19 tháng 9, 2013

TRUNG THU KHÔNG CỦA TRẺ CON?..

Như thường lệ, năm nay các đồ chơi Trung thu dân gian dần vắng bóng và nếu có, cũng không hút khách. Để cố níu kéo những mặt nạ cổ truyền, người sản xuất buộc phải "biến báo" các loại mặt nạ mới, có phần... kinh dị
Ma lẫn với người
Dành cho lễ hội hóa trang, hợp hơn là đêm Trung Thu
Mặt nạ Trùm khủng bố Billaden

Nguồn: TGA FB

THƯ LIỆT SĨ 2/1979: "NGÀY MAI HÀNH QUÂN, ANH SẼ KHÔNG NGỦ ĐỂ NHỚ EM, KHÔNG NGỦ ĐỂ DIỆT THÙ"

Mai Thanh Hải - "Ngày mai anh sẽ hành quân, anh sẽ không ngủ để nhớ em, không ngủ để diệt thù, không ngủ để nhìn em suốt canh thâu, không ngủ để gần em và luôn thấy em!" - Đó là lời nhắn gửi của Liệt sĩ Nguyễn Thái Hòa (khi đó là Chuẩn úy, Chính trị viên phó) trong lá thư cuối cùng gửi cho người yêu.

2 ngày sau khi nổ ra cuộc chiến tranh biên giới (17/2/1979), đơn vị của Chuẩn úy Hòa được lệnh hành quân cấp tốc từ Nghệ An ra Bắc và lên biên giới Lạng Sơn giữ đất quê hương, chiến đấu đánh trả quân Trung Quốc xâm lược.

Lá thư của Chuẩn úy Hòa viết vội cho người yêu trong hoàn cảnh đó (19/2/1979) và đó cũng là lá thư cuối cùng bởi hơn 2 tuần sau đó, Chuẩn úy Nguyễn Thái Hòa đã anh dũng ngã xuống, trong mịt mù khói lửa Lạng Sơn.

Hơn 34 năm sau, lá thư đó mới được tiếp nhận bởi Trung tâm MARIN và việc tìm kiếm người viết - người nhận đã được xúc tiến nhanh chóng để cho ra kết quả: Liệt sĩ Nguyễn Thái Hòa sinh năm 1952, hy sinh ngày 2/3/1979 khi mới 27, bố mẹ đã mất và phần mộ Liệt sĩ đang nằm tại Nghĩa trang Liệt sĩ của địa phương (xã Hải Hùng, huyện Hải Hậu, Nam Định). Người con gái trong thư mà Chuẩn úy Hòa nhắc tới, tên là Thúy, hiện là giáo viên dạy Toán đã nghỉ hưu tại quê hương 2 người (xã Hải Hòa, huyện Hải Hậu, Nam Đình).

Ngày 23/9 tới đây, đại diện Trung tâm MARIN về Hải Hậu, trao lại bức thư của Liệt sĩ Nguyễn Thái Hòa gửi cho bạn gái và viếng phần mộ của Liệt sĩ nằm ở quê nhà.

Muôn đời ghi nhớ công ơn những người lính đã ngã xuống trong cuộc chiến đấu bảo vệ biên giới phía Bắc, đánh trả quân Trung Quốc xâm lược 1979 - 1989, và như chị Ngô Thị Thúy Hằng, người sáng lập và điều hành Trung tâm MARIN (Trung tâm tư vấn pháp luật và trợ giúp pháp lý cho gia đình Liệt sĩ) đã viết trên FB cá nhân: "Người Liệt sĩ ấy mất đi, đã để lại cho cuộc đời 1 tình yêu đẹp. Tình yêu đất nước biên cương cao hơn tình yêu lứa đôi. Trong tình yêu lứa đôi ấy có hình ảnh, lý tưởng của đất nước".

Xin được trân trọng giới thiệu lá thư của Liệt sĩ - Chuẩn úy Nguyễn Thái Hòa:

*****

19/2/1979

Em thân yêu của anh!.

Thư em đến với anh giữa lúc anh cùng đơn vị chuẩn bị lên đường chiến đấu.

Lẽ ra anh không báo tin này cho em và gia đình biết, phần vì thời gian rất gấp và khẩn trương, phần vì anh không muốn em phải lo lắng nhiều vì anh.

