Mai Thanh Hải Blog - Từ lâu, Sài Gòn rất thân thuộc với mình. Chẳng biết sao nữa, nhưng hình như có duyên nợ với mảnh đất, con người nơi đây. Cứ rình rình công việc, cơ hội vào với Sài Gòn. Sướng nhất là dịp mùa đông, Hà Nội áo trong áo ngoài dày khự, nhưng xuống sân bay, tọt vào WC cởi sạch, đánh nguyên quần kaki, áo phông phóng xe máy vèo vèo về trung tâm, a lố cho tụi bạn ra vỉa hè, gọi lon 333 lạnh, còn nguyên lớp sương trên vỏ, mút 1 hơi hết sạch. Tụi bạn mình thấy vậy toàn cười lăn: "Đi tránh rét như... chim cánh cụt". Ê này! Đừng đùa, chim này lái ôtô- xe máy và đi máy bay đấy. Kỷ niệm về Sài Gòn rất nhiều, viết mãi rồi và cũng cảm nhận nhiều rồi. Bây giờ chỉ muốn mọi người cảm nhận, chia sẻ về một Sài Gòn đời thường, thân thương qua câu chuyện của Người Lữ hành kỳ dị.
---------------------------------------------------------------
“Cho nhiêu cũng được!” – Câu này ai ở Sài Gòn chắc là biết. Chắc thỉnh thoảng có nghe, nhất là khi đi taxi, xe ôm, xích lô… Nếu là khách đi quen rồi hoặc quãng đường gần, khó trả giá thì bác tài sẽ nói vậy: "Chú (cô) cho nhiêu cũng được!". Nói vậy, chứ ai đành lòng cho ít. Ví như đúng ra 7 ngàn thì khách sẽ đưa 10 ngàn cho chẵn tiền.
Đó cũng không hẳn vì ít tiền quá mà nói vậy, cũng có khi nhiều thứ giá trị hơn, người bán cũng nói: "Cho nhiêu cũng được!". Ví dụ như chuyện có cô giáo nọ dạy văn ở một trường cấp II, cô nổi tiếng là thương học trò như con. Mỗi buổi sáng, cô hay đi chợ ở gần nhà để tiện việc cơm nước. Trong chợ có rất nhiều người biết cô là cô giáo, và họ thường gọi luôn là “cô giáo”. Nhiều khi cô giáo cũng khó xử với các bà, các chị trong chợ, họ cứ bỏ vô giỏ cô, khi thì con cá, khi thì bó rau, khi thì ký thịt… Khi cô đòi trả tiền, thì họ không chịu lấy, hoặc nói: "Cô giáo cho nhiêu cũng được!".
"Cho nhiêu cũng được!".
2.
Ông là thương binh. Thương binh của chế độ cũ. Ông bị thương gần ngày Sài Gòn giải phóng. Sau giải phóng, ông làm nhiều nghề để sinh sống và để nuôi 3 đứa con ăn học. Một lần nọ, ông làm công việc bảo vệ ở một nhà hàng vào buổi tối. Đó là một nhà hàng lớn, có rất nhiều nhân viên và thực chất công việc của ông là chuyên đắt xe cho khách đến ăn nhậu mà thôi. Chủ nhà hàng là một người đàn ông khá giả và cư xử rất được.
Một hôm có chuyện. Đêm khuya, khi nhà hàng chuẩn bị đóng của và người chủ cũng chuẩn bị ra về, thì có một nhóm người hung dữ cầm mã tấu xông vào nhà hàng truy sát người chủ. Người đàn ông tuy khá cao to và nhanh nhẹn, nhưng khó có thể chống cự với 4-5 tên sát thủ chuyên nghiệp, mọi người bỏ chạy tán loạn. Ông thấy vậy không được, đứng ra bảo vệ chủ mình, vừa đỡ đòn vừa dìu anh bỏ chạy. Nhờ sự giúp sức của ông, nạn nhân đã thoát thân tuy cũng bị thương nhẹ, còn ông thì bị 2 nhát chém nặng, mà 1 nhát sau này, đã làm ông không thể cử động cánh tay phải.
