22 tháng 8, 2013

CƠM ĂN VỚI LÁ...

Mùa A Tếnh với cặp lồng cơm lá, trong lớp học
Mai Thanh Hải - Mùa A Tếnh, dân tộc Mông, năm nay 6 tuổi và bắt đầu vào học lớp 1, điểm Trường Tiểu học Háng Gàng (Pá Hu, Trạm Tấu, Yên Bái). 

Nhà Tếnh cách điểm Trường 1 ngọn núi, đi bộ chừng gần 1 tiếng đồng hồ, buổi trưa không về được nhà ăn cơm trưa nên cứ mỗi sáng sớm trước khi đến lớp, bố mẹ lại xới cho 1 chút cơm, kèm theo nhếu nháo thức ăn, nén trong chiếc cặp lồng cũ, cho Tếnh lếch thếch xách đến lớp, ăn trưa ở lớp cùng các bạn.

Mở phần cơm của Tếnh, chỉ duy nhất mấy lá rau rừng, vị chua chua thay cho thức ăn...
Một học sinh Mầm non Háng Gàng cũng với món cơm lá.

Háng Gàng là bản đặc biệt khó khăn của huyện Trạm Tấu, cách trung tâm xã Pá Hu 19km đường rừng (ngày nắng, chỉ người dũng cảm mới dám đi xe máy vào, với quãng thời gian 3 tiếng đồng hồ; ngày mưa, phải đi bộ trong vòng 6-7 tiếng) và 90% dân số của thôn thuộc diện hộ nghèo.

Mùa này, cái đói bắt đầu lấp ló ở những ngôi nhà người Mông chơ vơ giữa rừng xanh núi đỏ, nên có khi chả mấy lâu nữa, sẽ có không ít đứa trẻ phải ăn cơm với lá rừng, hòng lay lắt sống, học cái chữ viết hòng cải thiện tương lai...

Vẫn biết có rất nhiều chế độ chính sách, sự ưu ái dành cho con trẻ vùng cao biên giới, thế nhưng để chính sách thực sự là miếng cơm, hạt muối, giọt dầu, thì có lẽ những người làm chính sách nên đi đến tận những nơi xa tít mù tắp như Háng Gàng này, để xem thực sự vì sao những đồng tiền - cân gạo trợ cấp, cứu giúp đồng bào lại đến muộn đến vậy và có cách nào thực sự hữu hiệu, cho con trẻ lít nhít khỏi xoe mắt buồn rầu, khi trệu trạo nuốt miếng cơm khô trong túi ni lông, với duy nhất mấy miếng lá rừng đăng đắng, chua chua?..

Và liệu, người ta có thống kê nổi ở các địa bàn miền núi - vùng cao biên giới, có bao nhiêu học sinh phải ăn cơm với lá chua, với muối trắng, với măng đắng, với ớt cay?..

19 tháng 8, 2013

MẤY ĐÔI DÉP VÁ

AABC - Trong cuộc đời trẻ thơ của bọn lít nhít vùng cao biên giới, đứa nào có điều kiện lắm, cũng chỉ có được 1 đôi dép/ 1-2 năm, còn không, cứ chân trần mà diễn, trong mọi điều kiện địa hình - thời tiết.

Nhìn hình này, chụp tiết cuối hè đầu thu, thấy chân bọn trẻ còn đỡ.

Cữ mùa đông, những bàn chân này không chỉ thâm móng, đóng chai, choãi ngón (do thường xuyên leo dốc, gùi vác nặng, phải bấm chân trần vào vách đá, triền đất) mà còn nứt toác, máu chảy ròng ròng bởi phơi trong giá rét lạnh đến 0 độ, bị cước nặng...

Thế nên, bọn lít nhít sướng mê khi được tặng 1 đôi dép nhựa, dù mỏng hay dày, nhưng mới tinh khôi, ôm khít bàn chân để có thứ đi chạy tung tăng hoặc thay cho những đôi vá víu, chằng buộc, cà nhắc - cà tàng.

Nhìn chân bọn trẻ, có ai động lòng, dốc lòng cùng chúng mình sắm dép mới cho bọn lít nhít 2 xã Sì Lờ Lầu và Ma Ly Chải (Phong Thổ, Lai Châu), với!.

2 xã có đến hơn 1.600 đứa, đang chân đất đến trường từ Mầm non cho đến THCS, cũng đang chờ có dép mới và mỗi đôi cũng chỉ 10.000 VND, mà thôi...
----------------------------
THÔNG TIN TRỢ GIÚP
- Cách thức ủng hộ: http://aoambiencuong.com/cach-ung-ho
- Cập nhật ủng hộ: http://aoambiencuong.com/archives/637
- Liên lạc với Ban Điều hành - Đại diện và địa chỉ nơi nhận vật dụng ủng hộ: http://aoambiencuong.com/ban-dieu-hanh-dai-dien

Hoạt động của AABC trên FB: https://www.facebook.com/AoAmBienCuong

(Hình: Hoài Phương)

18 tháng 8, 2013

CHA CON "NGƯỜI RỪNG" SẼ PHẢI TIẾP THÊM BAO NHIÊU "KHÁCH"?..

Khải Đơn - Chuyện bắt đầu lãng nhách, bỗng nhiên một ngày nọ, có 1 đoàn người bu vô rừng tóm cổ hai cha con ông già 80 tuổi tên Hồ Văn Thanh và đứa con hơn 40 tuổi tên Hồ Văn Loan ra, và tuyên bố rằng mình “giải cứu” được họ – người rừng.

Tuy nhiên, chuyện “người rừng” không dừng lại ở đó.

Sẽ là may mắn gấp nghìn lần cho hai bố con ông ấy nếu họ được để yên thân nằm ở trạm xá điều trị, để yên thân cho đứa cháu dạy anh Loan cách chơi ná thun, đội nón bảo hiểm đi xe máy.

Nhưng đời về cơ bản là không may, chỉ trong 30 giây tích tắc ngắn ngủi, hàng chục (hay hàng trăm) nhà báo đã xôn xao từ mọi miền đất nước đổ về làng ấy.

Họ lục tung căn nhà trong rừng của ông Thanh ra, lục tung cái rìu, cái xô, cái lược, nếu có cái quần lót, chắc họ cũng tìm ra.

Họ chụp hàng trăm tấm ảnh, nào là người rừng nằm trạm xá, con trai người rừng thích thú hút thuốc, người rừng cha bắt đầu ngồi dậy được.

Thậm chí nhiều nhà báo còn bày vẽ ra cả đống thí nghiệm như “cận cảnh người rừng đội mũ bảo hiểm ngồi xe máy dạo phố”, “người rừng sợ hãi người xung quanh và muốn ngủ ngoài rừng”…

Hãy thử tưởng tượng, trong vòng 1 ngày ngắn ngủi, cái gia đình nông dân của cháu người rừng, từ nông dân bình thường, đã xuất hiện đầy các trang báo, lôi kéo thêm “các đoàn công tác ở miền Bắc” về xôn xao xôn xao xôn xao.