Em thân yêu! Ở xa em có thể hiểu được tâm trạng của anh lúc này không em – bâng khuâng, buồn và nhớ da diết, anh bâng khuâng vì đêm nay là đêm cuối cùng ở vùng đất khu 4 này.

Ngày mai anh sẽ ra phương bắc để bước vào cuộc chiến mới.

Nơi đó cuộc ác chiến đã và đang diễn ra, nơi đó quân thù đang giày xéo biên cương của Tổ quốc.

Nơi đó đồng đội đang chờ anh.

Anh buồn vì những lúc này anh thấy mình cô đơn và buồn tẻ.

Anh nhớ em da diết bởi vì anh sẽ phải xa em nhiều năm nữa, chưa biết khi nào anh mới quay trở lại gặp em. Ôm em và hôn em thắm thiết.

Tình yêu của em và anh trong những ngày tháng qua đã để lại cho anh tình thương em, yêu em vô bờ bến. Có thể nói rằng mỗi bước đi, mỗi ngày sống anh đều có em…

Em ơi, ngày mai anh đi về phương bắc, anh không được gặp em để có đôi lời biệt ly!.

Ra đi mang nhiều nỗi nhớ thương, ai có thể thấu hiểu được lòng anh trong lúc này em nhỉ?.

Chỉ có anh thôi, anh đang sống trong giờ phút chia ly.

Bao lời anh nói em nhờ thư, nhờ gió mây gửi đến cho em.

Anh ra đi mang theo tình em, anh ra đi để được hiểu, được sống trong giờ phút có cảm nghĩ sâu sắc và tất nhiên sẽ hiểu hết các giá trị của Tình yêu.

Một tình yêu của anh với em không giới hạn. Một tình yêu vô cùng đẹp đẽ. Dù có nói vạn lần yêu em anh cảm thấy vẫn chưa đủ. Anh không biết nói gì hơn nữa để diễn tả nỗi nhớ tình thương và yêu em như lúc này.

Em yêu thương và nhớ mãi của anh! Chỉ còn 3 giờ đồng hồ nữa là anh tạm biệt nơi đây.

Có lẽ chiến thắng của quân dân ta ngày mai có thể có cả công anh. Nhớ theo dõi tin thắng trận và mừng cho anh em nhé.

Anh đã và đang chuẩn bị hành quân như em đã biết thư cho anh. Và đêm nay anh không ngủ để ghi mối trung thư trên mảnh đất này.

Ngày mai anh sẽ hành quân, anh sẽ không ngủ để nhớ em, không ngủ để diệt thù, không ngủ để nhìn em suốt canh thâu, không ngủ để gần em và luôn thấy em.

Nhận được thư này đừng nên lo lắng nhiều và buồn em nhé – tan giặc anh về, chờ đợi anh em nhé, chờ đợi anh.

Đêm 19/2.
Anh yêu của em

Tái bút: Anh chỉ nhận được thư em ngày 6/2. Vì chuyển nên đừng ghi theo địa chỉ cũ nữa, khi nào có địa chỉ mới anh sẽ báo tin sau. Anh đã ghi thư cho chị Nhuần + Huệ và em 2 lá. Nhưng mới chỉ nhận được thư em lúc 20h ngày 19/2. (Thông cảm cho anh vì thời gian rất gấp. Ngồi ghi thư cho em ngay trong lúc tất cả đang chuẩn bị lên đường – lính mà em).
--------------




18 tháng 9, 2013

TRUNG THU BẢN NGHÈO


Trung thu nghèo, cả bản vùng cao có mỗi 1 "ông Tôn Ngộ Không" được bố mẹ gom góp tiền, mua ngoài chợ phiên chiếc mặc nạ cũ, chạy loăng quăng khắp bản dọa: "Sợ không?"..

Mọi người sợ chút đi, cho con trẻ vùng cao được vui...

(Nguồn: Thế giới ảnh FB)

17 tháng 9, 2013

DÍ "THẺ NGÀNH" VÀO MẶT CSGT, ĐÒI QUYỀN ĐI KHI ĐƯỜNG TẮC

OF - Vụ việc xảy ra vào khoảng 8h sáng nay, 17/9 tại nút giao thông Hoàng Hoa Thám - Tam Đa (Hà Nội) trước sự chứng kiến của rất nhiều người tham gia giao thông. 

