5 tháng 8, 2013

ĂN UỐNG SAO ĐÂY?..

Ở Sì Lờ Lầu và Ma Ly Chải (Phong Thổ, Lai Châu), tất cả bọn trẻ 3 cấp học đều ăn cơm trưa tại trường, riêng khối THCS thì ăn học ngủ nghỉ cả tuần ở trường, chả khác gì sinh viên nội trú hoặc bộ đội trong doanh trại, cuối tuần mới về nhà lấy gạo - hái củi.

Đến giờ ăn trưa, thấy các Tổ trưởng của học sinh THCS xúm quanh gian bếp giáo viên, mình tò mò ghé vào thăm mới biết: Các thầy cô thấy học sinh tiết kiệm tiêu chuẩn (hoặc do bố mẹ tiêu béng khoản tiền Nhà nước trợ cấp cho con đi học, vào rượu), đến bữa có khi chỉ cơm không với măng muối - cá khô, nên bảo nhau góp tiền mua rau củi, xoong nồi, mỗi trưa nấu 1 nồi canh rau lõng bõng, chia thêm cho học sinh dễ ăn cơm.

Mình nếm 1 muôi: "Mặn chát!"...

Thầy giáo chia canh thở dài: "Cũng muốn có thêm ít dầu ăn, mì chính cho nồi canh, nhưng khó quá!"...

Khổ! Bọn lớn THCS từ lớp 6 trở nên còn thế này, bọn lít nhít Mầm non và Tiểu học, ăn uống sao đây?..

VỤ "TRẢ THÙ" NGƯỜI CHỐNG TIÊU CỰC, TẠI BÁO ĐẠI ĐOÀN KẾT: "TRÊN DƯỚI ĐỒNG TÌNH... BÓP CHẾT PHÓNG VIÊN"?.

TTO - Ba Nhà báo của Báo Đại đoàn kết (Cơ quan Trung ương của Mặt trận Tổ quốc Việt Nam - MTTQVN), bị buộc thôi việc sau khi đã tố cáo những sai phạm của Ban Biên tập.

Công đoàn cơ sở Ban Công tác phía Nam (Công đoàn Cơ quan Trung ương MTTQVN) đã kết luận việc “kỷ luật” nhà báo như trên là có nhiều sai phạm.

Từ ngày 7/5/2012, ba Nhà báo Nguyễn Mạnh Thắng, Đặng Thị Kim Ngân và Bùi Hữu Phước (tức Hữu Nguyên) gửi đơn tới Ủy ban Trung ương MTTQVN tố cáo ông Đinh Đức Lập, Tổng Biên tập (TBT), và một số thành viên trong Ban Biên tập (BBT) của Báo Đại đoàn kết (ĐĐK).

Nội dung tố cáo gồm: bán tài sản công, tự ý bán trụ sở văn phòng báo tại Đà Nẵng cho Công ty tư nhân, sai phạm trong công tác tổ chức cán bộ, vi phạm nguyên tắc Đảng...

Hơn 1 năm chưa nhận được trả lời

Ông Mạnh Thắng cho biết từ khi gửi đơn tố cáo đến nay đã hơn một năm nhưng chưa nhận được bất cứ trả lời nào từ phía MTTQ.

Trong khi đó ngày 20/7/2012, ông bị TBT Đinh Đức Lập ra quyết định điều chuyển từ vị trí Phó Trưởng Ban Văn hóa - văn nghệ sang Phó Trưởng Ban Kỹ thuật quản trị mạng.

Do công việc mới không phù hợp chuyên môn nên ông Thắng làm đơn khiếu nại.

Ba ngày sau, ông Thắng bị cắt toàn bộ lương và các chế độ khác.

Tiếp tục khiếu nại nhưng không được trả lời thỏa đáng, ông Thắng nộp đơn khởi kiện ra TAND Quận Hoàn Kiếm và đã được tòa thụ lý.

Sau ba lần triệu tập ba Nhà báo Mạnh Thắng, Kim Ngân và Hữu Nguyên đến họp với hội đồng kỷ luật của báo Đại Đoàn Kết, lần lượt ngày 3/6, 26/6 và 12/7/2013, TBT Đinh Đức Lập đã ký quyết định kỷ luật ba Nhà báo này với hình thức cao nhất là buộc thôi việc.

Các lý do đưa ra là: Thiếu ý thức xây dựng cơ quan, tố cáo nhiều lần, nhiều nơi, nhiều cấp với nhiều nội dung sai, không đúng và không có cơ sở, không chấp hành phân công công tác của BBT, tuyên truyền các vấn đề nội bộ gây ảnh hưởng đến uy tín của báo...

Trả lời Tuổi Trẻ, ông Nguyễn Anh Xuân (PhóCchủ nhiệm Ủy ban Kiểm tra Đảng, MTTQ VN) khẳng định: “Chúng tôi đã có kết luận về nội dung tố cáo của ba Nhà báo Mạnh Thắng, Hữu Nguyên và Kim Ngân. Ba nhà báo tố cáo có cái đúng, có cái sai. Vì tố cáo có điều đúng mà TBT Báo ĐĐK đã bị kỷ luật về mặt Đảng, chính quyền và bị khiển trách. Còn việc nhân sự Báo ĐĐK nhận ai, cho thôi việc ai thì MTTQ không can thiệp”.

Trả lời câu hỏi về việc các Nhà báo gửi đơn tố cáo hơn một năm nhưng chưa nhận được trả lời, ông Xuân cho biết: “Chúng tôi không gửi kết luận bằng văn bản mà đã thông báo bằng việc mời các Nhà báo lên và đọc toàn bộ kết luận của Đảng Đoàn”.

Buộc thôi việc không có cơ sở

Trao đổi với Tuổi Trẻ, ông Đinh Đức Lập nói nội dung tố cáo của ba nhà báo có điều đúng, điều sai: “Điều đúng thì tôi đã bị kỷ luật, còn tố cáo sai thì phải chịu trách nhiệm”.

Ông Lập cho biết trước khi buộc thôi việc ba Nhà báo Mạnh Thắng, Kim Ngân và Hữu Nguyên, Báo ĐĐK đã thành lập Hội đồng họp xét kỷ luật.

Ông Lập khẳng định sở dĩ kỷ luật buộc thôi việc là do các Nhà báo có một số sai phạm trong quá trình công tác, và trong kết luận trả lời nội dung tố cáo của MTTQ có yêu cầu xử lý sai phạm của các Nhà báo này.

Nhưng khi chúng tôi hỏi: "Kết luận đó thế nào mà các ông kỷ luật, cho thôi việc cán bộ?", ông Lập cho biết: “BBT Báo ĐĐK không ai có bản kết luận nói trên, anh Trưởng Ban Quản trị mạng được MTTQ gọi lên đọc cho nghe, chép lại và về báo cáo lại TBT. MTTQ cũng không cung cấp cho chúng tôi văn bản kết luận này”.