Và bùng nổ của câu chuyện là ông Hồ Minh Lâm, cháu ruột của người rừng, đã ngã giá đòi tiền các nhà báo 1, 5 triệu.

Theo nhà báo Thanh Trung của Báo Tiền phong, anh giật tít: “Phỏng vấn “người rừng”: 1 triệu đồng, thăm nhà: 4 triệu đồng” - rồi sau đó đọc trong bài viết dài thượt, cuối cùng cũng chỉ thấy mức giá cao nhất ông Lâm từng hét là 3 triệu. Vậy 4 triệu của anh ấy là sao?..

Tôi không phải người ở đó để xét đoán về sự ngay thẳng của ông Lâm hay những người đang có cơ hội kiếm chác từ cái lạ lẫm của những con người đang lu xu bu đổ đến chỗ cha con người rừng mà viết bài, chụp ảnh, làm thí nghiệm trên.

Chỉ có 2 vấn đề tôi muốn nhìn rõ hơn ở đây.

BẠN CÓ MỆT KHÔNG NẾU 1 NGÀY PHẢI TRẢ LỜI 100 CÂU HỎI GIỐNG NHAU?.

Nếu chỉ là một nông dân bình thường, hẳn người ta sẽ phải phát điên lên vì những câu hỏi kiểu:

- Người rừng đêm đêm có hú như sói không?

- Người rừng có biết nói tiếng người ko?

- Chú dẫn tôi đi xem nhà cha con người rừng đi?

- Người rừng có ăn thịt sống không?

- Cảm nghĩ của gia đình khi lần đầu tiên gặp lại người rừng sau 40 năm?..

Một cuộc sống bình thường vốn không quá giàu có mà bỗng nhiên bị quấy rầy bởi đàn đàn lũ lũ những nhà báo đến xôn xao với hàng trăm câu hỏi hẳn là cũng chả bình thường được nữa.

Và bỗng nhiên, người cháu ấy nghĩ có thể  kiếm thêm tiền từ việc cứ phải dắt hết người này đến người kia lên rừng, làm “tour guide” cho “Người Rừng Trekking” suốt cả ngày cả tuần thì e cũng là một suy nghĩ dễ dàng xuất hiện trong đầu họ.

Nhưng dường như các nhà báo đã quá uất ức, vì mình đi kiếm tiền mà có đứa dám kiếm tiền trên đầu trên cổ mình, nên lập tức họ phải viết một bài để chửi cho đã miệng cái thằng cháu bạc tiền vô nhân tính đem ông chú ra mua bán ngã giá với họ.

Họ là nhà báo mà, phàm là nhà báo, phải luôn miễn phí, giống như các nhà báo đi viết chân dung từ thiện vậy, viết cho là may nên gia đình các cô chú phải chăm chú mà cung phụng cháu một chút.

Cũng cần chú thích thêm là ngay trong buổi sáng nhà báo Thanh Trung kia phẫn uất vì bị đòi tiền, thì báo Tuổi Trẻ đã đăng ý kiến của cháu người rừng như sau:

Riêng việc đòi tiền nếu phỏng vấn cha con người rừng 500 ngàn đồng và dẫn đường vào rừng 4 triệu đồng ông Lâm xác nhận: “Tôi có nói với một phóng viên vì thấy ghét! Đến chưa nói chi đã ầm ầm phỏng vấn như tra tấn chúng tôi vậy. Tôi nói mà chưa ngửa tay lấy tiền ai cả. Chúng tôi gồm 3 người dẫn đoàn công tác vào rừng, chúng tôi cõng quần áo, máy móc, nấu cơm cho đoàn ăn, mang nước và bảo vệ cho họ. Băng qua núi cao, vực sâu nguy hiểm, tiền công chúng tôi lấy mỗi ngày 500 ngàn đồng/người cũng đúng thôi vì đi rừng rất xa.” – ông Lâm giải thích.

Vậy đó, thế mà trong chốc lát, vì lỡ bị đòi tiền (khi đang kiếm tiền) có thể nhà báo Thanh Trung (và 1 cơ số báo khác) đã uất giận quá nên viết bài chăng?.

Chuyện một con người thay đổi vì mấy chục bài báo cũng không có gì lạ.

Bởi tôi đã từng gặp những người, vừa làm được chút việc tốt, được báo chí viết 3 - 4 bài, quen với “nhà báo lớn”, chỉ vài năm sau họ đã bắt đầu nói bằng cái giọng: “Em ơi phỏng vấn chị làm gì, em cứ search trên google là có hết, chị nổi tiếng lắm!” , hoặc “ Tôi làm vầy là vì nhân loại, không phải vì tiền, nên báo chí đi theo chăm sóc cho tôi là đúng!” – Lạy trời, lúc đó thấy kinh hoàng trước nhân vật ngời ngời trên báo thuở nào, và lúc đó tự dưng tôi thắc mắc, người ta thay đổi hay ảo tưởng lu xu bu mà các nhà báo gieo vào đầu họ đã khiến họ thay đổi?.

Cũng là một chuyện bị quá nhiều nhà báo phỏng vấn, thầy tôi từng kể một chuyện như sau:

Có một bà má ở miền Tây, con gái của má đi làm dâu nước ngoài bị người chồng bạo hành đến chết. Từ Hàn Quốc, người ta gửi về cho má tro cốt của con.

Từ buổi sáng biết tin đó đến cả mấy tháng trời về sau, ngày nào cũng có nhà báo đến thăm nhà và hỏi:
- Con gái má chết ra sao?
- Má có đau buồn không?
- Con gái má bị đánh đập thế nào?
- Thi thể cô ấy giờ ra sao? (dù thứ má nhận về chỉ là tro cốt).

Thầy tôi nói: “Nhà báo chắc không biết, mỗi câu hỏi lặp đi lặp lại của họ như vậy, nó giống một vết giày, cứ chà đi giẫm lại trên một vết thương rỉ máu của người khác.” – Tại sao người ta cứ đến và hỏi những điều đó hoài?.

Tại sao một thứ thông tin đơn giản như vậy (đã đăng đầy trên báo từ bao nhiêu ngày trước) mà người ta cứ phải hỏi đi hỏi lại để giày xéo thêm vào nỗi khốn khổ của người khác?.

Với nhà báo, đặt câu hỏi đã trở thành một nhu cầu thiết thân đến nhẫn tâm, nhẫn tâm vô chừng, mà trong nhiều trường hợp, nó có thể tránh được nếu họ ko quá vô tâm mà ko đọc thông tin từ nhiều ngày trước đó của câu chuyện.