Lúc này, tại đây đang xảy ra ùn tắc cục bộ.

Lực lượng được huy động đến gồm 5 đồng chí Cảnh sát giao thông (CSGT) và 1 đồng chí trật tự giao thông (TTGT).

Để thông đường, lực lượng chức năng đã dừng chiều đi từ Văn Cao lên Hoàng Hoa Thám, ưu tiên chiều cầu vượt đi Hoàng Hoa Thám để giảm tải cho nút giao thông này.

Tuy nhiên, tại chiều ô tô đang đỗ trên dốc Văn Cao lên Hoàng Hoa Thám,  có một chiếc Honda Civic BKS 29A-055.15 liên tục bấm còi vào sau lưng CSGT để đòi được đi trước một mình. CSGT đã nhắc nhở lái xe rằng mỗi người nhường nhau một chút thì sẽ thông đường, nếu không nhường nhau, thì đến trưa cũng không đi được.

Lái xe ban đầu chấp hành, nhưng chỉ khoảng 3 phút sau liền mở cửa xe đi ra ngoài, tiến đến vị trí của hai đồng chí TTGT và CSGT đang đứng, lấy một chiếc Thẻ màu đỏ "dí" thẳng vào mặt họ và đòi cho xe đi với thái độ rất hống hách.

Khi CSGT hỏi: "Anh đang đi đâu?" thì người đàn ông này nói: "Đi công việc cơ quan!".

CSGT trả lời: "Ở đây ai chẳng có việc, những người đang đi hay đang phải dừng lại đều có công ăn việc làm. Anh đi xe công vụ, tôi sẵn sàng đồng ý cho anh đi nhưng anh đang đi xe cá nhân, xe anh cũng không có phù hiệu, giấy ưu tiên. Trên luật pháp anh công bằng với những người khác".

Nghe vậy, người đàn ông liền văng tục rồi bỏ lên xe.

Lúc này, trên xe còn có một trẻ em ở độ tuổi Mẫu giáo ngồi ghế sau.

Một lúc sau, người đàn ông này lại đi ra khỏi xe ra ghế sau bê 1 tệp công văn ném bịch xuống đường rồi tiếp tục chửi bới nhưng vẫn không được chấp thuận cho đi trước bởi chiều trên cầu vẫn đang tắc nặng hơn.

Sau một hồi chửi bới, lái xe chui vào xe định đi thẳng thì một đồng chí CSGT đứng trước đầu xe, chặn không cho đi.

Lái xe này rồ ga nhẹ định để CSGT nhảy ra nhưng đồng chí CSGT vẫn đứng yên.

Lái xe mở cửa kính chửi và dọa sẽ cho đồng chí CSGT lên nắp capo.

Một lúc sau, đến chiều dưới dốc văn Cao, người đàn ông này định rẽ trái xuống dốc Tam Đa nhưng cũng không được phép vì có biển cấm rẽ trái.

Lái xe tiếp tục chửi bới rồi đi về phía Hoàng Hoa Thám.

Theo quan sát, chiếc thẻ đỏ mà người đàn ông lái xe này "dí" vào mặt CSGT và TTGT có thể là Thẻ ngành An ninh (Giấy chứng minh An ninh nhân dân - Cấp cho CBCS công tác trong các đơn vị thuộc lực lượng An ninh, của ngành Công an).

Chứng kiến vụ việc, nhiều người tham gia giao thông tỏ ra rất bất bình trước thái độ hống hách và bất chấp pháp luật của lái xe kể trên.

Đồng thời, thái độ bình tĩnh, nghiêm túc thực thi công vụ của các đồng chí CSGT và TTGT cũng rất được mọi người hoan nghênh và khen ngợi.
--------------------------------------------------------
Trên đây là chia sẻ của thành viên Mr HIp 1990, diễn đàn otofun. BBT OF News xin trân trọng cảm ơn và mong tiếp tục nhận được chia sẻ của các thành viên khác trên diễn đàn!

