4 tháng 12, 2012

KHÔNG CÓ LỬA LÀM SAO CÓ ẤM?..

Mai Thanh Hải - Chiều, chạy từ cơ quan về đón con, qua phố đông đặc người, ai cũng bịt kín từ đầu đến chân bằng tỷ thứ vải, lông, lụa, chỉ hở con mắt mờ mờ sau kính, cốt nhìn đường. 

Đến mình, chịu lạnh tốt thế mà cũng run bần bật bởi gió luồn qua 6 lần áo, 3 lần giầy tất, 2 lần mũ và 1 lần khăn.

Dừng xe trước đèn đỏ, cái 4 bánh bên cạnh he hé cửa (chắc có ai say xe, không thể chịu nổi, mới hạ kính), vẳng ra câu: "Ngoài Bắc mùa này đã trổ hoa cau. Trong Nam bây giờ hoa bằng lăng tím nở...", hình như bài "Một khúc dân ca, một câu quan họ" mà mình thường nghêu ngao hát vài lời, chợt nhoi nhói chuyển lời: "Ngoài Bắc mùa này, rét bật hoa cau", khi nghĩ đến những đêm rét tái tê, trên miền biên viễn, trong những chuyến công tác phía Bắc dài dằng dặc...

Thật! Cứ nói chương trình này, dự án nọ cho oách thế thôi, chứ lên miền núi, thấy nghèo đói bày hết ra trước mặt ấy mà.

Mùa đông, cái sự nghèo này còn thảm thương hơn, từ chuyện đói ăn cho đến thiếu mặc.

Nhất là cái sự mặc, nó hiện hữa ngay ở quần áo cũ nát, đen đúa, mỏng mảnh cho đến thịt da tím tái, run cầm cập ngày tiếp ngày.

Đến lính Biên phòng, rèn luyện là thế, trang cấp đủ thế nhưng cũng khối chú viêm phổi - cảm lạnh bởi giời rét quá.

Hôm qua, cậu Quân y Đồn Biên phòng Cô Ba tít lưng chừng núi đá, canh giữ gần 30 cột mốc phân định biên giới với thằng láng giềng tham lam Trung Quốc, run run gọi điện về nhắc mình: "Trên này lạnh 5 độC và càng ngày càng lạnh. Bọn em phải úp thìa ngủ chung, đắp 4 chăn còn lạnh, phải dậy đốt củi sưởi. Các anh chị lên, mang nhiều quần áo ấm nhé!", khiến mấy bạn gái trong đoàn mang Áo ấm lên Cô Ba cuối tuần này rơm rớm nước mắt, quyết định mua luôn 1 chăn bông to xù tặng cho riêng chú Quân Y cùng 15 chăn khác, tặng cho anh em trong Đồn.

Với bọn trẻ con lít nhít miền núi, đừng bao giờ ngây ngô nghĩ rằng đến giờ chúng nó đã "có cơm ăn áo mặc, được học hành" đầy đủ nhé!.

Số ấy cũng có, nhưng rất ít, chải tập trung vào con gia đình có điều kiện, cán bộ, giáo viên.

Còn lại vẫn phải đốt mọi thứ đốt được, thành đống lửa để sưởi ấm hòng mong sống sót qua mùa đông lạnh giá.

Vậy, nên khi đi biên giới mùa đông, thấy những đống lửa ven đường lên khói, đừng có ngu ngốc cằn nhằn đồng bào phá rừng.

Bởi trên vùng núi cao biên giới khốc liệt này, bao năm rồi, không có lửa làm sao có ấm, thật hơn mọi thứ đang hiện hữu rất thật, ở trên đời?..
*****
Đồng hành cùng Chương trình Áo ấm biên cương của chúng tôi, tại các địa chỉ sau:
https://www.facebook.com/AoAmBienCuong 
http://aoambiencuong.com

SẺ CHIA TÌNH NGHĨA ĐỒNG BÀO

Mai Thanh Hải - Nhiều lần lên Cao Bằng, đọc nhiều về Cao Bằng, biết là người dân sống trên đấy vất vả lắm.

Với huyện Hòa An, mình còn biết hơn về lịch sử, những năm đánh trả quân Trung Quốc xâm lược, Hòa An là một trong những chiến trường khốc liệt, mịt mù đạn lửa - máu xương và trên mảnh đất này, đến viên gạch cũng không dược nguyên vẹn.

Thế nhưng người Cao Bằng cũng thân thương lắm. Chả thế mà mỗi lần nghe lại "Khi trở lại Cao Bằng, con đường xanh màu lá, tiếng chim hót trên cao, giữa rừng già Pắc Bó...", luôn nhớ đến những người bạn mình đã gặp, đã quen và đã đồng cảm chia - sẻ cùng nhau.

Ngay như hành trình "Áo ấm biên cương", mang hàng lên Cao Bằng. Mình tham gia rất nhiều chuyến thiện nguyện cho các tỉnh, vùng đất khó khăn, nhưng rất hiếm hoi gặp sự cùng ủng hộ, dù là rất nhỏ bé, giống hệt "lá rách ít đùm lá rách nhiều", như 2 chuyến hàng đã lên với biên giới Cao Bằng.