Chắc hẳn ông Lâm mấy ngày nay cũng phát điên vì những câu hỏi liền tù tì và lặp đi lặp lại của “các đoàn nhà báo” vì sự hiếu kì của độc giả và sự khao khát bài viết của chính các tay viết này.

VÀ SỐ PHẬN CỦA NGƯỜI RỪNG?

“Nhưng nếu trả họ về rừng, để họ sống nguyên sơ như  trước thì tôi đã hình dung ra một viễn cảnh rất bi đát.  Đó là ông bố chắc chắn sẽ chết vì trên 80 tuổi, tuổi già thì sự chống chọi với bệnh tật ngày càng yếu đi, lại không được chăm sóc y tế thì rất khó để “cưỡng” lại những ảnh hưởng của tuổi tác và môi trường” – PGS-TS Nguyễn Văn Tiệp, nguyên trưởng khoa nhân học Trường ĐH Khoa học xã hội và nhân văn TP.HCM đã phát biểu trên báo như vậy.

Thật kinh hoàng, chỉ sau vài ngày có sự kiện kì lạ đó diễn ra, đã có hàng tá nhà khoa học, nhà nhân học, nhà giáo dục, nhà báo…. liên tục đưa ra các suy đoán + diễn giải + lời khuyên dành cho người rừng.

Cứ như thể, ở tận cùng đâu đó xa lơ lắc, những con người văn minh này đang giang rộng vòng tay nhân ái để cứu vớt một kiếp người mông muội đang đau khổ vậy.

Trong khi đó, chỉ có mỗi một điều văn minh duy nhất mà chính họ cũng chả học được đó là tôn trọng danh tính của “người rừng”, tôn trọng sự riêng tư và nỗi sợ hãi của họ khi trở về cuộc sống với những con người hiện đại lạ lẫm, hoặc ít ra là tôn trọng cái sự riêng tư của cậu con trai 41 tuổi đang sợ hãi thế giới ngoài kia.

Lạ thay, họ chẳng tôn trọng gì cả.

Họ gọi 2 người đàn ông ấy là “người rừng”, tung ảnh, tung hình, tung bài, tung thí nghiệm đầy rẫy khắp các ống kính, máy quay, máy phát, báo mạng…

Rồi bỗng nhiên, mấy cái nhà khoa học xa lơ lắc (chắc ngoài báo ra cũng chưa gặp mặt 2 anh người rừng này luôn) bắt đầu phán những thứ như thể trời phán nhân danh sự nhân đạo tao che chở cho chúng mày, lũ ngu khờ ạ!.

Có ai làm khoa học mà vậy không?.

Có ai làm khoa học + nhân đạo mà thậm chí hai cái “vật thể” khoa học của mình chưa hoàn hồn đã đem ra mổ xẻ (bằng lời) với đủ thứ phán ngôn cao vọng kiểu: “Ở góc độ nhân học sinh thái, cư dân Trường Sơn và Tây nguyên sống với rừng, văn hóa của họ là văn hóa rừng. Rừng là bản thể, bản sắc của người Thượng. Họ sinh ra lớn lên với rừng và chết lại trở về với rừng. Khác với người Kinh là văn hóa đồng bằng rất sợ “rừng thiêng nước độc”. – thật là kiến thức khoa học cao vời chung chung chỉ cần google là thấy.

Thậm chí ông ấy còn dám kết luận là 80 tuổi mà chết là “chúng ta có tội” (kinh thật, thiên hạ ở thế giới hiện đại sống toàn qua trăm tuổi cả!).

Trong một bài báo khác, nhà sử học Dương Trung Quốc, chuyên gia của tất cả các bộ môn, ngành nghề cũng phát biểu rất đạo đức:

“Nhà nghiên cứu lịch sử Dương Trung Quốc tỏ ra khá hào hứng khi nói chuyện về hai cha con người dân tộc Cor vừa được đưa ra khỏi rừng ở Quảng Ngãi này. Ông cho rằng, trước hết đừng gọi họ là “người rừng” bởi họ chỉ là người sống ở trong rừng”.

Cái trò tung ảnh và danh tính người rừng lung tung khắp các phương tiện truyền thông rồi lại đi tìm giải đáp khoa học này nó rất giống với câu hỏi về sự bảo vệ danh tính nạn nhân trong những vụ giết người, hãm hiếp, đánh ghen.

Một báo nọ, có lần đăng vụ đánh ghen của bà vợ, lột quần lột áo cô gái (được cho là lăng nhăng với chồng bà), tờ báo ghi tên cô là cô XYZ gì đó, xong chụp ảnh đăng luôn cái mặt cô đang ngồi khóc lên báo, chả xóa mờ, chả bảo vệgì danh tính và sự tổn thương của cô cả.

Thế người ta gọi là nhân đạo kiểu công chúng. Thiên hạ và các trí thức thì mặc sức phát chẩn sự nhân đạo cho nạn nhân câu chuyện bằng tâm thế rất thông cảm, đau thương lây, lạ lùng chia sẻ.

Còn nạn nhân lỡ miệng thốt ra lời chi tổn thương nhà báo + trí thức thì chúng mày sẽ chết! – ví dụ như đòi tiền chẳng hạn….

Thật là tội nghiệp….

Giờ thì đầy các báo đăng rồi, chẳng biết cha con “người rừng” sẽ phải tiếp thêm bao nhiêu khách  nữa? – Thôi đành chúc họ may mắn vậy!

Khải Đơn
-------------
* Nhan đề bài viết do MTH đặt lại, không phải nguyên bản của tác giả.

CỖ BÀN

Nguồn hình: XNA

17 tháng 8, 2013

HY VỌNG...

Dẫu khổ đến cùng cực, nhưng sao không thể không cười và hy vọng: Sẽ còn nhiều thay đổi khác cho đất nước đỡ ngột ngạt và lòng tin đỡ bị phai phí?..

16 tháng 8, 2013

QUẢNG NGÃI: LÀM TIỀN TỪ "NGƯỜI RỪNG"...

Ông Lâm bày tài sản của cha con “người rừng” và hét giá khủng với mọi người.
TP - Giá một cuộc phỏng vấn “người rừng” 500 ngàn -1 triệu đồng. 

Dẫn vào thăm nhà “người rừng” 4 triệu đồng.

“Người rừng” đang bị mang ra kinh doanh?..

Huyện Tây Trà tỉnh Quảng Ngãi vẫn còn xôn xao sau sự kiện cha con ông Hồ Văn Thanh và Hồ Văn Lang, sống gần 40 năm trong rừng và trở thành “người rừng”.

Còn giờ đây, mọi người càng bất ngờ hơn khi cha con “người rừng”, lập tức trở thành món hàng kinh doanh “độc” của người thân trong họ hàng.