15 tháng 9, 2013

CHẤM SON TRÊN ĐỈNH HOÀNG LIÊN

AABC - Đường vào bản Háng Gàng (xã Pá Hu, huyện Trạm Tấu, Yên Bái) dài gần 20km, một bên là vách núi, một bên là vực thẳm.

Gọi là đường nhưng có những chỗ lầy lội bùn nhão nhoét, lại có những chỗ lổn nhổn đá núi, chưa kể hơn chục con suối và khe nước chảy ngang đường, muốn đi qua chỉ có cách treo giầy vải lên cổ rồi lội.

Trời nắng như đổ lửa nhưng xe máy cũng chỉ có thể đi được 13-14km, gần 5km còn lại chỉ còn cách đi bộ, leo lên leo xuống những con dốc lởm chởm và dựng ngược.

Các cô giáo ở Háng Gàng bảo, những ngày mưa, muốn đi từ Pá Hu vào Háng Gàng, chỉ có cách duy nhất là đi bộ đủ 20km đường rừng.

Đã vào đến Háng Gàng rồi mà gặp mưa, thì có hai cách: Ở lại hoặc để xe máy lại, đi bộ ra.

Ở Háng Gàng heo hút ấy, thay bằng một lớp học mái lá tranh tre, giờ đây đã có một ngôi trường mới mọc lên, mái tôn đỏ tươi như một chấm yêu thương giữa núi rừng xanh thẳm: Điểm trường mầm non Háng Gàng do Áo ấm biên cương, Quỹ hỗ trợ và phát triển giáo dục TPHCM cùng Cty Bia - Rượu và NGK Aroma xây dựng.

80 suất quà với áo khoác, cặp lồng, dép nhựa, bánh kẹo, cá khô cho các con ở Háng Gàng là tấm lòng của Chương trình Áo ấm biên cương, để từ đây, các con không còn phải chân trần, áo cộc phong phanh, không còn phải gói cơm nguội vào lá, vào túi nilon mang đến lớp học.

Háng Gàng – một chuyến đi đủ để thấy cuộc đời này thật rộng lớn và cần thật nhiều những yêu thương...

(Lễ Khánh thành và chính thức bàn giao điểm Trường Mầm non Háng Gàng, trị giá 315 triệu đồng, đã diễn ra ngày 14/9/2013 với sự có mặt của bà Thế Thanh, Đại diện Quỹ Hỗ trợ phát triển Giáo dục EDF TP.HCM - Đơn vị tài trợ xây dựng; ông Vũ Quỳnh Khánh, Tỉnh ủy viên, Bí thư Huyện ủy Trạm Tấu; Đoàn Công tác của Chương trình Áo ấm biên cương và cán bộ một số Ban ngành tỉnh Yên Bái, huyện Trạm Tấu cùng toàn thể cán bộ lãnh đạo xã Pá Hu và Nhà trường Mầm non - Tiểu học)

MỘT NGÔI TRƯỜNG MỚI Ở BẢN HÁNG GÀNG


12 tháng 9, 2013

PHÁT HIỆN 215 TÂN BINH BỊ ĐIẾC, DA LIỄU, CẬN THỊ, BIẾN DẠNG HỘP SỌ...

 - Ngày 11/9, ông Lê Hùng Dũng (Phó Chủ tịch UBND TP.Cần Thơ), đã tổ chức cuộc họp với ngành Y tế thành phố để chấn chỉnh những vấn đề về y đức.

Vấn đề nổi cộm khiến ông Dũng bức xúc là chuyện có hàng trăm tân binh ở địa phương này, khi được phúc tra sức khoẻ, đã phải trả về địa phương vì sức khoẻ quá kém.

Cụ thể, theo báo cáo của bà Bùi Thị Lệ Phi (Giám đốc Sở Y tế TP.Cần Thơ), Sở này vừa phối hợp với Bộ Chỉ huy Quân sự TP.Cần Thơ, Công an TP và Sở GDĐT tiến hành phúc tra kết quả khám tuyển sức khoẻ nghĩa vụ quân sự theo hướng dẫn của Thông tư liên tịch số 36/2011 của Liên Bộ Y tế và Quốc phòng, có 215 tân binh sức khoẻ không đạt.