Ngay sau khi nhận được quyết định kỷ luật buộc thôi việc, Nhà báo Hữu Nguyên (Phó Trưởng Ban Đại diện Báo ĐĐKết tại TP.HCM) đã có đơn khiếu nại gửi đến Công đoàn cơ sở Ban Công tác phía Nam.

Ngày 15/7, chủ tịch công đoàn đã có công văn gửi TBT Đinh Đức Lập nêu rõ một số sai phạm trong việc kỷ luật buộc thôi việc Nhà báo Hữu Nguyên như: Thành lập hội đồng họp xét kỷ luật không đúng thành phần quy định, việc tổ chức kiểm điểm Nhà báo Hữu Nguyên cũng không đúng thủ tục, các biên bản họp của Báo ĐĐK không phải là cơ sở pháp lý làm căn cứ xử lý kỷ luật với ông Hữu Nguyên, những nội dung kết luận của Báo ĐĐK để nói ông Hữu Nguyên vi phạm pháp luật là chưa có cơ sở...

Công đoàn MTTQ cũng cho rằng báo Đại Đoàn Kết nêu ra ba lý do để kỷ luật ông Hữu Nguyên nhưng mỗi lý do không có một hình thức kỷ luật tương ứng là trái quy định của pháp luật, các lý do kỷ luật cũng không nêu hành vi cụ thể.

LAN ANH - TÂM LỤA
-----------------------------

Nhiều cái sai liên tiếp

Theo trình bày thì ba Nhà báo Nguyễn Mạnh Thắng, Đặng Thị Kim Ngân và Bùi Hữu Phước của Báo ĐĐK là Viên chức làm việc theo hợp đồng không xác định thời hạn.

* Nhà báo Mạnh Thắng gửi đơn tố cáo đến Ủy ban Trung ương MTTQVN đã hơn một năm, nhưng vẫn không nhận được trả lời thì Ủy ban Trung ương MTTQVN chưa làm đúng quy định tại khoản 1 điều 21 Luật tố cáo 2012.

Theo đó, thời hạn giải quyết tố cáo là 60 ngày kể từ ngày thụ lý giải quyết tố cáo; đối với vụ việc phức tạp thì thời hạn giải quyết là 90 ngày kể từ ngày thụ lý giải quyết tố cáo.

* Hơn nữa, ông Thắng nhiều lần liên hệ và có đơn đề nghị thông báo kết quả bằng văn bản nhưng Ủy ban trung ương MTTQ VN không giải quyết là trái quy định tại khoản 2 điều 26 Luật Tố cáo 2012.

* Việc ông Đinh Đức Lập ra quyết định điều chuyển ông Thắng là điều chuyển trái nghề mà không có lý do chính đáng, vi phạm quy định tại khoản 1 điều 28 và khoản 1, 3 điều 32 Luật viên chức 2010.

* Việc tờ báo cắt toàn bộ lương và các chế độ khác của ông Thắng lại càng sai.

Trong khi đơn tố cáo chưa được giải quyết theo luật định, chưa có trả lời bằng văn bản nhưng ông Đinh Đức Lập ký quyết định kỷ luật các Nhà báo Mạnh Thắng, Kim Ngân và Hữu Nguyên với hình thức buộc thôi việc là trái quy định tại điều 13 Nghị định 27/2012/NĐ-CP ngày 6-4-2012 quy định về xử lý kỷ luật viên chức và trách nhiệm bồi thường, hoàn trả của viên chức.

Báo Đại Đoàn Kết căn cứ vào kết luận thường vụ Đảng ủy MTTQ VN với: Nội dung tố cáo có phần đúng phần sai, từ thông báo của MTTQ chỉ được đọc cho nghe, sau đó chép lại và truyền đạt lại cho BBT... không hề có văn bản kết luận trong tay mà BBT ra quyết định buộc thôi việc ba Viên chức của mình là trái với quy định Luật Viên chức và Luật Tố cáo, và đây không phải là căn cứ buộc thôi việc.

Luật sư Phạm Văn Thạnh
(Đoàn Luật sư TP.HCM)
----------
* Nhan đề bài viết do MTH đặt lại, không phải nguyên bản của Báo Tuổi trẻ TP.HCM

4 tháng 8, 2013

LÀM MẤT UY TÍN LÃNH ĐẠO, CŨNG CHỈ NHƯ ĐINH ĐỨC LẬP MÀ THÔI?..

Mai Thanh Hải - Nói đến Đinh Đức Lập, hết thảy những người làm - liên quan trong nghành Báo chí truyền thông, Tuyên huấn và công tác Mặt trận đều lắc đầu quầy quậy. 

Điều này rất dễ hiểu bởi từ rất lâu nay, Đinh Đức Lập, Tổng Biên tập (TBT) Báo Đại Đoàn kết (sau đây gọi tắt là Tổng Lập) đã rất.. tai tiếng trong không chỉ trong giới báo chí, Trung ương Đoàn TNCSHCM, Cơ quan Mặt trận Tổ quốc Việt Nam mà còn với cả dư luận trong và ngoài nước.

Đơn cử:

* 7 năm trước khi về giữ ghế lãnh đạo Báo Đại Đoàn kết, chính Tổng Lập đã bị Báo Lao động đăng bài phản ánh việc "Chạy bằng giả để vụ lợi" (bài viết này được VnExpress đăng lại, hiện vẫn còn lưu trữ trên mạng) và ngay sau thời điểm "bén duyên báo chí" này, Lập chuyển ghế từ... Trưởng Ban Tư tưởng - Văn hóa của Trung ương Đoàn TNCSHCM sang UBTWMTTQVN....

Để rồi sau đó, đúng ngày 21/11/2008, Lập chính thức... "kết duyên báo chí", về lãnh đạo đúng tờ báo mà cách đó 7 năm, cũng đăng bài phản ánh việc mình "xài Bằng giả" (cùng Lao động, VnExpress...).

Khi nhận chức vụ quản lý Đại Đoàn kết, dư luận xới lại "nghi án" Bằng giả, nhưng ngày 25/11/2008, Phó Chủ tịch UBTWMTTQVN Nguyễn Văn Pha nói ông Lập "đã sai phạm và đã bị xử lý" và: "Tuy nhiên sự việc xảy ra đã lâu và cho tới nay, sau khi hết một thời hạn nhất định, chúng tôi coi là đã được giải quyết. Hơn nữa, trong thời gian gần đây anh Lập đã phấn đấu, có bằng chính trị cao cấp. Anh cũng đã có nhiều đóng góp được đánh giá, thì cũng cần được tạo điều kiện để phát triển.