Sáng 15/8/2013, ông Hồ Minh Lâm, người cháu ruột của “người rừng” Hồ Văn Thanh đã tuyên bố trước đông đảo các nhà báo: “Hồi đầu tiên tôi cần nhà báo, bây giờ thì không cần nữa. Muốn phỏng vấn tôi nhà báo phải trả 500 ngàn, vài bữa nữa tăng lên 1 triệu đồng. Về “người rừng”, chỉ mình tôi được nói!”.

Hiện, ông Thanh vẫn đang điều trị tại Trung tâm y tế huyện Tây Trà.

Suốt ngày ông Lâm ngồi canh gác với ánh mắt dè chừng với mọi người qua lại.

Nếu nhà báo muốn có hình ảnh ông Lâm ngồi cạnh “người rừng” để quay phim, chụp ảnh phải “nói chuyện tiền nong”.

Còn không, ông Lâm sẵn sàng tiếp đón bằng ánh mắt trừng trừng và phất tay.

Ông già “người rừng” thỉnh thoảng liếc mắt sợ hãi nhìn người cháu như con gấu, đang ngồi khuỳnh tay trước khu hành lang.

Sáng 15/8, một số nhà báo thực hiện một cuộc “ngã giá” ngoạn mục trước ông Lâm về việc dẫn đoàn lên thăm nơi ở của “người rừng”.

Ban đầu ông Lâm hét giá 1,5 triệu đồng, rồi cố tình nấn ná, câu giờ để kéo dài thời gian.

Sau đó, các nhà báo mới hiểu ra, lý do câu giờ để ông Lâm đòi thêm 1,5 triệu đồng nữa tức thành 3 triệu đồng.

Quãng đường từ trung tâm huyện miền núi Tây Trà đến nơi ở của cha con “người rừng” đi bộ khoảng 4 giờ.

Một đồng bào trong xóm buồn rầu cho biết, “tôi mà dẫn nhà báo lên đó chỉ xin ngày công 100 ngàn đồng thôi, nếu nhà báo thương thì cho thêm 2 lít xăng nữa để đi. Thằng Lâm nó lấy nhiều tiền quá!”. Nói vậy, nhưng cuối cùng không ai dám dẫn đoàn đi. Vì, ông Lâm đã hăm doạ ai mà dẫn thì coi chừng!

Nhiều đoàn công tác từ Hà Nội vào, nghe hét giá cao nhưng cũng phải cắn răng chi tiền. Thật đáng thương khi “người rừng” bị con cháu mang ra kinh doanh.

THANH TRUNG

"NGƯỜI RỪNG", KHÔNG Ở TRONG RỪNG

Áo ấm biên cương - Là người yếu tim hoặc có tiền sử bệnh tim, bạn không nên xem tấm hình, bởi bạn sẽ rất sốc và phải đau đáu câu hỏi: "Anh chụp từ năm có nạn đói Ất Dậu - 1945 hoặc xa hơn là thời... nguyên thủy?".

Không! Đây là những con người thật, hoàn cảnh thật và cuộc sống thật, ở địa phương của đất nước ta, rất thật:

2 đứa trẻ này là con chị Mã Thị Trâư (dân tộc Mông, ở xóm Bản Nà, xã Quảng Lâm, huyện Bảo Lâm, tỉnh Cao Bằng), được PV Tạ Hoài Phương - Đài PTTH Cao Bằng ghi trong ống kính cách đây 2 năm.

Chồng chị Mã Thị Trâư bỏ đi lấy người vợ khác từ năm 2010, để lại 3 mẹ con tự nuôi nhau trong hoàn cảnh cực khổ: Nương rẫy không có, đến cả trồng bắp ngô, củ sắn cũng phải nhờ đất của người em, hoặc hằng ngày đi làm việc giúp em chú, rồi đổi lấy bắp ngô để ăn cho qua bữa.

Hình chụp 2 đứa trẻ đang ăn trưa với món ăn truyền thống là... bã rượu được nấu bằng sắn (chứ không phải bằng gạo).

Dĩ nhiên, sau khi Truyền hình tỉnh phát hiện ra trường hợp khó khăn này, các nhà hảo tâm và chính quyền địa phương đã góp tiền, dựng được 1 căn nhà cho 3 mẹ con ở, thay túp lều rách.

Thế nhưng không chỉ PV Tạ Hoài Phương, mà rất nhiều người ở Cao Bằng khẳng định: "Hiện tại, vẫn còn những trường hợp... rùng rợn hơn trường hợp này nhiều!".

Chẳng nói đâu xa, cách đây không lâu, ngay tại xã Mông Ân (huyện Bảo Lâm, Cao Bằng), người ta đã phát hiện 3 bố con ông Sùng A Páo, sống trên hang đá tít rừng sâu. Dĩ nhiên, ngay sau đó chính quyền địa phương cùng với báo chí hớn hở tổ chức... "giải cứu", khiến 1 Giám đốc trung tâm Tình thương nhẹ dạ lên tận nơi đón về Hà Nội... dạy nghề. Dạy dỗ, kết quả ra sao chẳng biết nhưng bố con "người rừng" nằng nặc đòi về lại rừng, khiến nhà hảo tâm cũng chán, phải trả về địa phương...

Với mình, những chuyến đi vùng cao biên giới (mà chẳng cần phải lên nơi xa, ngay dưới đồng bằng - trung du - đô thị cũng gặp đầy), ngày càng gặp nhiều những hoàn cảnh đói cơm rách áo, nên cứ lẩn thẩn tự hỏi: Đất nước bao nhiêu năm đổi mới - phát triển, sao vẫn còn những "người rừng", sống nguyên bản như thời trung cổ, không ở rừng, thế này nhỉ?..

15 tháng 8, 2013

LỚP HỌC Ở KA LĂNG

Nếu không có chú thích, khối người không thể tưởng tượng nổi: Đây là 1 lớp học dạy trẻ con cấp Tiểu học ở xã Ka Lăng (huyện Mường Tè, tỉnh Lai Châu).

Không còn gì để nói về "điều kiện học tập" của thầy và trò nơi vùng cao biên giới, bằng những tấm hình, thực đến mức không còn gì thực hơn, để so sánh, thế này.

Cũng là 1 kiếp người, sao cứ tủi khổ mãi thế và nhớ đến 1 câu than thở của Nhà thơ Văn Công Hùng: "Chúng ta chiến đấu - xây dựng bao nhiêu năm, mà đất nước vẫn còn những cảnh khổ cùng cực, thế này ư?"...

(Nguồn hình: PV Hoàng Trường Giang, Báo Quân đội nhân dân).

"TRƯỜNG RA TRƯỜNG, LỚP RA LỚP"?..

Áo ấm biên cương - Bao lần dặn mình không được cáu giận, bức xúc trước mỗi chuyến lên vùng
cao biên giới với tụi lít nhít học sinh hoặc bơ vơ thầy cô giáo. Thế nhưng, ít có chuyến nào không thốt lời... chửi bậy.