Trong số này, có 79 tân binh mắc bệnh tim mạch, 44 tân binh khác bị bệnh về huyết áp, 43 trường hợp khác bị tật khúc xạ ở mắt.

Nghiêm trọng hơn, nhiều tân binh khác bị mắc những bệnh “ai nhìn cũng thấy” như trường hợp tân binh bị tai nạn giao thông, biến dạng hộp sọ cũng được tuyển vào; có trường hợp tay bị co rút cũng trúng tuyển.

Ngoài ra, nhiều tân binh khác bị mắc bệnh da liễu, bị trĩ nặng cũng đạt sức khoẻ…
------------------
* Hình ảnh chỉ có tính chất minh họa, không liên quan đến nội dung bài viết.


NHÂN VIỆC THÁI BÌNH...

Nhà báo Huy Đức:
Cái gọi là "chênh lệch địa tô" mà những người cộng sản đòi xóa bỏ, đang trở lại và khiến họ trở nên mù lòa, đồng thời đẩy người dân tới "bước đường cùng".

Quả bom Đoàn Văn Vươn đã không đủ để cảnh báo một hệ thống đã cạn kiệt khả năng thức tỉnh.

Nhà báo Đào Thanh Tuy (Báo Gia đình và xã hội):
Có một sự thật (sẽ là nguy hiểm với những ai thấy nguy hiểm) là hễ có một cuộc va chạm đổ máu, thậm chí mất mạng giữa người dân và chính quyền thì chẳng biết đúng, sai thế nào nhưng đông đảo dư luận lại đứng về phía người dân.

Phải chăng bây giờ cái xấu xa đã là tài sản tất yếu của những người mang kiếp đầy tớ, công bộc?.

Cái gì cũng có nguyên do, quá trình hệt như ra đường nhìn thấy mấy thằng vằn vện xăm trổ thì người ta nghĩ ngay tới lũ lưu manh, giang hồ, thấy ông bụng phệ, mắt híp là nghĩ tới bọn quan tham...

TS. Mai Thanh Sơn (Trưởng phòng Dân tộc học và Nhân học, Viện Khoa học Xã hội vùng Trung Bộ, thuộc Viện Hàn lâm Khoa học Xã hội Việt Nam):

Mình không hoàn toàn tán đồng cách giải quyết bất đồng của Đặng Ngọc Viết. Nhưng mình có thể chia sẻ phần nào cảm xúc của anh ấy.

Viết đã ở tuổi "tứ thập nhi bất hoặc" - cái tuổi có thể hiểu được lý lẽ trong thiên hạ, phân biệt được điều phải điều trái, ai tốt ai xấu, và ít khi sai lầm.

Phải ở trong hoàn cảnh bức xúc thế nào, Viết mới hành động như vậy.

Tiếng súng Đoàn Văn Vươn đã khiến cả nước rúng động, bàng hoàng. Nhưng dường như điều đó cũng chưa đủ thức tỉnh những trái tim chai sạn, vô cảm trước tình trạng bế tắc của người dân.

Đoàn Văn Vươn là người mở đầu cho "Cuộc chiến vì Quyền đối với Đất đai".

Viết đã bước thêm một bước nữa: "Liều chết vì Đất".

Có ở trong dân mới cảm nhận được những làn sóng bất bình đang lan rộng từ Bắc vô Nam, từ miền xuôi lên miền ngược.

Điều mà mình thấy lo ngại cho chế độ là một số người dân đã nghĩ đến con đường "Tự vũ trang để giải quyết các mâu thuẫn với chính quyền".

Nguy tai!.
------------
* Các ý kiến được đăng tải trên trang FB cá nhân của các nhân vật.
* Hình ảnh đã đăng tải trên trang OF, XNA chỉ có tính chất minh họa, không liên quan đến nội dung bài viết.


ĐẢO LÝ SƠN, VIỆT NAM


Clip do Nhóm HanoiLens sản xuất. Rất khâm phục các bạn và rất mong, các bạn đồng hành cùng Áo ấm biên cương, đến những vùng biên giới tuyệt đẹp của Tổ quốc với những em bé vùng cao.

GIỮ ĐẤT ÔNG CHA


Nguồn: OF

11 tháng 9, 2013

THÔI EM NẰM LẠI...