Người chủ mang ơn ông lắm, dù ông nhiều lần nói: “Tôi làm công cho chú thì phải bảo vệ chú thôi. Ơn nghĩa gì mà chú cứ nói hoài!”. Và mặc dù ông đã nhiều lần từ chối, nhưng người chủ nhà hàng vẫn mua cho ông căn nhà nhỏ, chu cấp hằng tháng, đủ nuôi gia đình và cho tiền 3 đứa con ông ăn học.
Chuyện xảy ra lâu rồi. Hôm qua, tôi ngồi trong ngân hàng, kế bên cậu con trai lớn của ông và được nghe chuyện này. Cậu nói: "Chú đó sắp đi Mỹ rồi, bữa nay chú kêu con ra ngân hàng, mở tài khoản để mai mốt chú chuyển tiền về!".
3.
Chuyện này nghe một bạn sinh viên kể. Bạn nói trước nhà bạn nghèo lắm, mẹ bạn bán vé số ở Quận 8 và bạn cũng đi bán phụ mẹ. Nếu bạn học buổi sáng thì sẽ phụ mẹ bán buổi chiều và ngược lại, nhà chỉ có hai mẹ con.
Có một chú thợ hồ ở gần nhà. Nói là gần nhà, chứ thực ra là ở một cái chòi trong xóm hẻm sâu sát bờ kinh. Chú này, mỗi khi nhậu thường hay mua vé số của 2 mẹ con cậu. Chú này mua không nhiều, mỗi lần chỉ mua 2 vé. Nhưng điều đáng nhớ là sau khi trả tiền 2 vé, thì chú sẽ cho lại cậu 1 vé, và lúc nào cũng căn dặn: "Nhớ giữ lại hen mầy! Phải thì cùng đổi đời!".
Và cậu đổi đời thiệt, 1 lần cặp vé số định mệnh đã trúng giải độc đắc. Người vợ của chú thợ hồ, khi biết chồng mình trúng số độc đắc, đã nổi lòng tham và muốn đòi lại tờ vé số mà chú đã cho cậu buổi chiều trước đó. Nhưng chú thợ hồ đã kiên quyết không đòi lại, chú còn dùng tiền trúng số, đãi cả xóm một bữa nhậu linh đình.
Có vốn, mẹ cậu không bán vé số nữa, mà chuyển ra mở quán ăn sáng và cuộc sống của 2 mẹ con đã khá hơn trước rất nhiều. Chỉ riêng chú thợ hồ thì vẫn làm thợ hồ. Bây giờ, chú mua vé số của người khác, nhưng tật cũ vẫn không bỏ, mua 2 vé và cho lại người bán 1 vé. Chú luôn dặn: "Nhớ giữ lại hen mầy! Phải thì cùng đổi đời!".
4.
Ông chạy xe ôm ở Quận 10, nhưng nhà ông thì ở tận ngã tư An Sương. Vợ ông thì bán vé số nên ông thường đậu xe kế bên bà. Hai người mang cơm theo ăn buổi sáng và buổi trưa, buổi chiều thì trả vé về sớm rồi cùng ăn ở nhà.
Quê ông bà ở Cần Giuộc. Bữa nọ, thấy có người trông dáng như ở quê lên, tới ghé cho ông bà 2 con gà, 1 buồng chuối và giỏ đệm đầy cá trê phi, con nào con nấy mập ú, vàng óng. Tôi tò mò hỏi: "Bà con dưới quê gửi lên?". Ông cười, nói: "Đúng ở quê gửi lên, nhưng mà hông phải của bà con, thằng đó chiếm đất của tui đó chớ!".
Nhà ông có nhiều anh em, cha ông có chia cho ông ba công ruộng ở quê. Ruộng đất phèn, nên một năm chỉ trồng được một vụ, mà lại có mùa trúng mùa thất nên ông bỏ đó lên Sài Gòn chạy xe ôm. Ruộng bỏ hoang lại nằm xa xóm, nên không ai coi. Một lần ông về quê và phát hiện ruộng của mình có người chiếm mất. Đó là một gia đình nghèo, hai vợ chồng và bốn đứa con nheo nhóc, trước họ sống theo ghe nhưng cái ghe nát quá, nên cả gia đình dắt nhau lên bờ kiếm đất hoang lập nghiệp, cũng bị đuổi cùng đường mới tới đây.