Ví như nhìn hình này, rất muốn chửi đám người nào đấy ngồi trong phòng lạnh dưới Thủ đô, nghĩ ra các loại khẩu hiệu kiểu như "Trường ra trường, lớp ra lớp", dán đầy khắp đâu đâu...

Bao nhiêu Chương trình - Dự án xây dựng, kiên cố Trường lớp học với số tiền hàng nghìn nghìn tỷ đồng, suốt bao nhiêu năm nay cứ kìn kĩn đưa lên miền núi, chả hiểu có đủ hoặc đến nơi không, mà năm học này, đến huyện miền núi biên giới nào, cũng gặp điểm "Trường Chị Dậu" nứa lá, tranh tre?..

Và hành trình của AABC trong mỗi chuyến, đều có vài chục mét vải bạt, vải nhựa hay đơn giản là tấm bạt pano - áp phích - quảng cáo xin từ dưới xuôi, mang lên các điểm Trường tranh tre để ngăn mưa, tránh gió cho các em trong những ngày đông buốt giá.

Vẫn biết chỉ mấy hôm là gió kéo rách bạt và chúng nó vừa học vừa run lẩy bẩy, nhưng ít nhất cũng tự an ủi lòng mình: "Bọn lít nhít đỡ được mấy ngày khỏi mưa gió, bớt mạng sống mong manh!"...
------
* Hiện tại, điểm Trường Mầm non Háng Gàng (xã Pá Hu, huyện Trạm Tấu, tỉnh Yên Bái), do Áo ấm biên cương tụi mình huy động kinh phí từ các nhà tài trợ trong và ngoài nước, đã được xây dựng xong.

Điểm trường là nhà lắp ghép, diện tích sử dụng 100 m2, gồm 3 gian (2 lớp học và 1 phòng ở giáo viên) mái tôn chống nóng, vách tôn ốp gỗ, đảm bảo đúng yêu cầu kỹ thuật xây lớp học và phù hợp điều kiện địa hình, khí hậu của địa phương.

Điểm trường sẽ được khánh thành đúng ngày khai giảng năm học mới, là niềm vui không chỉ cho 40 đứa trẻ tuổi Mầm non mà còn là niềm vui của những người Mông, bản xa tít đỉnh núi Háng Gàng.

Ai có lên chia vui với bọn trẻ, bao nhiêu năm từ khi thành lập nước, thoát khỏi lớp học tranh nứa xập xệ, dột nát, mưa gió, xem chúng nó cười vui thế nào, không nhỉ?..

14 tháng 8, 2013

AI YÊU EM BÉ?..


Chuẩn bị lên với bọn trẻ con tít tịt biên giới Sì Lờ Lầu (Phong Thổ, Lai Châu), thi thoảng cô giáo Ngọc, thầy giáo Nam, Chính trị viên phó Học lại gọi điện về hỏi han tình hình và câu cuối, thế nào cũng lo lắng: "Các anh chị nhớ lên với bọn trẻ, nhé!", khiến mình có khi cũng tự ái: "Sao lại nói vậy, chắc chắn mà!".

Mọi người cười buồn, kể: "Rất nhiều cá nhân, tập thể lên xem xét - khảo sát, hứa sẽ tài trợ này khác. Nhưng về rồi, chả thấy hồi âm khiến cả giáo viên và anh em Biên phòng đưa đi, đều khó xử!".

Ừ! Không thể tránh khỏi những trường hợp như thế, bởi có không ít người cứ nghĩ đi làm thiện nguyện trên miền núi là đi chơi, chụp ảnh xâu hàng chân dài quần ngắn, khoe với thiên hạ: "Ta đã đến nơi này, ta đã làm việc kia..." và đến 1 lần là quên phứt luôn.

Ngay ở Aó ấm Biên cương, tụi mình cũng khốn đốn nhiều lần, đơn cử như ai đó hứa hẹn, thăm hỏi tặng bọn trẻ con đồ này đồ khác, nhưng rút cục khi TNV gọi điện - theo địa chỉ đến nhận đồ, dăm lần bảy lượt đều phải về không bởi người hứa, nại hết lý do này đến lý do khác..

Tự bảo nhau: "Những trường hợp như thế ít lắm, bé lắm so với những gì mọi người giúp đỡ - chung sức thật lòng" và lại cùng thấm thía câu thơ của ai đó, thuộc từ hồi bé tý: "Ai yêu em bé, thì làm được thôi!"...

Vậy nên, sao không thể không yêu, sao không thể không thật thà, khi lên vùng cao biên giới, gặp chúng nó ríu rít đến Trường, như thế này, nhỉ?..
-----------------
Tìm hiểu và cập nhật mọi sự ủng hộ cho Chương trình:
http://aoambiencuong.com
https://www.facebook.com/AoAmBienCuong

13 tháng 8, 2013

BỔ NHIỆM - CẤP THẺ NHÀ BÁO CHO TBT BÁO ĐẠI ĐOÀN KẾT: SAI PHẠM?.

Hữu Nguyên - Việc bổ nhiệm ông Đinh Đức Lập vào vị trí lãnh đạo cao nhất của Báo Đại Đoàn kết (ĐĐK) - Một tờ báo có truyền thống vẻ vang, có một đội ngũ làm báo dạn dày kinh nghiệm và tâm huyết với nghề, có uy tín cao trong nền báo chí cách mạng Việt Nam, là một hành động hết sức khiên cưỡng.

Có nhiều ý kiến cho rằng đây là một trong những điển hình về chuyện “ngồi nhầm chỗ” trong công tác bổ nhiệm “sắp ghế” cho cán bộ ở Mặt trận Tổ quốc Việt Nam (MTTQVN), trong nhiều năm qua.

Chỉ cần đối chiếu với các quy định về tiêu chuẩn của tổ chức Đảng trong lĩnh vực bổ nhiệm cán bộ lãnh đạo cơ quan báo chí thôi là đã thấy có sai phạm.

Chưa xem xét quá trình công tác cũng như năng lực trình độ cán bộ mà đặc biệt là đạo đức của người cán bộ, Đảng viên trong vai trò lãnh đạo một cơ quan truyền thông có uy tín, có bề dày, một cơ quan trung ương của MTTQVN, như là Báo ĐĐK, đã từng có “tiền án tiền sự” gì về kỷ luật cán bộ hay có vi phạm về đạo đức cán bộ, đảng viên không?.

Khi còn ở Trung ương Đoàn, ông Đinh Đức Lập đã từng bị tố cáo và xử lý kỷ luật về chuyện xài bằng cấp “không học mà có”.