Cô giáo Hồng nhận đồ ủng hộ của CCT từ nhà văn Nguyễn Ngọc Tiến
Thùy Linh - Đầu năm 2012, tụi mình cùng nhóm thiện nguyện Gánh hàng xén và Cơm có thịt đưa đồ dùng lên cho mấy trường của huyện Bát Xát, trong đó có Sàng Ma Sáo.

Đây là huyện nghèo nhất tỉnh Lào Cai.

Đường xá vùng này cực kỳ khó khăn, nhiều đường đất, gập nghềnh, qua những con ngầm mùa lũ rất nguy hiểm.

Năm đó, ô tô mình đi cùng mấy người đã bị kẹt ở một ngầm thủy điện, mà mỗi lần nhớ lại vẫn còn sợ… Ô tô cứ vừa nhích lên chưa được nửa mét thì đít xe lại dịch ra mép bờ suối cả mét… Nếu đi thêm một mét nữa thì cả xe có thể rớt xuống dòng suối đang cuồn cuộn chảy.

Tới Sàng Ma Sáo, mình được phân công cùng mấy người nữa đưa hàng cho trẻ mầm non ở lớp cắm bản có tên cực khó nhớ: Ki Quan San.

Từ đường đất liên xã tới lớp Ki Quan San phải đi sâu vào núi bằng lối mòn. Kể ra có thể đi xe máy trên con đường đất gập nghềnh, nhỏ xíu đó, nhưng khả năng ngã dập mặt, lao xuống sườn núi ven đường là rất cao nếu tay lái yếu, nên cả lũ quyết định đi bộ.

Gần leo lên đến trường thì gặp một cây cầu nứa bắc qua con suối. Nhìn cây cầu mong manh, ọp ẹp, cứ ngỡ xe máy không đi qua được… Lúc đó mình có hỏi cô giáo đi cùng, cô bảo, nếu bình thường không sao, nhưng mùa lũ sợ lắm… Nhưng chiều đó mặt trời đang lặn, đỏ rực rất đẹp…

Chừng nửa giờ thì thấy phía trước có một mái nhà trên chỏm núi đứng chơ lơ. Đó là lớp học Ki Quan San, giữa lác đác nhà người Mông…

Bữa đó Hồng, cô giáo dạy ở lớp cắm bản, ở lại hơi muộn để đón đoàn và chia quà cho các bé trong lớp.

Chào hỏi xong là mình ra làm quen và chia quà cho mấy người Mông chơi gần lớp, trong lúc mọi người bàn giao đồ.

Ai hay đó là lần đầu tiên mà cũng là cuối cùng được quen em, gặp em…

Vừa nghe tin Hồng bị lũ cuốn trôi. Mất 4 đêm, 5 ngày mới tìm thấy xác em.

Sáng đó Hồng đi vội từ nhà ở Mường Hum vào lớp dậy học như 5 năm nay em vẫn làm.

Quãng đường chỉ 6 km từ nhà đến trường, nhưng nếu ai đã từng đi con đường đó thì sẽ hiểu công sức, sự yêu nghề, lòng kiên nhẫn của các cô giáo vùng cao nơi đây.

Đến cây cầu nứa (mà mình phập phồng lo sợ) thì Hồng bị lũ cuốn đi…

Không ai biết tai nạn của em vì khi đó còn sớm, ít người qua lại.

Đến khi người dân thấy xe máy cùng mũ bảo hiểm bỏ lại trên cầu thì mới tá hỏa lao đi tìm nhưng không biết em nằm đâu dưới làn nước lạnh lẽo?.

Qua 4 đêm 5 ngày như vậy…

Đêm đó, anh Long (trưởng CA xã Mường Hum) nằm ngủ mơ thấy Hồng về bảo là: "Em nằm cạnh cây sào ấy!"…

Sáng ra, anh Long cùng mọi người lần tìm theo con suối, thấy có một cây sào cắm cạnh một bãi rác trôi nổi trên dòng nước.

Mới đầu mọi người định bỏ qua, nhưng rồi anh Long bồn chồn sao đó, bèn lội ra thì thấy cạnh cây sào có một đám tóc nổi…

Chính là Hồng…

Lại kể, anh chồng Hồng đi tìm em mấy ngày mệt rã, quay về nhà mổ gà ăn để có sức tiếp tục tìm kiếm.