* Điều đáng nói là trước đó (27/10/2008), khi mới chỉ "được thông báo về làm việc tại Báo Đại Đoàn kết, chưa nhận được quyết định đề bạt", nhưng Lập đã "cầm đèn chạy trước ôtô" lớp bớp trả lời phỏng vấn báo chí nước ngoài, khiến những người dấm dúi nâng đỡ suýt chết theo những ngôn từ chém gió, đại loại như: "Đây không phải là việc quá sức với tôi"; "thời gian qua Đại Đoàn kết không hay bằng trước, trong khoảng 6 năm trở lại đây. Tờ báo cần phải hay hơn, mạnh mẽ hơn nữa"...

Chả hiểu do tính khí nóng vội, muốn biến "của Chùa thành của nhà" hay quen "miếng nước bữa cơm" mà ngay khi chân ướt chân ráo đặt chân về Đại Đoàn kết, đơn thư phản đối - tố cáo Lập từ ngay trong nội bộ cơ quan bay đi tơi tới, rộn ràng và chi tiết hơn cả những ấn phẩm vốn già dặn truyền thống "Cứu quốc", nay dưới tay "chỉ đạo điều hành" của Lập, được trẻ hóa mắt xanh mỏ đỏ, như chị em trong khu Vườn Đào - Bãi Cháy - Quảng Ninh, chả giống báo ngày hay tuần san - chuyên đề ngô khoai gì cả.

Mà không đơn thư mới lạ, ngay Nhà báo Hữu Nguyên hiện là Phó Trưởng Ban Đại diện TP. Hồ Chí Minh của Báo Đại Đoàn kết, đã phải cay đắng thốt lên với những người lãnh đạo MTTQVN (cấp trên trực tiếp quản lý Đinh Đức Lập): "TBT Đinh Đức Lập được tổ chức phân công giữ vai trò lãnh đạo tờ báo Đại Đòan kết, thừa hưởng vị thế của MTTQVN và uy tín chính trị lâu đời của báo với một nền tảng tổ chức nhân sự, một hệ thống tài chính tự hạch toán tương đối bền vững trong hàng chục năm qua. Thế nhưng chỉ sau hơn 3 năm trở thành người đứng đầu tờ báo Đại Đoàn kết, TBT Đinh Đức Lập đã nhanh chóng đẩy tờ báo  lâm vào “bước đường cùng” đang phải đối mặt với những nguy cơ mất uy tín chính trị, mất cân đối tài chính và mất đoàn kết nghiêm trọng"...

Nguy hiểm hơn, từ động cơ luôn tìm mọi cách biến tờ báo Đại Đoàn kết trở thành công cụ để thực hiện các mục tiêu lợi ích cá nhân, TBT Đinh Đức Lập đã có nhiều chính sách, hành vi vi phạm nghiêm trọng đạo đức người làm báo, thô bạo trong việc áp đặt ý chí dung dưỡng, bao che và xây dựng một nhóm lợi ích cũng hết sức coi thường đạo đức người làm báo, coi thường pháp luật nhà nước, quy chế cơ quan, coi thường uy tín chính trị của Báo Đại Đoàn kết cũng như của MTTQVN.

Nhiều vi phạm đã xảy ra trong thời gian TBT Đinh Đức Lập lãnh đạo khiến Báo Đại Đoàn kết phải mang tai tiếng và mất uy tín chính trị nghiêm trọng.

Tất cả những hành vi coi thường pháp luật và đạo đức người làm báo, người cán bộ, Đảng viên của TBT Đinh Đức Lập và những thân hữu không chỉ gây tai tiếng cho Báo Đại Đoàn kết mà còn làm ảnh hưởng xấu tới uy tín chính trị của MTTQVN mà trực tiếp là với các vị lãnh đạo Mặt Trận...

Ngay với khối tài sản là đất và nhà đóng Văn phòng Thường trú Trung Trung Bộ (đặt tại số 82, Trần Quốc Toản, TP. Đà Nẵng từ nhiều năm trước đây), đã và đang được dư luận để ý bởi thông tin "có 2 Ủy viên Bộ Chính trị bị TBT Đinh Đức Lập cáo buộc ép bán công sở cho tư nhân", từ ngay đầu 6/2012, Nhà báo Hữu Nguyên đã nói rành mạch bằng văn bản, thay cho toàn thể những người đã - đang lao động tại Đại Đoàn kết:

Một bất động sản khác nữa của Báo Đại Đoàn kết là Tòa nhà Văn phòng thường trú tại Đà Nẵng. Từ bao đời TBT trước đây, tại Đà Nẵng Báo Đại Đoàn kết nhờ sự uy tín  của mình nên được sự hỗ trợ tích cực của chính quyền địa phương đã có một tòa nhà để làm văn phòng không phải thuê mướn.

Thế nhưng, không hiểu sao tới nhiệm kỳ của TBT Đinh Đức Lập, Báo Đại Đoàn kết đột nhiên “xóa sổ” tòa nhà này tại Đà Nẵng và phải chuyển sang thuê mướn một tòa nhà khác để làm Văn phòng làm thiệt hại, tốn kém rất nhiều cho ngân sách vốn còn đang khó khăn của cơ quan.

Việc đàm phán với Doanh nghiệp để thực hiện “xóa sổ” quyền sở hữu của Báo Đại Đoàn kết đối với bất  động sản tại Đà Nẵng đã được TBT Đinh Đức Lập thực hiện như thế nào?. Hiện vẫn còn là dấu hỏi chưa được làm rõ...

Câu hỏi này phần nào được lý giải: Sau khi Tòa nhà của Báo tại Đà Nẵng được "hô biến" cho tư nhân và nhất là sau khi việc này được thông tin trước công luận, Tổng Lập cùng 1 số tay chân thân tín đi lại như con thoi vào TP.Hồ Chí Minh, Côn Đảo, Đà Nẵng, Huế, Hội An... dịp diễn ra các sự kiện có mặt lãnh đạo Đảng - Nhà nước - Quốc hội - Chính phủ - Bộ ngành.

Trở lại với đoạn băng ghi âm được xem là "tâm tình" của Tổng Lập trước đông đảo cán bộ - phóng viên Báo Đại Đoàn kết, khi nói về Tòa nhà Đà Nẵng. Những người có đôi tai, dù không thính nhưng chắc cũng không khó để nhận ra âm sắc giọng nói, điệu bộ của người lãnh đạo kính trọng, doanh nghiệp tài ba, nhà báo sắc sảo... hay của kẻ chuyên đứng xó chợ - đầu đường?..

Càng dễ hơn nữa khi lực lượng Công an - Thanh tra xác minh, điều tra, làm rõ bằng những đôi tai chuyên ngành và phương tiện kỹ thuật nghiệp vụ hiện đại.