Có lẽ người ta sẽ không nhớ tới câu chuyện cũ của hơn 10 năm trước nữa nếu như không xảy ra câu chuyện “ngồi nhầm chỗ” tại Báo Đại Đoàn Kết và hành động này đã gây ra nhiều hậu quả khôn lường cho tờ báo danh tiếng này.

Một tờ báo mang tên là ĐĐK đã trở nên cực kỳ mất đoàn kết, nhiều cán bộ Đảng viên liên tục vi phạm kỷ luật, nguyên tắc Đảng và pháp luật Nhà nước rồi “chìm xuồng”...

Một tờ báo với người đứng đầu và nội bộ chia rẽ, mất đoàn kết tệ hại như vậy làm sao có thể thực hiện tốt vai trò, tôn chỉ mục đích, sứ mệnh cao đẹp của mình là một cơ quan ngôn luận của khối đại đoàn kết toàn dân tộc, lên tiếng chống lại cái xấu, cổ vũ động viên cái tốt, ươm mầm cho tương lai tươi đẹp, vì xã hội dân chủ, công bằng, văn minh, kết nối nhân tâm vì sự nghiệp phát triển đất nước phồn vinh và xây dựng Đảng trong sạch, vững mạnh.

Tuyên truyền và thực hành xây dựng khối đại đoàn kết trước hết phải được làm ngay trong chính cơ quan truyền thông của tổ chức MTTQVN, một cơ quan báo chí mang tên Báo ĐĐK, như kỳ vọng của nhiều nhà cách mạng lão thành, lãnh đạo tiền bối đã kỳ vọng đặt tên cho nó với nhiều hoài bão cho bản thân tờ báo, cũng như cho sứ  mạng của nó với cộng đồng, với dân tộc.

Theo Quy chế ban hành kèm theo Quyết định 75/QĐ-TW của Ban Bí thư Trung ương Đảng (do ông Trương Tấn Sang, khi đó là Thường trực Ban Bí thư ký ngày 21/8/2007), một trong các tiêu chuẩn để bổ nhiệm lãnh đạo các cơ quan báo chí là đương sự phải có quá trình hoạt động báo chí ít nhất từ 3 năm trở lên.

Trên thực tế cho tới khi được bổ nhiện về lãnh đạo báo Đại Đoàn Kết ông Đinh Đức Lập chưa từng làm việc cho bất kỳ cơ quan báo chí nào, chưa thực sự hoạt động trong môi trường báo chí nào với tư cách là nhà báo.

Do vậy ông Lập không đáp ứng điều kiện tiêu chuẩn phải có ít nhất từ 3 năm hoạt động báo chí trở lên theo quy định của Ban Bí thư Trung ương Đảng.

Chính ông Lập cũng tự thừa nhận chuyện ông chưa từng làm báo trước khi về Đại Đoàn Kết trên nhiều tờ báo phỏng vấn ông về nghề báo.

Cụ thể là trả lời phỏng vấn trên tờ báo Nhà báo và Công Luận (số ra ngày 3/3/2011) ông Lập có vẻ “tự hào” khi cho biết ông vừa bước chân vào nghề báo là đã làm lãnh đạo Báo ĐĐK ngay (Xem tại đây).

Việc ông Đinh Đức Lập được cấp Thẻ Nhà báo cũng sai quy định của Thông tư 07/2007/TT-BVHTT (20/3/2007) về hướng dẫn cấp đổi và thu hồi Thẻ Nhà báo.

Vi phạm quy định về điều kiện, tiêu chuẩn được cấp Thẻ Nhà báo phải: “Có thời gian công tác liên tục theo chế độ biên chế hoặc hợp đồng dài hạn tại cơ quan báo chí đề nghị cấp thẻ từ 03 năm trở lên, tính từ thời điểm xét cấp thẻ”.

Ông Lập về Báo ĐĐK chỉ mới vài tháng, đã tự làm thủ tục cấp thẻ nhà báo là vi phạm nghiêm trọng theo quy định của pháp luật báo chí quy định về điều kiện được cấp Thẻ Nhà báo.

Trong thủ tục cấp Thẻ Nhà báo do Bộ TT&TT công bố, ở khoản 4.1 ghi cụ thể: “Người đứng đầu cơ quan báo chí duyệt văn bản, lập danh sách đề nghị cấp Thẻ Nhà báo cho những người có đủ điều kiện trong cơ quan báo chí mình và chịu trách nhiệm về toàn bộ hồ sơ đề nghị cấp Thẻ Nhà báo”.

Tại Báo ĐĐK, ông Đinh Đức Lập là Tổng Biên tập (TBT), đương nhiên phải là người đứng đầu chịu trách nhiệm về toàn bộ hồ sơ đề nghị cấp Thẻ Nhà báo của Báo ĐĐK.

Thế nhưng ông Lập lại làm hồ sơ gian dối để được cấp thẻ cho chính mình, vì thế mức độ, tính chất sai phạm ở đây càng nghiêm trọng hơn.

Điều đáng nói là chỉ sau hơn 3 năm trở thành người đứng đầu tờ báo ĐĐK, TBT Đinh Đức Lập đã nhanh chóng đẩy tờ báo  lâm vào “bước đường cùng” đang phải đối mặt với những nguy cơ mất uy tín chính trị, mất cân đối tài chính, hàng loạt cán bộ do ông Lập mang về, bổ nhiệm chức vụ lãnh đạo đã vi phạm pháp luật, vi phạm nguyên tắc Đảng, quy chế cơ quan gây thiệt hại cho tập thể Báo ĐĐK và xã hội, một số khác chịu không nổi sự lãnh đạo thiếu “tâm và tầm” của ông Lập nên đã cương quyết ra đi,  nội bộ báo hiện nay đang mất đoàn kết hết sức nghiêm trọng.

Kết quả đó hoàn toàn trái ngược với những gì mà TBT Đinh Đức Lập đã cam kết và hứa hẹn với tập thể Báo ĐĐK, cũng như kỳ vọng của Quý vị lãnh đạo UBTƯMTTQVN - cơ quan cấp trên chủ quản của Báo ĐĐK.

Điều đó rõ ràng cho thấy năng lực lãnh đạo, trình độ chuyên môn và đạo đức nghề nghiệp của TBT Đinh Đức Lập thực sự có vấn đề,  trở thành vấn nạn đe dọa nghiêm trọng đến  thành quả của biết bao thế hệ đã làm nên bề dày truyền thống của Báo ĐĐK.

Điều đó càng cho thấy các quy định về tiêu chuẩn bổ nhiệm cán bộ lãnh đạo cơ quan báo chí của Ban Bí thư Trung ương Đảng ban hành là có sự cân nhắc thận trọng, căn cứ vào tình hình thực tiễn và thể hiện tầm nhìn sáng suốt của những người làm hoạch định công tác tổ chức cán bộ của Đảng.