Ăn xong, mệt thiếp đi, lại mơ thấy Hồng về trách: "Mổ gà mà không cho em ăn? Em đang rất đói và mệt, lại lạnh nữa!"…

Cô giáo dạy cùng bảo rằng, sáng đó vì lo vào trường sớm nên em chưa kịp ăn từ nhà.

Hồng có hẹn với cô bạn vào trường sẽ cùng ăn…

Bữa ăn sáng đó lỡ mãi…

Hồng nằm úp mặt vào dòng nước suốt mấy ngày…

Khi người nhà ra, em mới chịu ngửa mặt lên nhìn mọi người.

Ai cũng khóc khi thấy thân thể em bầm dập, rách nát vì va phải đá, mắt tím bầm, vẫn còn sưng phồng…

Ngày mai mọi người sẽ đưa em ra đồng.
Cô Hồng (áo trắng) xách đồ ủng hộ của CCT vào điểm Trường

Em sẽ nằm lại trên triền núi mù sương, nơi vùng quê em gắn bó nhiều năm nay với nghề dạy học.

Em bỏ lại đứa con trai lên 4 tuổi và người chồng ngơ ngác, hiền lành cả đời chỉ biết làm nương, làm ruộng…

Thôi thì em ra đi thanh thản, khi chẳng thể ở lại lâu với cuộc đời khốn khó này, dù em đã hết lòng vì nó.

Anh Trần Đăng Tuấn và mọi người đang kêu gọi đóng góp để xây cầu cho những người đến sau em, những đồng nghiệp của em, những đứa bé lẫm chẫm tự leo núi đi học, kể cả những mùa mưa, đường trơn ướt…

Cây cầu này với người Mông nghèo trong núi, với những cô giáo hiền lành, tần tảo như em đến giờ vẫn chỉ là mơ ước…
Cô giáo Hồng (mũ, áo trắng) chia quà ủng hộ của CCT cho học sinh

Mơ ước ấy là nỗi đau của nhiều người đang sống hôm nay.

Thật tội lỗi khi những người như em, phải chết vì một cái sự không đáng có…

Nghe nói từ bữa Hồng ra đi, nhiều cô giáo rất sợ hãi, hoang mang mỗi lần đi qua cây cầu oan nghiệt kia…

Nhưng họ vẫn không bỏ nghề dạy học, những lớp học ở sâu trong núi cao rừng thẳm…

Cầu chúc Hồng siêu sanh.

Em xứng đáng được hưởng một cuộc sống tốt đẹp hơn mà em đã từng có, ở một cõi giới khác…
-------------
* Đọc bài viết của Nhà báo Trần Đăng Tuấn (Chủ nhiệm Chương trình Cơm có thịt) và cùng ủng hộ, chung sức xây cây cầu Lý Thị Hồng: TẠI ĐÂY

CÂY CẦU MANG TÊN CÔ GIÁO

Trần Đăng Tuấn - Với “ Cơm Có Thịt’, Sàng Ma Sáo (xã Sàng Ma Sáo, huyện Bát Xát, tỉnh Lào Cai) là một địa chỉ quen thân từ hai năm nay.

Với nhiều người thay mặt các Cơm Thịt viên đi lên các điểm trường, Sàng Ma Sáo là những kỷ niệm không quên: Xe đội gầm trên đường vào,trên đường ra; Gói mỳ tôm các cô giáo nấu vội cho đoàn CCT; Đêm ngủ  trên những bàn học Mầm Non ghép lại; Chiếc xe lớn chở quần áo ấm gặp chướng ngại trên đường vào trường, vòng lên núi, hàng tiếng đồng hồ lồng lộn ngang dọc, nhìn thấy Sàng Ma Sáo dưới chân mà không sao tìm được đường vào…Cuối cùng, đường vào là qua một ngầm tràn nước chảy xiết.

Đó là những gì đã có của Cơm Có Thịt ở Sàng Ma Sáo.

Nhưng hôm nay , Sàng Ma Sáo với tất cả chúng ta- người đã lên và người chưa lên, Cơm -Thịt – Viên và Chưa-Cơm -Thịt –Viên, là một nỗi xót xa, là một niềm đau.

