11 tháng 4, 2013

DẶM DÀI BIÊN GIỚI: NÀ KHOA

Mai Thanh Hải - Chuẩn bị chuyến hàng thứ 6 trong năm học 2012-2013 lên Mường Nhé (Điện Biên), gia đình Aó ấm biên cương cứ chộn rộn suốt.

Lo lắm chứ: Cả 1 xã biên giới đất Nà Khoa, nhưng rộng như cả tỉnh Bắc Ninh, với 18 thôn bản nằm cheo leo - vắt vẻo trên núi, xa hút trong rừng già, ngập ngừng ven suối, có đến 1.974 đứa trẻ trong danh sách đối tượng thụ hưởng hàng quà, với tổng giá trị hàng hóa cho từng ấy đứa, tính sơ sơ cũng đến 350 triệu đồng.

Không co giò chạy vạy, xin xỏ, lấy đâu ra đủ hàng - quà cho tụi lít nhít chúng nó?..

Trong khi đó, Long - Đồn trưởng Đồn Biên phòng 415 Nà Khoa, mỗi ngày lại gọi điện thông báo về thời tiết - tình hình và cứ lo: "Đường sá khó đi, địa hình hiểm trở - phức tạp, sợ các anh chị em trong Đoàn, toàn người thành phố, có đi nổi không?" và thầm thì: "Em huy động mấy con ngữa thồ, đón sẵn để chở những chị em nào mỏi chân, không đi nổi!".

Mình phì cười: "Chị em họ đi suốt rồi, năm rồi những 3 Đồn Biên phòng, xa xôi vất vả chả kém gì Nà Khoa đâu!", khiến Long phấn khởi: "Thế thì các anh chị cố gắng lên nhé!. Trên này, giáo viên học sinh đang tíu tít chặt lá lợp lại mái nhà, đan cây ken chặt vách lớp và chờ áo ấm, bánh kẹo đấy!"..

Nghèn nghẹn khi nghe Long kể: Xã có 18 điểm Trường, thì 16 điểm tranh tre nứa lá lụp xụp vách tre mái lá, trẻ con đi học có đứa dậy từ 5 giờ sáng, đi bộ 2 tiếng qua núi - xuyên rừng mới đến Trường. Hôm nào mưa gió, bọn trẻ túm tụm ở lại cùng cô giáo hoặc Tổ Công tác Biên phòng, khiến cô thầy - bộ đội lại lục xục cả đêm thức, nhường chăn - giường cho chúng nó xếp nằm, như xếp cá khô...

Nà Khoa đường xa, có khi cả tháng, thầy cô - bộ đội mới có dịp ra thị trấn mua lương thực - thực phẩm, mang vào ăn dần tháng tiếp, nên thiếu thốn, từ hạt muối đến lon gạo. Tấm bánh, cái kẹo là đồ xa xỉ với bọn trẻ và đứa nào ốm lắm, nằm bệt, mới được cô thầy thưởng cho 1 cái kẹo, gọi là "bồi dưỡng ốm đau"...

Mình 2 lần lên Mường Nhé, xa lắm.

Tuốt 2 ngày đêm, xe mới từ Hà Nội đến nơi. 3 đêm nằm ở Đồn BP A Pa Chải, Leng Su Sìn, cứ chập chờn tiếng chim kêu khắc khoải ngoài rừng sâu thẳm, đen đặc như thể người xưa về lay cây, gọi hỏi. Buổi sáng dậy, sương ướt đầm trên chăn vải, mặn chát hơi muối và sự sống, có khi chỉ là tiếng mõ trâu lốc cốc, lẩn quất trên nương...

Ấy thế nhưng A Pa Chải, Leng Su Sìn còn tốt chán, so với Nà Khoa hun hút, xa xăm, có khi cả năm mới có 1-2 đoàn dưới TP. Điện Biên lên làm việc.

Vất vả lắm, thiếu thốn lắm, có lên mới biết, nhưng bao năm qua, suốt dải biên cương 53 km đường biên - cột mốc, những người dân, bộ đội, con trẻ vẫn bền gan giữ từng gang đất, một tấc không đi một ly không dời...
Cũng bao năm qua, mọi thiếu thốn - cực khổ đã lặn hết vào trong lồng ngực những lít nhít con trẻ, chỉ toát lên trong ánh mắt con trẻ đen láy, tròn vo, luôn chờ đợi những điều dịu ngọt như viên kẹo, ấm áp như manh áo, của những tấm lòng đồng bào phía dưới xa cột mốc.

Và hành trình của chúng mình, cũng chỉ mong như những viên kẹo - tấm áo, làm ấm lòng những háo hức, đợi chờ, trên biên giới cheo leo...
*****
Tìm hiểu về hành trình chuyến đi: http://aoambiencuong.com
Trên FB: https://www.facebook.com/AoAmBienCuong

1 nhận xét:

  1. Đọc blog của anh, tôi thầm cảm ơn anh nhiều lắm. Anh thật có tấm lòng. Tôi yêu các bài viết của anh. Tôi yêu anh, nah2 báo ạ.

    Trả lờiXóa