Vấn đề ở đây là sự thật về đoạn băng, lời nói, sự việc được xâu chuỗi logic liệu có trả lời được câu hỏi: Những cá nhân, nhóm lợi ích nào đã biến tờ Đại Đoàn kết trở thành... Đại mất Đoàn kết như hiện nay và họ có phải chịu trách nhiệm, phải trừng phạt khi cái tổ kiến mối ấy ngày càng được che đậy, để lâu lại càng bùng nhùng, khó kiểm soát nổi, biến thành mối an nguy cho uy tín của chế độ, của những người lãnh đạo, từ những việc rất nhỏ, tưởng như không đáng quan tâm?..

Và càng không có gì khó hiểu, ngay sau khi đoạn băng ghi âm được đưa lên, Tổng Lập đã cho đăng trên một số báo điện tử (Nhân dân, Pháp luật Việt NamĐại Đoàn kết.. ) đoạn trần tình, chối đây đẩy, khiến người xem càng tò mò tìm hiểu (đồng nghĩa với sự việc, con người, chức danh, tên nhân vật càng được tò mò tìm hiểu - đồn thổi).

Tổng Lập liệu có đủ nghiệp vụ báo chí để hiểu 1 điều rằng: Một bản tin "bác bỏ thông tin bịa đặt", tuy ngắn ngủi và cộc lốc theo kiểu "Tass được quyền tuyên bố", đăng bất thường trên các báo chính thống lớn vào lúc đêm khuya, sẽ có tác dụng gây tò mò, kích thích trí tìm hiểu - tưởng tượng của người đọc, hơn cả ngàn bài báo hấp dẫn - câu khách ra đúng ngày giờ thường lệ?..

Dân gian ta thường nói: "Có tật giật mình!" - Sự thật phía sau đoạn băng ghi âm có thể làm nhiều người không vướng bận, bực mình.

Thế nhưng cách chỉ đạo điều hành công tác tuyên truyền, nói viết cho người khác tin và xử lý vụ việc để nhằm đạt mục đích bảo vệ bản thân mình, trước khi nghĩ đến việc bảo vệ chế độ - chính thể của người đứng đầu 1 cơ quan tuyên truyền cấp Trung ương như Tổng Lập, cùng một số "đồng sự" khác, liệu có làm những người có trách nhiệm ở các cơ quan chức năng giật mình đặt câu hỏi: "Bôi nhọ, làm mất uy tín của người lãnh đạo Đảng - Chính phủ. Cũng chỉ cần làm như thế này mà thôi?"...
------------------------------------------------------------------------
 Bác bỏ thông tin bịa đặt

Vừa qua, trên một số mạng, blog có đăng video clip (thực chất là một băng ghi âm) mạo danh Tổng Biên tập Báo Đại Đoàn Kết.

Nội dung video clip mạo danh Tổng Biên tập Báo Đại Đoàn Kết nói về hai Ủy viên Bộ Chính trị ép bán trụ sở Báo tại Đà Nẵng cho tư nhân.

Tôi, Đinh Đức Lập, Tổng Biên tập Báo Đại Đoàn Kết bác bỏ thông tin hoàn toàn bịa đặt với dụng ý xấu. Tôi đề nghị các cơ quan điều tra làm rõ hành vi vu khống, làm mất uy tín các lãnh đạo Đảng, Nhà nước nói trên.

Đinh Đức Lập (TBT Báo Đại Đoàn Kết)

MỞ RỘNG THỦ ĐÔ, THÀNH TỰU NỔI BẬT LÀ XÂY DỰNG NÔNG THÔN MỚI

Sáng 31/7/2013, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng khẳng định như vậy tại "Hội nghị đánh giá kết quả 5 năm thực hiện nghị quyết của Quốc hội về điều chỉnh, mở rộng địa giới hành chính Thủ đô" do TP. Hà Nội tổ chức. Phát biểu tại Hội nghị, Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng khẳng định trong số những thành tựu của Hà Nội sau 5 năm triển khai thực hiện Nghị quyết của Quốc hội về điều chỉnh, mở rộng địa giới hành chính thủ đô, cần phải dùng từ "nổi bật" để nói về thành tựu của Hà Nội trong xây dựng nông thôn mới. “Sau mở rộng địa giới hành chính Thủ đô, Hà Nội có một vùng nông thôn rộng lớn, trong đó có tới hơn 400 xã. Nhiều khu vực nông thôn đã được đầu tư gấp 10-30 lần so với thời điểm trước khi hợp nhất. Vì thế bộ mặt nông thôn thủ đô đã có nhiều khởi sắc, đời sống về vật chất và tinh thần của nhân dân được nâng cao một bước” - Chủ tịch Quốc hội Nguyễn Sinh Hùng nhấn mạnh.. (TTO)
Nguồn hình: OF

3 tháng 8, 2013

GIÁO SƯ

Đàm Hà Phú -... Kính tặng Giáo Sư Lợi

Thực ra không ai biết lý do từ đâu họ gọi ông là Giáo Sư, chỉ một số người lớn trong hẻm biết, biết nhiều nhứt có lẽ là Tư Danh.

Nhưng cũng không mấy người muốn nói, đại khái cư dân trong hẻm biết rằng đó là một người đàn ông lịch lãm, trí tuệ và nghiện rượu.

Họ gọi ông là Giáo Sư vì nghe đâu trước đây ông có dạy học ở Đại Học Sài Gòn, gọi riết thành quen tên, Giáo Sư thành như tên của ông, đến nỗi cái quán nhậu không tên chỗ ông hay ngồi ở ngã ba của hẻm cũng dần dần bị gọi là quán Giáo Sư, hay ông xe ôm hay chở ông đi đây đi đó cũng bị gọi luôn là xe ôm Giáo Sư.

Trong hẻm, sau Tư Danh thì vợ chồng anh Tư Xe Ôm luôn được Giáo Sư tín cẩn nhứt.

Giáo Sư dáng cao ráo, có lẽ đã ngoài bảy mươi, mái tóc bạc lưa thưa nhưng luôn được chải nếp cẩn thận, trên túi áo ngực của ông luôn có một cây lược nhỏ, được gài chung với một cây bút pa ke chánh hiệu.

Trừ những lúc quanh quẩn trong nhà thì hầu như lúc nào ông xuất hiện cũng bảnh bao, dù chỉ là loanh quanh trong hẻm rồi đi uống rượu, quần khaki màu sáng, áo sơ mi trắng ngắn tay có áo lót phía trong, giày xăng đan có quai hậu.

Ông luôn đi đứng khoan thai, ánh mắt luôn toát lên nụ cười tươi, dù có tỉnh hay say thì cũng ít ai thấy ông không cười.

