3 tháng 8, 2011

MÂY TRẮNG CÒN BAY

Máy bay cất cánh trong mưa. Tiếng càng bánh xe gấp lại mạnh hơn bình thường, dội độ rung vào thân máy bay. Tôi tiếc đã không nghe lời vợ. Ðáng lý nên trả vé, đừng theo chuyến này. Ngày xấu, giờ xấu, thời tiết xấu.

Máy bay hẫng một cái như hụt bước. Tay vận complet ngồi bên cạnh tôi mặt nhợt đi, mắt nhắm nghiền, cặp môi run run. Tôi bấu chặt các ngón tay vào thành ghế. Con người tôi bé tí hin treo trên vực sâu đang càng lúc càng sâu thẳm.

 - Mây ngay ngoài, các bác kìa! - Bà cụ ngồi ở ghế trong cùng, kề cửa sổ, thốt kêu lên.

Chiếc TU đã lấy được độ cao cần thiết, bắt đầu bay bằng. Hàng chữ điện "Cài thắt lưng an toàn" đã được tắt đi. Nhưng ngoài cửa sổ vẫn cuồn cuộn mây.

- Mây cận quá, bác nhỉ, với tay ra là với được - Bà cụ nói - Y thể cây lá ngoài vườn.

Tay vận complet nhấc mi mắt lên. Môi y mím chặt, vẻ căng thẳng đổi thành quàu quạu.

- Vậy mà sao nhiều người họ kháo là tàu bay trỗi cao được hơn mây bác nhỉ?.

Tay nọ làm thinh.

- Chả biết đâu trời đâu đất thế này biết lối nào mà về bến, thưa các bác?.

Không được trả lời, bà cụ chẳng dám hỏi han gì thêm. Bà ngồi im, ôm chặt trong lòng một chiếc làn mây. Hình vóc bé nhỏ, teo tóp của bà như chìm lấp vào thân ghế. Khi cô tiếp viên đẩy xe đưa bữa điểm tâm đến, bà không muốn nhận khay đồ ăn. Bà bảo cơm nước lạ kiểu chẳng đũa bát gì chẳng quen, mấy lại đã ăn no bụng hồi sớm, mấy lại cũng thực tình là già chẳng có lắm tiền. Cô gái ân cần giải thích để bà cụ yên tâm rằng giá của suất ăn này đã được tính gộp trong tiền vé.

- Thảo nào hai lượt tàu bay những triệu bạc - bà cụ nói - Vậy mà lúc biếu già tấm vé, các chú Không quân cùng đơn vị với con trai già ngày nọ bảo là tốn có trăm ngàn. Các chú ấy cho già thì có, chứ còn tính ở quê đừng nói triệu với trăm ngàn, ngàn với trăm cũng khó.

Bà cụ hạ chiếc bàn gấp xuống, song không bày bữa ăn lên đấy. Tất cả các thứ hộp thứ gói trên khay, bà dồn hết vào chiếc làn mây. Bà chẳng ăn chút gì. Lúc người ta mang đồ uống đến, bà cũng chỉ xin một cốc nước lọc. Bà hỏi cô tiếp viên:

- Ðã sắp đến sông Bến Hải chưa con?

- Dạ thưa - Cô gái nhìn đồng hồ đeo tay - Còn chừng dăm phút nữa ạ!. Nhưng thưa cụ, vì chúng ta bay trên biển, nên không ngang qua sông, mà sẽ chỉ ngang qua vùng trời vĩ tuyến 17!.

- Lát qua đấy, con bật dùm già cái cửa tròn này con nhé! Cho thoáng!.

- Ấy chết!. Mở thế nào được ạ! - Cô gái bật cười.
Ngoài cửa sổ nắng lóe lên, cánh máy bay lấp lánh, nhưng chỉ trong chốc lát. Trên rất cao này, trời vẫn còn mây. Người tôi nôn nao như ngồi trên đu quay. Chưa chuyến nào thấy mệt như chuyến này. Có lẽ vì cơn bão đang hoành hành ở miền trung nên không trung đầy rẫy ổ gà. Máy bay chòng chành, dồi lắc, bên thân và dưới sàn khe khẽ phát ra những tiếng răng rắc như sắp rạn.