Hôm nay, Sàng Ma Sáo là MỘT CÂY CẦU CẦN PHẢI CÓ.

Cách đây 4 ngày, sáng 6/9, cô giáo Lý Thị Hồng dạy điểm bản Ki Quan San của Mầm non Sàng Ma Sáo,trên đường từ nhà ở Mường Hum vào trường, lúc qua chỗ ngầm đập tràn kia, bị lũ suối Nậm Pẻn cuốn trôi.

Bà con thấy mũ bảo hiểm và xe mới biết cô giáo bị nạn.

Cả trường, cả xã, cả người từ huyện xuống đi tìm. Máy xúc cào đá tảng nơi nước xoáy. Nhưng cô giáo không ở đó.

Cách đây ít giờ đã tìm thấy cô nơi cách đó hàng cây số.

Ở chỗ cô sang suối, nếu có mưa nước rất mạnh.

Người dân làm cầu tạm bằng tre nứa.

Các bạn hãy nhìn cây cầu ấy.

Nếu đi trên cầu bằng xe máy,rủi ro là rất lớn.

Nếu không đi trên cầu mà đi dưới lòng suối, nguy hiểm vô cùng.

Giờ chúng ta vẫn chưa biết chắc là sáng hôm đó Cô Hồng đi trên cầu hay đi dưới suối.

Chỉ biết là Cô Hồng đã xa đứa con trai 4 tuổi. Vĩnh viễn.

Viết đến đây, tôi dừng lại gọi lên Sàng Ma Sáo. Giọng tắc nghẹn, đồng nghiệp của Hồng nói là từ sáng nay, lúc tìm thấy Hồng, đến giờ chưa nhìn thấy bé, có thể người nhà giấu bé, để bé không nhìn thấy thi thể mẹ sau mấy ngày đã va đập vào bao nhiêu đá ven dòng suối mạnh.


Chỉ biết Hồng đã xa chúng ta. Vĩnh viễn.

Cô Hồng xinh xắn, nhanh nhẹn trong trí nhớ các thành viên Cơm Có Thịt, trong cái ngày xe mắc cạn thơm mùi khoai nướng lót lòng.

Bạn hãy nhìn lần nữa những tấm ảnh kèm theo đây.

Và đây là những gì tôi nghe từ Chủ tịch Dua của Sàng Ma Sáo: "Trước Hồng, đã 6 người rơi xuống suối chết chỗ ngầm này. Chỉ tìm được thi thể hai người".

Tôi có nói: "Thành viên Cơm Có Thịt muốn làm cầu sắt chỗ đó!".

Anh Dua nói: "Dân Sàng Ma Sáo mong có cầu lắm!".

Các bạn ạ!. Chúng ta hãy góp sức làm cây cầu này

Và hãy đặt tên là cầu LÝ THỊ HỒNG.

Nếu chung tay xây dựng cầu Lý Thị Hồng

- Ủng hộ xin gửi về tài khoản CƠM CÓ THỊT, có ghi rõ : CAU LYTHI HONG. Trường hợp không thể ghi nội dung lúc chuyển tiền, xin nhắn tin vàosố điện thoại 0984371177 cho việc thống kê .

Tên TK : Trần Đăng Tuấn

Số TK : 0011004025430

Ngân hang Vietcombank

Chi nhánh: Sở Giao dịch Ngân hang Ngoại thương Việt Nam (VCB)

- Các kỹ sư , các đơn vị xây dựng xin liên lạc qua trang FBhttps://www.facebook.com/groups/comcothit/

hoặc trực tiếp đến điện thoại của tôi : 0984371177

Và mong các bạn chia sẻ thông tin đến tất cả, để cầu sớm có trên dòng Nậm Pẻn, để con số người mất vì thiếu cây cầu dừng lại con số 7.

10.9.2013

T.Đ.T
-------
* Nhan đề bài viết do MTH đặt lại, không phải nguyên bản của tác giả.
* Hình ảnh: Việc tìm kiếm thi thể cô giáo Lý Thị Hồng từ ngày 6-10/9/2013, tại Sàng Ma Sáo.