Ông nói giọng bắc, thứ giọng bắc năm tư đã pha trộn, người trong hẻm rất thích nghe ông nói chuyện, có người chỉ xin ông nói đi nói lại chữ “Xài Goòng”, nghe đã lỗ nhĩ gì đâu.

Nhìn bề ngoài ông khác hẳn với những người còn lại trong hẻm, nói chung nếu bất chợt nhìn lại một cách dò xét, ông như một mẫu người lưu cữu từ đầu thế thế kỷ 20.

Cư dân trong hẻm ai cũng mến Giáo Sư.

Ông thường xuất hiện từ 10 giờ sáng, đi một vòng hẻm, chào hỏi hết thảy mọi người, bất kể nam phụ lão ấu, ông luôn chào họ với kiểu chào cũng lịch lãm không kém, hơi cúi đầu và nghiêng mình kiểu một quí tộc châu âu thời trung cổ: "Chào cô Sáu, hôm nay khỏe hả cô Sáu, chào chị Hai, hôm nay khỏe hả chị Hai!"… tất nhiên cư dân trong hẻm không ai lại đi đối đáp với ông theo kiểu cách dị kỳ của ông, họ chỉ mỉm cười hoặc gật đầu, lễ phép hơn thì họ “Cảm ơn Giáo Sư!”, vậy thôi.

Ông ăn một dĩa cơm tấm hoặc một tô hủ tíu, đó là bữa sáng kiêm luôn bữa trưa của ông, rồi ông ra quán Tư Danh uống café.

Quán Tư Danh không có ghế nhựa, dù là quán bình dân nhưng bàn ghế mây, kiểu mây từ xưa cũ, đó là quán ông thích.

Khi Giáo Sư vào thì ông ngồi chỗ quen, con Lành phục vụ sẽ đem cho ông một ly café đen không đường, rồi nó vào mở một trong mấy cái đĩa nhạc ông thích.

Đôi khi Tư Danh ra ngồi với ông, ngôi thinh vậy thôi, không nói câu nào.

Bất luận trong hẻm ai ra hay vào quán Tư Danh, nếu có ông ở đó thì phải luôn chào ông.

Mỗi khi có người chào mình, Giáo Sư sẽ kéo ghế, đứng dậy, nghiêng mình đáp lễ.

Đôi khi ông ngủ trưa luôn trong quán café hoặc về nhà ngủ chút.

Buổi chiều xế là ông ra quán nhậu. Gu của ông cũng lạ, ông sẽ uống bia Sài Gòn, không đá, mỗi ly bia sẽ pha với một ly rượu nhỏ.

Ít khi ông ngồi một mình, thường thì anh Tư Xe Ôm sẽ ngồi với ông, hoặc luôn có một người khách nào đó, ở đâu đó, chạy xe máy hoặc đi xe ôm tới, ngồi uống cùng ông.

Đôi lúc trong cuộc rượu ông nói chuyện bằng tiếng Pháp, có lúc lại nói tiếng Anh, đa phần lúc say ông sẽ nói tiếng Pháp nhiều hơn.

Tùy bữa uống nhiều uống ít, nhưng ông thường về nhà tầm 9h tối.

Không bao giờ lè nhè hay chân nam đá chân xiêu như những kẻ say khác, Giáo Sư vẫn đi khoan thai, vẫn chào hỏi mọi người trước khi vào nhà.

Giáo Sư sống một mình, bà vợ ông đã mất mấy năm trước.

Giáo Sư có hai người con, một gái một trai, con trai ông sống ở Mỹ còn cô con gái sống ở Canada, họ đều ở chỗ rất lạnh.

Mỗi năm hai người con thường phân công về thăm ông ít nhất một lần, đem theo dâu rể và mấy đứa cháu ông.

Họ không gọi ông ba, cha hay tía, gọi ông là papa.

Họ ít giao du với cư dân trong hẻm, nhưng cũng như ông, họ rất lịch thiệp.

Đôi khi nói chuyện với ai đó, họ thường thanh minh rằng: "Papa không chịu qua bển với tụi này, papa sợ lạnh!".

Giáo Sư cũng hay đỡ lời cho con mình, ông nói: "Mấy đứa nó kêu tôi qua bên đó (À, ông là người hiếm hoi vẫn xưng “tôi”), nhưng tôi không đi, bển lạnh lắm, có lúc dưới dê rô luôn, tôi già rồi, chịu lạnh không được!".

Một lần, lúc uống rượu với Tư Xe Ôm, Giáo Sư mời vợ chồng Tư Xe Ôm về ở chung.

Vợ chồng anh Tư cũng dễ thương, anh Tư trước làm bốc xếp ở chợ đầu mối, rồi tham gia đánh nhau, bị đi tù hết mấy năm.

Ra tù thì mất nhà, nên vợ chồng thuê cái nhà trọ cuối hẻm, anh Tư chạy xe xôm còn chị vợ thì bán xe thuốc lá ngoài lộ.

Anh Tư có một đứa con trai, nhưng nó lấy vợ ở miệt Bạc Liêu, nhà vợ có nhiều công chuyện mà ít con trai nên thằng con anh bị bắt rể luôn ở dưới, lâu lâu nó đón xe về, cho anh anh chị tiền bạc, vài ký tôm cua, vậy thôi.

Mấy bữa sau đó thấy vợ chồng Tư Xe Ôm trả nhà trọ, qua nhà ở luôn với Giáo Sư.

Từ có chị Tư lo cơm nước, Giáo Sư không ăn ở ngoài nữa, nhưng rượu thì vẫn uống ở quán.

Mới đầu, khi biết nhà mình có anh chị Tư qua ở với papa, hai người con của Giáo Sư cũng vui, thậm chí ngỏ lời biết ơn anh chị Tư, đi về thể nào cũng quá cáp như ân nhân.

Nhưng một hôm, lúc Giáo Sư say rượu, ông nói rằng ông thật vui vì có anh chị Tư ở chung, rằng vài bữa ông chết sẽ cho lại cái nhà này cho anh chị Tư.

Từ sau câu nói đó, hai người con của Giáo Sư về thường hơn, những lúc anh chị Tư vắng nhà thì họ tranh cãi với Giáo Sư nhiều hơn, họ nói rất nhỏ, còn Giáo Sư thì thường hét lên giận dữ, nhưng cũng không ai biết họ nói chuyện gì, vì thường Giáo Sư sẽ nói bằng tiếng Anh, hoặc tiếng Pháp.

Đó là lần hiếm hoi họ thấy Giáo Sư nổi giận, dù hai người con luôn tỏ vẻ kính trọng, lễ phép với ông.

Sau đợt cãi nhau đó, cô con gái hầu như về ở hẳn với Giáo Sư , còn anh chị Tư lại dọn ra nhà trọ ở.