Tay vận complet xòe diêm châm thuốc. Là dân nghiện, nhưng lúc này tôi thấy gai với khói. Lẽ ra y nên xuống phía dưới mà thả khí, chứ chẳng nên phớt lờ hàng chữ "không hút thuốc" sáng nay trước mũi y như vậy. Tôi uể oải thầm nghĩ, đậy tờ báo lên mặt và nhắm mắt lại. Giấc ngủ thiu thiu chầm chậm trườn tới.

- Làm cái gì vậy?. Hả! Cái bà già này!.

Tôi giật bắn mình. Tôi bị giằng khỏi giấc ngủ không phải vì tiếng quát, tay ngồi cạnh tôi không quát to tiếng, chỉ nạt, nạt khẽ thôi, đủ nghe. Nhưng âm hưởng của nỗi hoảng hốt và sự cục cằn trong giọng y như tát vào mặt người ta. Thận trọng, tôi liếc nhìn. Khói thuốc và cặp vai to đùng của y che khuất cả bà cụ già, cả ô cửa sổ.

- Này!. Cô kia! Cô nhân viên! - Y sang trọng đứng dậy mắng - Tới mà nhìn! Ðây là hàng không hay là cái xô bếp? Là phi cơ hay là cái miếu thờ thế này! Hả?.

- Van bác!... - Bà cụ sợ sệt - Bác ơi! Van bác!... Chẳng là! Bác ạ! Bữa nay giỗ thằng cả nhà tôi!. Non ba chục năm rồi!. Bác ơi! Tôi mới lên được đến miền cháu khuất!.

Tay nọ gần như bước xéo lên đùi tôi, xấn ra lối đi. Bộ mặt hồng hào bừng bừng giận dữ và khinh miệt.

Bà cụ ngồi, lặng phắt, lưng còng xuống, hai bàn tay chắp lại, gầy guộc. Trên chiếc bàn gấp bày đĩa hoa cúng, nải chuối xanh, mấy cái phẩm oản và ba cây nhang cắm trong chiếc cốc thủy tinh đựng gạo. Một bức ảnh ép trong tấm kính cỡ bàn tay để dựng vào thành cốc.

Cô tiếp viên vội đi tới. Cô đứng sững bên cạnh tôi. Không hề kêu lên, không thốt một lời, cô lặng nhìn.

Máy bay vươn mình nâng độ cao vượt qua trần mây. Sàn khoang dốc lên. Cái bàn thờ nhỏ bé bỏng của bà cụ già hơi nghiêng đi. Tôi xoài người sang giữ lấy cái khung ảnh. Tấm ảnh được cắt ra từ một tờ báo, đã cũ xưa, nhưng người Phi công trong ảnh còn rất trẻ.

Khói nhang nhả nhè nhẹ, bốc lên dìu dịu, mờ mỏng trong bầu không khí lành lạnh của khoang máy bay.

Những cây nhang trên trời thẳm tỏa hương  thơm ngát. Ngoài cửa sổ đại dương khí quyển ngời sáng.

Bảo Ninh

6 nhận xét:

  1. TÔI XÚC ĐỘNG!

    Trả lờiXóa
  2. Câu truyện thật xúc động về sự hy sinh của người lính trong chiến tranh.
    Nhưng bây giờ người ta không bay TU nữa, may bay mới không cho hút thuốc trong toàn bộ thời gian bay và bà mẹ chắc cũng không có cơ hội thắp hương cho anh phi công đã hy sinh. Đành phải làm cách khác thôi, mẹ ơi

    Trả lờiXóa
  3. Em xem phim dựng từ truyện này 2 lần rồi.

    Trả lờiXóa
  4. Máy bay chơi vơi và người cảm nhận cuộc sống cũng chơi vơi...Thời buổi này càng nhiều lắm những kẻ ngoài vận comple nhưng tâm hồn rỗng tuếch, túi đầy tiền nhưng trái tim nhẹ tênh. Một tấm lòng cho ra tấm lòng sao giờ đây hiu quạnh, cô đơn, an phận đến thế !

    Trả lờiXóa
  5. Truyện ngắn này được đạo diễn Khải Hưng dựng thành phim video mang tựa "Ngàn năm mây trắng", sản xuất cách đây hơn 10 năm.

    Trả lờiXóa
  6. khoc roi day Hai oi

    Trả lờiXóa