Mới đầu ông cũng làm căng, thưa lên xã rồi nhờ bà con tới đòi kịch liệt lắm, nhưng do đất nhà từ xưa không có giấy tờ, lúc chia cũng không lập di chúc nên khó nói lý. Rồi ông phát hiện bà vợ mình bị tiểu đường nặng nên thời gian của ông chủ yếu ở bên bà, ông không thiết đòi đất nữa. Một lần về quê đám giỗ ông đã ký giấy cho gia đình nghèo nọ ba công đất luôn.
Ông nói: "Mình cũng nghèo mà thấy tụi nó còn nghèo hơn. Mình già rồi, sống nay chết mai, thôi coi như làm phước cho tụi nó. Cũng được cái là vợ chồng nó cũng biết điều, nhận tía má luôn, đem lên cho đồ hoài, ăn hổng hết!"...
Cảm động quá !đáng nghĩ quá.
Trả lờiXóaĐọc mới thấy đúng là dân Sài goong hơn hẳn Bắc kỳ (mình là người Hp)
Năm 88 tôi vào Sài gòn (đang mặc áo lính): vào quán uống nước dừa không mất tiền (người miền Nam khi đó không xài nước dừa !), buổi tối có bác xích lô thỉnh thoảng hứng chí lên lại mời đi một cuốc miễn phí để thăm Sài gòn. Không biết mình nhận xét có đúng không nhưng thấy người Sài gòn xưa sống nhân hậu hơn, tầng lớp trí thức của họ thời trước cũng khác bây giờ nhiều lắm
Trả lờiXóaNgười miền Bắc vào Nam nhiều quá nên cũng làm ảnh hưởng đến tính cách cũa người miền Nam !!!
Trả lờiXóaCảm ơn bác Hải. Giữa bộn bề bon chen đọc bài của bác cảm thấy đời có nhiều gia vị ngọt. Đúng là phương nam, đất lành chim đậu. Sài gòn chấp nhận mọi sự khác biệt. tôi cũng nhập cư Sài gòn cách đây 10 năm. Đúng là như vậy! Người Sài gòn đối đã công bằng với bất kỳ ai đến từ bất kỳ vùng miền nào. Điều này khác hẳn với Hà Nội.Chỉ cần nghe giọng miền nam thì sẵn sàng "chặt chém".
Trả lờiXóaỞ đâu chẳng có người tốt và kẻ xấu.
Trả lờiXóaBác Dân Việt ở Hải Phòng mà nói vậy nghe chừng không ổn rồi.
Dân HP thì lại càng sòng phẳng.
người SG hào sảng. Tôi người HN nhưng cũng thích dân SG
Trả lờiXóaBạn ơi , người Sài Gòn gốc bây giờ và xưa cũng như vậy thôi. không có thay đổi gì hết. Bạn đừng nói vậy. Bạn vô uống cafe vĩa hè trong SG thì bất kể bạn là miền nào, ở đây cũng tính một giá thôi. Còn ở Hà Nội là khác đó, tôi đã trải qua rồi.
Trả lờiXóaKhi con người ta không coi trọng tiền bạc,vui vẻ làm những việc mà lương tâm(hay nói đúng hơn là được giáo dục chân thật) cảm thấy phải làm thì sẽ hành động rất tự nhiên,không toan tính.Đúng là "bao giờ cho đến ngày xưa"
Trả lờiXóabây giờ người sài gòn vẫn thế các anh ah, chỉ co điều nhiệp sống hối hả hơn thôi,
Trả lờiXóaA nghĩa ơi, con thiếu nhiều lắm, thiếu ly cafe sũa đá trên xe đẩy tay với cô bán hàng luôn mỉm cười hỏi " đắng hay ngọt dzạ" , thiếu ổ bánh mì thịt nướng trên quang gánh " chú có ăn ớt không ?"....
saigon luôn vẫn thế!!!
Chuyện rất hay, giàu nhân tính. Sâu sắc cảm động.