Cô con gái cấm hẳn ông uống rượu, nói cấm thì hơi quá nhưng cô hầu như chặn cửa không cho ông ra ngoài.

Thi thoảng lắm, lúc cô đi với bạn, ông tranh thủ ra quán chút, dù không được lịch sự như trước, chỉ với bộ đồ pi da ma và đôi dép, tranh thủ làm vài ly bia pha với rượu rồi về, cái dáng đi không còn khoan thai, mà lật đật trông tội nghiệp.

Cô con gái của ông thật cao tay, là cô đôi lúc cũng tự nhận mình như thế, cô ngăn được ông uống rượu là việc nhỏ, việc lớn hơn là cô thuyết phục ông sang tên lại ngôi nhà ông đang ở cho một người cậu, là em của mẹ cô, đang ở miệt Thủ Đức.

Giáo Sư biết việc này, ông buồn lắm, nhưng ông không nói gì, thuận theo luôn.

Rồi Giáo Sư bịnh.

Ông nằm viện gần một tháng ròng, khi về nhà thì ông ốm hơn trước rất nhiều, nhưng ánh mắt vẫn toát lên vẻ tươi cười như cũ.

Cô con gái phải quay về Canada sau một tháng vất vả chăm ông.

Người ta lại thấy ông như xưa, xuất hiện lúc 10h sáng, lịch lãm đến kỳ dị, và uống bia pha rượu với chú Tư vào buổi chiều.

Lịch lãm trở lại được hơn tuần lễ nữa thì Giáo Sư mất.

Chỉ có Tư Danh là biết, nhắn với Tư Danh trước, rồi bấm máy gọi cho con xong là ông đi.

Khi các con ông về, thì mọi người trong hẻm đang lo hậu sự cho ông chu đáo.

Khách tới viếng Giáo Sư đông vô kể, xe máy xe hơi đậu tràn hẻm.

Vợ chồng Tư Xe Ôm đeo tang trắng tiếp khách, như hai người con của ông.

Hôm đưa ông đi thiêu, cả hẻm đều đi, bọn thanh nên đi xe máy, còn người già đi hai chiếc xe bus lớn, rồng rắn đi tiễn ông.

Đến mấy ngày sau khi ông đi rồi, ở quán Tư Danh vẫn để ly café đen không đường ở chỗ cũ, ở quán Giáo Sư vẫn có một ly bia Sài Gòn, không đá, pha với một ly rượu nhỏ, cho ông.

Chừng hơn tháng sau khi Giáo Sư mất, Tư Danh kêu Tư Xe ôm qua nhà, đưa một bọc tiền.

Tư Danh nói: "Giáo Sư dặn là khi nào ổng chết mới đưa, đây là số tiền ổng để dành từ lúc con cái ổng gửi tiền về cho, có bao nhiêu ổng đưa tao giữ hết, không nhiều nhưng chắc đủ mua cái nhà, ở Gò Vấp hay đâu đó, cho vợ chồng bây có chỗ mà ở. Giáo Sư đã nói lời là giữ lời!".

Vợ chồng Tư Xe Ôm sụm xuống, khóc ồ ồ như con nít.
-----------------
* Hình ảnh cuộc sống và những gương mặt người dân Sài Gòn của tác giả Nhật Quang, chỉ có tính chất minh họa, không liên quan đến nội dung bài viết.

MƯA BÃO, NGHE "BÀI CA THỊT CHÓ"


2 tháng 8, 2013

MẤY DÒNG THƯ TỪ "MÔI TÍM CHÂN TRẦN"

Ngày 01/8/2013

Gửi anh Mai Thanh Hải!.

Như bữa trước đã trao đổi với anh qua điện thoại, tôi muốn tặng "Áo ấm biên cương" một số CD của Album nhạc "Môi Tím Chân Trần", để các anh chị bán lấy tiền, giúp cho trẻ nghèo vùng biên giới phía Bắc.

Đến nay, công tác phối khí và thu âm cho album đã hoàn tất và tôi cũng đã lấy được giấy phép xuất bản.

Đĩa hát sẽ được phát hành trong tháng 8/2013 nhưng không bán ra ngoài.

Việc phát hành hoàn toàn dựa vào mạng lưới Tình nguyện viên Cơm Có Thịt, Ban Liên lạc Cựu Sinh viên KGU (Cộng hòa Moldova, Liên Xô cũ), Ban Liên lạc Cựu Thiếu sinh quân Nguyễn Văn Trỗi và Áo ấm biên cương.

Toàn bộ tiền bán đĩa được dành tặng trẻ nghèo vùng biên giới phía Bắc, thông qua các nhóm từ thiện nói trên.

Bữa trước qua điện thoại, anh nói đã phân công cho một người nào đó làm việc với tôi về Dự án này.

Tôi vẫn đợi nhưng không thấy ai liên lạc lại. Nhận được email này, rất mong anh trả lời ngay.

Thân mến!.

Trần Bắc Hải
--------------------------------------------

Anh/Chị kính mến!.

Xin Anh/Chị hãy bỏ ra 5 phút xem videoclip “Môi tím chân trần”đính kèm.

Miền biên cương nước ta có rất nhiều em bé quần áo chưa đủ ấm, cơm chưa đủ no.

Tôi xin phép đưa đến Anh/Chị những hình ảnh có thực, ghi nhận bởi các chương trình “Áo ấm biên cương” (tác giả Mai Thanh Hải), “Cơm có thịt” (tác giả Trần Đăng Tuấn) và một số tác giả khác, qua ca khúc “Môi tím chân trần”.

Trình độ tự biên, tự diễn chỉ có vậy, nhưng tôi rất mong được sự đồng cảm của Anh/Chị.

Ca khúc “Môi tím chân trần” sau khi được phối khí, thu âm chuyên nghiệp sẽ mở đầu cho đĩa nhạc “Môi tím chân trần” (MTCT), tác giả Trần Bắc Hải, dự kiến được xuất bản vào cuối năm 2013.

Toàn bộ số tiền “bán” đĩa hát MTCT cùng các đóng góp kèm theo sẽ dành tặng cho các em bé nghèo vùng cao.

Công việc phát hành Album MTCT đang được chuẩn bị.

NS Quỳnh Hợp, Biên tập viên âm nhạc Đài Tiếng nói nhân dân TP.HCM  là cố vấn chuyên môn âm nhạc cho MTCT, nhận trách nhiêm xin giấy phép xuất bản và điều phối các hoạt đông thu âm (bao gồm cả hòa âm, phối khí, chọn mời ca sĩ, recording, mixing...).

Đĩa nhạc do DIHAVINA xuất bản, sẽ in rõ thông tin là sản phẩm phi thương mại.

