Tranh thủ đọc báo lúc... bơm dầu cho máy bay (chụp tại Sân bay Nội Bài) |
Mai Thanh Hải Blog - Mình bay Vietnam Airlines (VNA) cách đây cả chục năm. Hồi đầu còn vé... quyển mấy tờ lòe xòe, còn giữ cuống vé để làm kỷ niệm, 1-2 năm đã đầy ự ngăn bàn. Bây giờ dùng vé điện tử, cuống vé hình như cũng kém chất lượng theo, để ngăn kéo mấy tháng, mực đen đã bay sạch, tấm vé trắng nhôm nhoam, chẳng nhìn thấy chữ nghĩa gì. Bay nhiều, đóng góp nhiều nhưng mãi mới làm Thẻ Hội viên Câu lạc bộ khách hàng thường xuyên, cũng do cô Đại lý bán vé cho mình tự dưng nghĩ ra và... làm hộ. Bay một số chuyến, hạng lên vù vù, tới Vàng.
Một vụ... cãi nhau |
Có Thẻ Vàng cũng hay, làm thủ tục thuận tiện, có mải uống bia, đến muộn giờ bay, cũng được ưu tiên hàng đầu trong chuyến bay tiếp theo. Thế nhưng, có những lúc nhục vô cùng nhục. Đó là những khi, cả nửa năm không bay chuyến nào. Khi bay lại, vào quầy hạng C làm thủ tục, vênh mặt rút ra Thẻ Vàng, cô nhân viên Check - in giơ 2 tay lễ phép nhận Thẻ, giấy tờ, giấy in thông tin bay, lọc cọc gõ trên máy tính và... đứng phắt dậy quắc mắt: "Sao lại vào quầy này?", chỉ tay sang quầy phổ thông xếp hàng rồng rắn bên cạnh: "Sang kia đi".
Mình băn khoăn trong đầu: "Nhân viên tập sự, không biết đọc hay là... hoa mắt?", ú ớ chỉ vào tấm Thẻ Vàng vừa bị vứt toẹt trên mặt quầy: "Thẻ Vàng mà!". Nhân viên Hàng không nguýt dài: "Lâu không bay, bị xuống hạng rồi. Thẻ Bạc thì sang kia mà xếp hàng cho nhanh...". Ối giời! Tiên sư bố bọn làm Thẻ Vàng - Thẻ Bạc nhé! Nhục không còn đâu mà nhục. Ngượng không để đâu hết ngượng! Chỉ mong có cái lỗ nào đấy nó sụt xuống, kéo mình theo để đỡ thành "sinh vật lạ" trước cả đoàn khoai Tây đang... mỉm cười ý nhị, nhường chỗ cho mình ra và hàng trăm ánh mắt tò mò, theo dõi, thương cảm của đoàn rồng rắn bên cạnh.
Dĩ nhiên, sau "tai nạn" này, mình bái bai ngay cái Thẻ Vàng của VNA. Xếp hàng cùng bà con cho lành.
Thế nhưng, đi VNA, nhục nhất là chuyện chậm chuyến vì hàng tỷ lý do. Tất nhiên, đã được thông báo như vậy, có đi hỏi han, bức xúc cũng vô ích. Tử tế thì còn được VNA cho ăn tạm bữa nhẹ tại mấy nhà hàng chuyên mì tôm, phở gói. Thắc mắc nhiều, khỏi được ăn luôn.
Nhiều lần bị "câu lưu" ở sân bay như vậy, mình hay lang thang nhìn ngó, ngắm nghía và dĩ nhiên, đành phải mang điện thoại - máy ảnh ra chụp hình. Đó là chưa kể có những chuyến công tác đến các sân bay "trực thuộc tỉnh", thấy các khoai Tây bịt mũi chui vào WC, mặt đỏ tía tai xì xồ với nhân viên mặt đất, các nhân viên chỉ... cười (vì không biết khách nói gì), thấy buồn cho VNA kinh khủng. Cứ nói "khách hàng là Thượng đế", nhưng quả thật, với VNA thì điều này nghe chừng quá xa vời. Đi nhiều, bay nhiều, chứng kiến nhiều và thậm chí là... nạn nhân, mình rút ra... "chân lý": Dân ta quá khổ. Nhếch nhác, mệt mỏi, cam chịu bởi sự độc quyền truyền thống của "Cty Nhà nước". Thế nhưng, không chấp nhận, biết sử dụng dịch vụ của ai?..
Post một số hình đã ghi được, qua những lần bị chậm chuyến bay như vậy:
Phòng chờ sân bay hay... nhà trọ |
Rất cẩn thận khi ở cạnh..."Ngân hàng lông vịt và phát triển lung tung" |
Giấc ngủ nơi trần thế |
Cẩn thận kẻo mất cả xe đẩy |
Cuối cùng cũng... được bay |
Người tàn tật à? Kệ nhé! |
Tiếp viên làm dáng |
Vừa tránh nắng, vừa buôn dưa |
Bình thường thui muh, hehehe. Em từng đợi từ 5h sáng đến 12h trưa được cái bánh là cảm thấy phước lắm goài. Nhân viên và tiếp viên thì cái mẹt như cái....hậu môn con gà. há há há. Chúng nó được vào đó là oai như chất thải con cún í.
Trả lờiXóaKhà! Khà! Nhà cô hôm nay lại về muộn vì Sài Gòn tắc đường à? Chuyện của cô, xưa như... trái đất. Nhé!
Trả lờiXóaCảm ơn anh Hải vỡi những sự thật kì lạ đến vậy. Mong anh tiếp tục có thêm những bài viết thú vị và đầy ắp thông tin mới thế này...
Trả lờiXóaỐi Giời! Bay nhiêu lần phải vạ vật sân bay rùi, phải gỡ gạc tý ảnh chứ!
Trả lờiXóaHay, vui, xót, chán, đọc cái của anh ngắn - chủ đề xưa như trái đất nhưng nghe sao vẫn mới. Nhứt là có kinh nghiệm cái đoạn rớt hạng,;)). E là e chưa bao giờ xài VN air a nhá, e toàn chơi bạn jet, mà thấy cũng dễ chịu, ổn. Trộm vía vì chưa bao giờ e bị đì - lay.
Trả lờiXóa