Trả lờiXóaXin được chia sẻ: Chung quanh ta vẫn luôn có nhiều chuyện hay, quý, cảm động. Mong các nhà báo, nhà văn hãy phát hiện, viết nhiều về họ, (thay vì công thức: cướp - hiếp - giết, ...)
Xin cảm ơn!
Nặc Danh: Năm 1988 trong Nam ko uống nước dừa ? Ko đúng. Nước dừa là một thức uống từ muôn thuở tại miền Nam.
Trả lờiXóaNgười miền Nam hào sảng, dễ thương.
Trả lờiXóaĐi các tỉnh miền Nam không bao giờ bị chặt chém. Giá bán 1 ly nước cho người hàng xóm ntn thì cho người lạ cũng y như thế. Đi xe gì, mặc đồ gì, nói tiếng gì cũng được đối xử như nhau.
Đây là điểm mình yêu nhất.
Dĩ nhiên là nếu như bạn gặp người vùng khác sống ở miên Nam thì sự thể có thể khác.
Hà nội hay Sài gòn, Hải phòng hay Hà Tây, Xứ nào cũng vậy các bác ơi. Người tròn cũng nhiều mà kẻ méo cũng lắm.
Trả lờiXóaĐọc một số còm tôi thấy có vẻ phân biệt"Chủng tộc"Bắc-Trung-Nam quá.
Trả lờiXóaTôi cũng được đi nhiều,nên thấy ở đâu cũng có nhiều người tốt,kẻ sấu cũng có nhưng ít thôi.
Sài gòn cũng vậy,Hà Nội cũng rứa thôi.Đâu cũng là con dân đất Việt.
Khong han vay dau cac bac oi. Ra cho Thu Dau Mot an to bun bi chat 40000d . Trong khi gia cho chi 20000d . Nam bac gi cung the thoi . O dau cung co nguoi tot , ke xau , chu khong phai o Mien Nam deu nguoi tot het dau.
Trả lờiXóaTrước hết xin cảm ơn chủ nhà đã có lòng đem bài của tôi về để mọi người cùng đọc, sau nữa xin cảm ơn các bạn đã đọc và chia sẻ với những mẩu chuyện tôi lượm lặt chép lại
Trả lờiXóaVới tiêu đề: "chuyện nhỏ ở Sài Gòn" tôi không có ý phân biệt bắc-nam, SG-HN, hay vùng miền nào cả. Tôi chỉ muốn kể những câu chuyện có thật, ở Sài Gòn, mà tôi biết hoặc nghe kể lại. Có rất nhiều chuyện bạn nghe mỗi ngày nhưng những chuyện để có thể kể lại được thì không nhiều.
Mong rằng cuộc sống luôn tươi đẹp, và con người luôn dành cho nhau những tình cảm đẹp. Cho dù là ở đâu và thuộc tầng lớp nào.
Hay
Trả lờiXóaMọi người ơi! Đừng phân biệt vùng miền, bài viết hay và tình cảm thế mà. Chỉ đơn thuần là ghi lại những gì đã thấy, đã gặp từ những người sống xung quanh thôi mà. Cuộc sống có quá nhiều điều mệt mỏi, vất vả rồi, cũng nên tìm những nét tốt để yêu và trân trọng chứ!.
Trả lờiXóaRất xin lỗi mọi người vì phản hồi chậm, bởi nhà cháu mới đi miền Trung 1 tuần. Hùng hục cả ngày đêm, về tới HN, người như... đi mượn và ngủ đúng 24 tiếng, giờ mới tạm tỉnh đây ợ!..
anh Đàm Hà Phú: TKS anh rất nhiều. Hẹn gặp tại Sài Gòn làm vài ly nhé!..
Bài viết hay quá ! sao báo chí ngày nay không thấy viết như thế này để "định hương" mọi người trong xã hội nhỉ, mà ngày nào mở báo ra cũng toàn hiếp, cướp, giết,... ???
Trả lờiXóaCó thể nào anh cho tôi xin tên chú thợ hồ và địa chỉ nhà (hay số điện thoại càng tốt). Cám ơn anh Hải nhiều. Xin nói thêm, ba tôi cũng là thợ hồ.
Trả lờiXóaCảm động quá anh Hải ơi.
Trả lờiXóa