Đại diện cho Trường ĐH Sư phạm Nghệ thuật TƯ cho biết: Một số giảng viên trẻ của trường sẽ hát ủng hộ 2 bài cho MTCT.

Các bạn bè thân thiết có giọng ca như chuyên nghiệp có thể đăng kí tham gia thu âm nếu các anh/chị có khả năng và thời gian.

MTCT đã được một họa sĩ không chuyên nghiệp 14 tuổi  nhận lời đóng góp bằng việc sáng tác tranh bìa cho album.

Videoclip mà các bạn vừa xem là do một Kiến trúc sư đang làm việc tại TP.HCM giúp thực hiện.

MTCT dự kiến gồm 13 ca khúc.

Một số bạn hữu đã góp hoặc nhận lời góp chi phí thu âm cho 4 ca khúc.

Tác giả đã tự chi phí thu âm 3 ca khúc. Rất mong các mạnh thường quân tài trợ cho một hoăc nhiều bài trong 6 bài còn thiếu kinh phí thu âm, chi phí khoảng 5 triệu đồng/bài. Anh Nguyễn Thế Thịnh, cựu SV KGU và cựu HS NVT, nhận lời làm quản trị tài chính sẽ tiếp nhận tiền tài trợ về tài khoản 2020103718005 MB – CN Bắc Sài Gòn HCM và chuyển tiền cho cho nhà sản xuất.

Xin Anh/Chị ghi rõ tên và số điện thoại để chủ TK phản hồi khi nhận được tiền và công bố kết quả trên mạng  khi kết thúc đợt ủng hộ tiền cho phát hành đĩa CD.

Số tiền đóng góp cho việc sản xuất đĩa nếu còn dư cũng sẽ gộp vào cùng tiền bán đĩa và các đóng góp khác để gửi cho các bé vùng cao.

Tôi hy vọng gửi gắm toàn bộ việc bán đĩa nhạc cho các chương trình “Áo ấm biên cương”và “Cơm có thịt”, các Ban Liên lạc Hội Cựu sinh viên KGU, Hội Cựu học sinh Trường Văn hóa Quân đội Nguyễn Văn Trỗi.

Rất mong sự ủng hộ của Anh, Chị.
Xin chân thành cảm ơn!..

Trần Bắc Hải

1 tháng 8, 2013

"BÀ THẢM SÁT"...

Thu Hồng - Nếu mình là bà, người đứng đầu cái ngành làm chết 20 đứa trẻ vì một chủng loại thuốc, thì việc đầu tiên mình làm là bỏ tiền ra, mời các chuyên gia hàng đầu, các tổ chức Y tế hàng đầu, thậm chí cả các hãng Dược liên quan hàng đầu thế giới, vào nghiên cứu, tìm hiểu nguyên nhân của việc thảm sát hàng loạt kia, đến từ đâu. 

Không tìm ra nguyên nhân chính xác, thì mọi  biện pháp xử lí, y học hay hành chính, đều vô nghĩa. Bởi, cái chết sẽ còn tiếp diễn.

Một bạn trên facebook của mình, lập luận rằng việc thân nhân phải cùng chịu trách nhiệm trong việc chích thuốc ngừa cho các bé, tương tự như cam kết phẫu thuật khác, là hợp lí và tình.

Bạn đã sai về cơ bản. Việc phẫu thuật là thao tác bị động (chữa những cái đã rồi) của khoa học.

Phàm bị động không thể tránh được những rủi ro, thế nên ngành Y cần sự cảm thông của thân nhân bằng một tờ giấy chia sẻ trách nhiệm trước những rủi ro ấy.

Chích ngừa là hành động chủ động, trang bị thêm cho một sinh linh vừa bước vào đời ít vốn liếng để tồn tại khoẻ mạnh.

Khi đã chủ động gần như tuyệt đối đến thế, mà ngành Y lại "bán cái" trách nhiệm ấy cho thân nhân, kinh dị hơn, lái dư luận chuyển sang gam màu hình sự khi "bán cái" tiếp cho Công an, là hành động phi nhân tính, ngu xuẩn không cách  gi tha thứ.

Việc thứ hai, nếu mình là bà, mình sẽ tổ chức họp báo ngay lập tức sau tai nạn xảy ra, trước  xin lỗi gia đình nạn nhân và nhân dân, sau  trấn an dư luận bằng những chứng cứ khoa học về sự an toàn của vaccine, khuyến cáo cha mẹ vẫn  rất nên tiếp tục cho bé chủng ngừa, nhân danh một Bộ trưởng -một bác sĩ.

Dĩ nhiên, bà  không làm thế.

Bà giao cho  cơ quan chức năng đi tìm, lỗi ai nấy chịu.

Sòng phẳng một cách lạnh lùng, trước sinh mạng con người.

Không trân quý con người,  thì đúng là bà chỉ xứng đáng làm Bộ trưởng (riêng) xứ ta mà thôi.

Chứ  người thường, chẳng ai làm thế!..
-------
* Nhan đề bài viết do MTH đặt lại, không phải nguyên bản của tác giả.
* Nhân xưng trong bài viết, cũng được biên tập lại, cho phù hợp với trang MTH, thành thật xin lỗi tác giả Thu Hồng - Beo.
* Hình ảnh có tính minh họa trong bài viết, đã được đăng tải trên các PTTTĐC.

5 NĂM SÁP NHẬP HÀ TÂY VÀO HÀ NỘI: TẦM NHÌN CHIẾN LƯỢC?..


Nguồn hình: OF

31 tháng 7, 2013

XIN ÍT THÔI, CHỈ CÁI BÁT, TẤM KHĂN, CA NHỰA...

AABC - Cô giáo Ngọc, Hiệu trưởng Mầm non xã vùng cao biên giới chót vót Sì Lờ Lầu (Phong Thổ, Lai Châu) làm việc với mình và anh em Biên phòng Đồn Biên phòng 289 - Sì Lờ Lầu, cung cấp danh sách học sinh, cụ thể ở 10 điểm bản xa thăm thẳm của 2 xã Sì Lờ Lầu và Ma Ly Chải, đúng 450 đứa lít nhít từ 3 - 5 tuổi, toàn người Dao đỏ, Hà Nhì và người Mông...

Mãi khi về tới Hà Nội rồi, Ngọc mới gửi email cho mình, nội dung:

"Hôm rồi, em ngại quá, không dám xin thêm và cũng định xin chỗ khác, nhưng không được, nên mới gửi thư thế này. Nếu có thể được, AABC xin thêm cho các cháu học sinh trường Mầm non chúng em mỗi cháu 01 cái khăn mặt, 01 cái ca nhựa để uống nước , 01 cái bát con để ăn cơm. Em cám ơn anh và các anh chị AABC"...