Thế nhưng, đáng tiếc là việc bổ nhiệm ông Đinh Đức Lập vào vị trí lãnh đạo cao nhất Báo ĐĐK đã bỏ qua hầu hết các quy định cơ bản của Đảng, của pháp luật Nhà nước.

Do vậy, những sai phạm của ông Đinh Đức Lập trong cương vị người đứng đầu cơ quan Báo ĐĐK và hậu quả nghiêm trọng mà ông gây ra do các sai phạm đó cho Báo ĐĐK cũng phần nào đó đã làm ảnh hưởng xấu tới uy tín chính trị của MTTQVM, ảnh hưởng xấu tới uy tín của những người đã từng tin cậy, đề xuất bổ nhiệm ông vào một vị trí mà ngày nay thực tế đã chỉ rõ là ông đã và đang “ngồi nhầm chỗ”.

Trong năm 2012 vừa qua, ông Đinh Đức Lập đã không còn tín nhiệm để tiếp tục được bầu vào Ban Chấp hành mới của Chi bộ Báo ĐĐK.

Từ một Bí thư chi bộ, nay ông chỉ còn tư cách một Đảng viên bình thường.

Tổng kết công tác Đảng năm 2012 của tòan thể Đảng bộ cơ quan UBTWMTTQVN, ông Đinh Đức Lập không được xếp loại tư cách Đảng viên do đã có nhiều sai phạm nghiêm trọng trong công tác, đã để cho tình hình Báo ĐĐK trở nên mất đoàn kết nghiêm trọng và đã không hoàn thành nhiệm vụ.

Hiện tại Lãnh đạo MTTQVN và tổ chức Đảng tại đây đang xúc tiến tổ chức việc kiểm điểm và xử lý kỷ luật Đảng viên, TBT Đinh Đức Lập căn cứ vào các sai phạm đã được xác minh, làm rõ qua các nội dung tố cáo của nhiều cán bộ, phóng viên Báo ĐĐK trong năm qua (chưa kể nhiều sai phạm nghiêm trọng khác mới phát sinh đang làm hoang mang dư luận tại Báo ĐĐK vì dính dáng tới chuyện chiếm dụng tiền đóng góp của cá nhân cho dự án chung cư Đại Kim của cán bộ phóng viên Báo ĐĐK đến nhiều tỷ đồng, có liên quan tới cháu ruột ông Lập hiện nay có dấu hiệu đã "bỏ chạy").

Các thông tin nói trên càng xác quyết hơn nữa về những hậu quả nghiêm trọng của việc bổ nhiệm một cán bộ lãnh đạo cơ quan báo chí của MTTQVN lại bỏ qua và coi thường các nguyên tắc, quy định của Đảng và Nhà nước về tiêu chuẩn, phẩm chất đạo đức và trình độ năng lực cán bộ.

Trong trường họp này, là câu chuyện ông Đinh Đức Lập đã và đang “ngồi nhầm chỗ” nên ông Lập cũng đã và đang gây ra nhiều hậu quả nghiêm trọng cho tờ báo như một trong các nội dung tố cáo của cán bộ phóng viên Báo ĐĐK đã từng đề cập tới...
---------------------------------------------------------------------------------------
* Nhan đề bài viết do MTH đặt lại, không phải nguyên bản của tác giả
* Một số hình ảnh chỉ có tính chất minh họa, không liên quan đến nội dung bài viết.

HIỀN TÀI LÀ NGUYÊN KHÍ QUỐC GIA?..

Mai Thanh Hải - Một ống cổng nằm chỏng chơ, nghếch lên giữa ruộng, giữa bề bộn rác thải và đất bùn, bên trong là tấm giát giường và túi nilon rách đựng mấy bộ quần áo cũ; một chiếc quần đùi rách, chằng đụp vết vá to bằng nắm tay, phơi bên cạnh; 3 "ông đầu rau" được kê tạm bợ từ 3 viên gạch chỉ, nhặt từ công trường xây dựng bên cạnh; 3 can nhựa đựng nước sinh hoạt, tắm rửa hàng ngày; bộ bơm - vá - chữa xe đạp xe máy trị giá khoảng 300.000 VND... - Đó là gia tài, đồng thời là nơi "sống - chiến đấu - lao động" của ông Nguyễn Hữu Định (sinh năm 1961, ở thôn Động Phí, xã Phương Tú, Ứng Hòa, TP. Hà Nội) từ nhiều năm qua, để kiếm từng đồng mỗi ngày, nuôi 4 đứa con đã và sắp học Đại học, suốt bao nhiêu năm qua, ngay cuối đường Lê Văn Lương, TP. Hà Nội.

4 người con của ông: Nguyễn Thị Huyền, SV năm cuối ĐH KHXH&NV - ĐH Quốc gia Hà Nội; Nguyễn Thị Huy, SV Cao đẳng Xây dựng và 2 cậu con trai sinh đôi năm 1995 là Nguyễn Hữu Tiến (vừa là thủ khoa 29,5 điểm Trường ĐH Y Hà Nội, vừa đỗ ĐH Dược với số điểm 27) và Nguyễn Hữu Tiền (đỗ ĐH Bách khoa khối A 26 điểm và ĐH Y Hà Nội với số điểm 25).

Dĩ nhiên, ông Nguyễn Hữu Định cũng có vợ ở "hậu phương vững chãi" là bà Hoàng Thị Thanh, nhưng "người hậu phương" cũng phải lăn lộn "chia lửa" chả khác gì... "tiền tuyến": 1 mình chăm sóc 9 sào ruộng, đi vặt lông vịt thuê từ 12 giờ đêm đến 8 giờ sáng hôm sau, với thù lao 2.500 đồng/con...

Câu chuyện về vợ chồng nghèo đến không còn gì để nghèo này, được báo chí phát hiện thông qua việc cậu Thủ khoa Đại học Y Hà Nội Nguyễn Hữu Tiến cao chưa đến 1m60, nặng chưa đủ 50 kg, nhận được yêu cầu từ BCH Quân sự huyện "có mặt ở nhà để nhận lệnh nhập ngũ".

Và cũng dĩ nhiên, trước khi phát hiện gia cảnh của gia đình, dư luận chia làm 2 phe: Đi học và đi bộ đội. Thế nhưng, khi câu chuyện về người cha của Tiến được phát lộ, những ý kiến "vào bộ đội tu dưỡng, rèn luyện" đa số đều dừng lại (trong đó có mình), nhường cho sự thương cảm, sâu sắc.

Có thể không thương cảm được không, khi người đàn ông này, buổi sáng chỉ uống nước sôi để nguội, nhịn ăn sáng và chi tiêu tằn tiện dưới mức 20.000 VND/ngày (tức là chỉ bằng 2/3 bát phở bình dân - tầm thường, có giá 30.000 VND bán ở vỉa hè Hà Nội?.

