báo cứ phân vân không biết gọi sao cho chính xác, vô cảm hay bất chấp, hết mình hay sống không có gì để mất.
Nói là “bán mua” cứ sợ quá lời, khi người con gái mà ta mỉa mai là món hàng lại háo hức, rạng rỡ như thể đã lấy đúng người mình yêu.
Mỗi lần nhìn những con người lem luốc, quê mùa lơ ngơ trên bến xe miền Tây, rõ ràng là chỗ ấy đất bằng gió bụi nhưng như nhìn thấy họ đi cầu khỉ.
Chênh vênh chới với trên thân cây nhỏ giữa dòng.
Tâm thế qua cầu khỉ là cứ đi đã, đến bờ bên kia được hay không, có rơi xuống sông không, tính sau.
Như những đứa nhỏ phải bỏ học vì không có tiền đi đò, chẳng ai nghĩ đó là một cú đóng sập cửa của mặt trời chi cho ghê gớm.
Không học nữa thì đi mót lúa, cắm câu.
Có sao đâu.
Xứ này ưa nói “mút mùa lệ thủy”, “quăng nguyên con”, “chơi tới sáng” nên cũng có những cụm từ tự an ủi lúc thương đau : “có sao đâu”, “nhằm nhò gì ba cái lẻ tẻ”.
Dân gian miền Tây ít hoặc không xài “thảng thốt”.
Kể cả một bữa ta nghe tin thằng bạn dưới quê đang nằm viện ở Sài Gòn, vì biến chứng sau vụ tự bơm silicon vào cúc cu cho hoành tráng.
Mắc cười, nhưng không kinh ngạc.
Ta nhớ thằng đó hồi nhỏ cũng hụt chết một lần vì nuốt trộng con cóc sống, chỉ để chứng tỏ anh hùng.
Nhưng đêm nằm ngẫm nghĩ, cái dửng dưng kiểu này, là bởi ta vô cảm hay do miền Tây vốn chẳng có chuyện lạ nào.
-----------------------------
* Hình ảnh minh họa về đời sống xã hội các tỉnh phía Nam, giai đoạn 1975-1995 đã được đăng tải trên trang Corbi.
Tôi , dân 1/4 miền Tây (bố miền Trung , mẹ gốc Ba Tri, Bến Tre.Tôi có bài trên blog ( có liên kết với Hải )nói về sĩ khí dân Nam Bộ , nay đọc trên blog M T Hải có bài viết vui vui về những cái " tào lao " của người miệt vườn Nam Bộ như đổi vợ (!?),uống rượu chết bỏ , cách trị bệnhquái dị ,học vấn , rồi giá lúa , giá tôm cá ...thật ra đây đều là những điểm yếu và cũng đồng thời là ...điểm mạnh của vùng đất bồi mới 300 năm tuổi với con người từ tứ xứ đổ về khai phá và lập nghiệp .Thời nay , nếu VN muốn đi lên từ nông nghiệp , phải đầu tư lớn , bài bản vào vùng đất này chứ không thể hời hợt , óc ngắn như những năm qua . Con người ít được học hành bài bản , đất đai chỉ vắt kiệt khai thác trước mắt , đường xá nhà cửa tạm bợ ... thì không thể cất cánh lên được.Người lãnh đạo vùng đất này phải có tầm nhìn xa trông rộng , tâm và tầm cao ...
Trả lờiXóa