Và mình lại xin ít bát con ăn cơm, khăn bông rửa mặt và cốc nhựa uống nước, cho 450 lít nhít Mầm non từ 2-5 tuổi, toàn xã Sì Lờ Lầu và Ma Ly Chải (Phong Thổ, Lai Châu), đúng địa đầu vùng cao biên giới, giáp với mấy bản Trung Quốc nhìn được bằng mắt thường, toàn đủ đầy - béo tốt...

Mọi sự ủng hộ, xin xem: Tại đây

BỘ TRƯỞNG THĂM DÂN

Đào Tuấn - Một tờ báo đã đặt câu hỏi “Vì sao” cho chuyến thăm “con Chủ tịch đảo Trường Sa” của Bộ trưởng Bộ Y tế Nguyễn Thị Kim Tiến.

Dường như ngay trong câu hỏi đã có câu trả lời.

Vì bệnh nhân Nguyễn Viết Khuê, đang chuẩn bị mổ tại bệnh viện Chợ Rẫy TP. HCM, chứ không phải ở Trường Sa, là con của môt người cha đang công tác ngoài đảo.

Xin bạn đọc đừng để ý tới chức danh Chủ tịch huyện đảo của người cha, ông Nguyễn Viết Thuân - Phó Lữ đoàn trưởng Đoàn 146, Bộ tư lệnh Vùng 4 Hải quân, đồng thời là Chủ tịch UBND huyện đảo Trường Sa.

Vì điều đó bất nhẫn với một người lính mà gia cảnh thật đáng xót xa.

Và vì điều đó còn không công bằng cả với chuyến thăm của Bộ trưởng Tiến nữa.

Bà đi thăm đứa con 18 tuổi vừa hoàn thành kỳ thi đại học, đang mắc bệnh hiểm nghèo của một người lính đảo có vợ bị ung thư. Thế thôi.

Có người sẽ ước giá như không có “sự cố Hướng Hóa” khi Bộ trưởng đã không đến thăm gia đình những cháu bé đã chết sau khi tiêm vaccine, dù có mặt ở Quảng Trị, dù cách Hướng Hóa chỉ một giờ xe chạy.

Có người sẽ bình luận đây là một sự sửa sai mang tính chất “đánh bóng tên tuổi”.

Có người sẽ đặt câu hỏi vào những “hành động quyết liệt” và những phát ngôn chỉ đạo các khoa, phòng chuyên môn tập trung các thiết bị hiện đại nhất trong khả năng có thể, để khám và điều trị miễn phí toàn bộ cho trường hợp đặc biệt này.

Nhưng ngay cả như thế, thì chuyến viếng thăm của Bộ trưởng xứng đáng nhận được những tràng pháo tay.

Bởi đó không chỉ còn đơn thuần là việc một vị Bộ trưởng Y tế tới thăm bệnh nhân mà lớn hơn, còn là sự quan tâm của những người sống trong đất liền với những người lính ngoài đảo.

Còn nhớ sau “sự cố Hướng Hóa”, một quan chức từ Văn phòng Quốc hội đã khẳng định “Bộ trưởng nên đến thăm và chia sẻ với các gia đình có các cháu bé bị tử vong” như một việc “chính khách bắt buộc phải làm”.

Tất nhiên, không có một tiêu chuẩn giấy trắng mực đen, không có một quy phạm về tiêu chuẩn buộc các chính khách phải thăm viếng từng trường hợp người dân.

Một chính khách cũng khó có thể quan tâm đến cuộc sống và số phận của từng người dân bằng từng chuyến viếng thăm.

Nhưng bản thân trong dư luận, trong phạm trù “đạo đức xã hội”, ở bất cứ đâu, đã đặt ra sẵn những quy phạm ứng xử bất thành văn về những điều mà một chính khách, một Bộ trưởng phải làm hoặc không được làm.

Cũng còn bởi trong bản thân hai từ chính khách, hay chính trị gia, đã hàm chứa trong đó chữ công, ngay trong công việc chính của một chính khách là gây ảnh hưởng đến số đông bằng các chính sách.

Liệu có chữ công nào có thể tách rời số phận của những người dân?.

Liệu một chính khách có thể đảm bảo một chữ công công bằng trong khi, vì một lý do rất không thuyết phục: “lịch trình đã kín” chẳng hạn, có thể thiếu nhạy cảm trong việc nên, hay cần, quan tâm riêng đến từng trường hợp.

“Tôi thiên về ý chị Tiến là một nhà kỹ trị nhiều hơn. Nếu không chị ấy đã đến thăm ngay các gia đình và tận dụng cơ hội để xuất hiện trên các phương tiện truyền thông và đánh bóng hình ảnh của mình trước công chúng”- Phó Chủ nhiệm VPQH, TS Nguyễn Sĩ Dũng bình luận.

“Trường hợp Bộ trưởng đang có mặt trên địa bàn mà không quan tâm đến công việc được cho là liên quan đến tâm của một người lãnh đạo thì tôi cho đó là điều đáng tiếc”- Nguyên Chủ nhiệm VPQH Nguyễn Quốc Thuận cũng đã lên tiếng.

Có thể, không nhiều người dân hiểu kỹ trị, kỷ trị (pháp trị) hay nhân trị là gì.

Nhưng họ đủ cảm xúc và lý trí để vỗ tay tán dương hay lắc đầu bức xúc trước cách ứng xử của một chính khách.

Không phải ở đâu có vụ việc xảy ra thì nhất thiết Bộ trưởng phải đến nơi đó.

Và cảm xúc nhất thời của dân chúng, của dư luận về việc đến hay không đến của Bộ trưởng cũng sẽ qua đi rất nhanh, dù điều đó sẽ tạo thành ấn tượng.

Điều còn lại, để người dân, để dư luận nhìn nhận về một vị Bộ trưởng, một chính khách của mình là những ấn tượng nhiều khi sẽ không bao giờ phai trước những chính sách công mà các chính khách đã, đang và sẽ áp dụng với dân chúng.

Nguyên Chủ nhiệm VPQH Nguyễn Quốc Thuận đã đúng khi cho rằng: Hiện tượng nhiều người phản ứng trước hành động không đến thăm gia đình 3 cháu bé tử vong do tiêm vắc xin của Bộ trưởng Tiến mới đây chỉ là “giọt nước tràn ly”.

Câu hỏi vì sao thì ngay bản thân Bộ trưởng cũng có thể trả lời được, nhưng tất nhiên, không phải trả lời chỉ bằng những chuyến thăm viếng...
-----------------
* Nhan đề bài viết do MTH đặt lại, không phải nguyên bản của tác giả.
* Hình ảnh các Bộ trưởng khác, chỉ có tính chất minh họa, không liên quan đến nội dung bài viết.