Có đau xót không, khi người đàn ông này phải chọn đoạn đường Lê Văn Lương kéo dài mới mở, tít gần Thiên đường Bảo Sơn, lác đác xe cộ đi lại và hãn hữu lắm mới có người bơm vá xe, mà không dám mon men lên đoạn Lê Văn Lương không kéo dài, để hành nghề, bởi sợ bị "đồng nghiệp" đánh đập, Công an - Dân phòng đẩy đuổi, thu giữ, phạt tiền?..

Có chạnh lòng không, khi người đàn ông này, ở gần quê nhà đấy nhưng không dám về thăm 2 con trai, sợ miếng cơm - muôi canh trong mấy bữa của con ở nhà, bị bớt xén do thêm miệng ăn và ngay 2 con gái đang học ở Hà Nội, cũng ít dám đến, phần vì bố cấm, phần vì cũng tủi thân trước phận nghèo bố mẹ, giữa đô thị phồn hoa?..

Tất cả đều dừng lại trước cụm từ: Cùng quẫn nhưng Vĩ đại.

Cũng quẫn quá đấy chứ, khi cuộc sống thô sơ quá thời nguyên thủy, ngay trong lòng "Trái tim của cả nước"...

Vĩ đại quá đấy chứ, khi cùng quẫn đến thế nhưng vẫn nuôi cả bầy con ăn học đàng hoàng, không những thế còn học giỏi, vào hết Đại học, thậm chí là Thủ khoa của Trường Đại học danh tiếng nhất nhì toàn quốc, mà không một lời kêu ca oán thán trách móc, xin xỏ hỗ trợ từ người thân, xóm làng cho đến chính quyền... Tất cả chỉ cắn răng lại nhịn nhục, để nuôi con.

Bởi vì sự "Cùng quẫn nhưng Vĩ đại" đó, mà ngay từ khi những bài viết - hình ảnh về "người cha sống trong ống cống, nuôi 4 con học Đại học" được đăng tải (chủ yếu trên báo mạng và trang cá nhân), đã khơi dậy sự đồng cảm - chia sẻ trong toàn thể cộng đồng: Từ 1 học sinh cấp 2, vẫn mặc nguyên đồng phục, đeo khăn đỏ, tìm đến biếu vài trăm nghìn đồng tiền tiết kiệm cho đến 1 Doanh nhân có tiếng, tặng cả chục triệu đồng, giúp ổn định trước mắt; từ 1 nữ viên chức tằn tiện từng đồng lương, chở con đến tặng tấm Thẻ mua hàng cho đến 1 doanh nghiệp xin được nhận ông bố vào làm bảo vệ với mức lương 3.000.0000 VND tháng, giúp cả phần ở ăn; 1 phóng viên Truyền hình tập sự, xin ủng hộ cả nửa tháng lương cho đến 1 nhà hảo tâm, từ mãi tít miền Nam xa xôi, mong được giúp đỡ 2 tân sinh viên số tiền ăn ở mỗi tháng, cho đến khi ra trường...

Thế nhưng, cũng từ những thực tế đang diễn ra từ phút ở "ống cống" bây giờ, mới thấy rõ hơn bao giờ hết, cái gọi là "sự quan tâm - giúp đỡ" của chính quyền: Không 1 lời động viên, không 1 món quà, không một lời thăm hỏi, ngoại trừ ông Bí thư Đảng ủy xã rút ví cho riêng 2 tân sinh viên 500.000 VND và "vượt quyền", lệnh cho hệ thống loa truyền thanh trong xã phát lời biểu dương gia đình có 4 con vào Đại học, có 1 Thủ khoa Đại học lớn ở Thủ đô...

Người xưa có câu: "Hiền tài là nguyên khí quốc gia".

Người ta cũng thường tự hào: "Thăng Long - Hà Nội là đất học, đất khoa bảng, chiêu hiền đãi sĩ".

Thế nhưng, với tất cả những gì diễn ra quanh câu chuyện "bố ở ống cống, mẹ nhổ lông vịt thuê nuôi 4 con học Đại học", dư luận có quyền đặt dấu hỏi về "hành động" của những người thường hay hô hào trên báo chí, truyền hình và Hội nghị về Khuyến học - Giáo dục.

Đất Ứng Hòa nguyên ở Hà Tây, không xa trung tâm Hà Nội, nên có thể chạy ù tý, về xem ngôi nhà tranh vách, lõm cả nền, để nhìn cậu bé được tạm gọi là thanh niên, chỉ cao hơn đứa trẻ học lớp 7 vài cm, có vác nổi khẩu AK-47, 3 cơ số đạn, 3 quả lựu đạn và quân tư trang, tổng trọng lượng 30 kg, bằng 2/3 trọng lượng cậu bé, khi hành quân dã ngoại?..

Ống cống xi măng ngoài bãi đất hoang, đối diện Khu Đô thị mới Dương Nội, ở cuối đường Lê Văn Lương kéo dài, lại càng gần hơn nữa, để rẽ xe biển xanh biển đỏ mới kính coong qua thăm người cha, đúng thật "người rừng" nơi phố thị, đang sống cuộc sống thời nguyên thủy, nuôi con...

Chuyện khuyến học và trọng dụng người tài, không chỉ dừng lại ở việc hô hào, tổ chức rình rang tặng quà nơi cụ Rùa Văn Miếu, mà rất cần những lời nói - hành động thực, đối với những gia đình thực, hoàn cảnh thực, công dưỡng dục - sinh thành thực...

Nếu quên điều này, chả chính thể nào giữ được người tài, nữa là đòi gọi "nguyên khí Quốc gia"...
--------------------------------------------------------------------------

Chiều ngày 12/8/2013, Nhà báo Lê Bình (Ban Thời sự - Đài Truyền hình Việt Nam) đã đến tận nơi ông Nguyễn Hữu Định sinh hoạt và kiếm sống (vá xe, bơm xe và ở trong ống cống, cuối đường Lê Văn Lương - HN), trao số tiền 10.000.000 VND của Doanh nhân Trần Bắc Hà, giúp ông Định ổn định cuộc sống tạm thời, nuôi 4 con học Đại học (2 con gái đầu học ĐH KHXH&NV - ĐH Quốc gia Hà Nội, Cao đẳng Xây dựng Hà Nội, con trai thứ 3 là Nguyễn Hữu Tiến vừa là thủ khoa 29,5 điểm Trường ĐH Y Hà Nội, vừa đỗ ĐH Dược với số điểm 27; con trai út Nguyễn Hữu Tiền đỗ ĐH Bách khoa (khối A, 26 điểm); thi ĐH Y Hà Nội với số điểm 25 điểm).

Hình: Nhà báo Lê Bình (bên phải), trao quà của Doanh nhân Trần Bắc Hà cho ông Định và 2 con trai Tiến - Tiền.