Chuyến đầu tiên, không chỉ Doanh nghiệp của anh Nguyễn Danh Hải mà còn có cả thầy trò trường THCS Hợp Giang (thị xã Cao Bằng), một số bạn đọc - người có tấm lòng ở thị xã, tặng đồ đạc - sách vở - tiền mua đồ.

Chuyến thứ 2 này, sự đóng góp ấy được nhân rộng nhiều hơn và hôm nay, ngay cả bà con Tổ 1, Phố Giữa, Thị trấn Nước Hai (huyện Hòa An, Cao Bằng), cũng biết chuyến hàng của chúng mình sắp lên với xã biên giới Cô Ba và mọi người, góp chính xác người vài chục, người vài đồng, người đồ đạc mũ áo, cho Chương trình Áo ấm biên cương với só tiền 1.150.000,đồng và gần 100 mũ, khăn, áo, quần trẻ em...

Sự đồng hành này, không chỉ đơn thuần là thiện nguyện, mà còn là sẻ chia tình nghĩa đồng bào, từ những nơi xa xôi - vất vả và chúng mình được động viên, cổ vũ phải làm tốt hơn những chuyến hàng khác, lên biên giới, cũng vì những điều đơn giản mà thiêng liêng, đến như vậy.

Hình: Anh Nguyễn Danh Hải (Chủ tịch HĐQT-TGĐ Cty Thương mại và Tổng hợp Cao Bằng, đại diện của Áo ấm biên cương - người đầu tiên, từ phải qua, nhận sự ủng hộ của bà con Tổ 1, Phố Giữa, Thị trấn Nước Hai, huyện Hòa An, Cao Bằng).

Tìm hiểu về Chương trình Áo ấm biên cương, của MTH và đồng đội, tại 2 địa chỉ sau nhé:
http://aoambiencuong.com/
- https://www.facebook.com/AoAmBienCuong

3 tháng 12, 2012

CHÚNG KHÔNG "LẠ", NGOÀI TRƯỜNG SA

Mai Thanh Hải - Ở trong đất liền, hễ có sự kiện gì liên quan đến biên giới chủ quyền trên bộ, trên biển, y như rằng mở báo, bật ti vi là gặp cái câu "tàu lạ", "nước lạ", "nước ngoài"... đến phát nhàm chán và nhám nhỉ.

Thế nhưng ở ngoài Trường Sa, bộ đội ta "nắm tay day trán" chỉ thẳng: Bọn này không lạ..

Không lạ bởi chúng thường xuyên lấp ló trên mặt biển, ngang trời và nhăm nhăm chơi trò khiêu khích, lăm le cắn trộm... khiến bộ đội ta theo dõi sát sao chúng từng giây từng phút.

Đến Sơn Ca, Gạc Ma, Sinh Tồn Đông... mình đều thấy chúng lởn vởn ngoài xa, qua vòng kính ống nhòm. Tới Sinh Tồn Đông, kéo ống tele máy ảnh cũng chụp rõ cái khối xám xịt, ngang phè của chúng nằm trên bãi Huy Gơ với đầy đủ nhà ở, ụ súng, sân đậu trực thăng, sân trực thăng...

Cũng ở Sinh Tồn Đông, đứng trên Đài quan sát cũng thấy lờ mờ tàu cá của chúng lởn vởn ngoài bãi Ba Đầu, âm mưu rình rập.

Bộ đội Sinh Tồn Đông đã từng phát hiện chúng cắm "vật lạ nhưng không hề lạ" trên bãi cạn Ba Đầu, định chơi trò đánh dấu và ngoác mồm nhận đấy là của mình.

Cái vật ghi làm bằng gỗ, đặt trên phao chìm ghi dòng chữ "CMDC 2" đấy - có thể là bia tập bắn, nhưng cũng có thể là vật cố tình để lại nhằm đánh dấu... và bộ đội ta đã nhổ bỏ - kéo về thu giữ trên Sinh Tồn Đông, như bằng chứng không thể chối cãi về mưu đồ chiếm đóng vẫn sôi sùng sục, trong những cái đầu Phương Bắc tham lam ấy.

Trên bãi đá Bàn Than, nằm giữa Sơn Ca của ta và Ba Bình (do Đài Loan chiến giữ), những kẻ bụng to mắt híp cũng đang lăm le tìm mọi cách chiếm giữ, ăn cướp khiến ống nhòm trực gác, cứ chong mắt canh bãi đá suốt ngày đêm.

Những ngày tháng 4 này, không khi nào thôi thấm thía câu: "Không để Tổ quốc bị bất ngờ", khi đến với những đảo tiền tiêu, ngoài tít tắp biên đảo Trường Sa.

(Đăng lại bài cũ, nhân vụ cắt cáp)
------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Căn cứ của Trung Quốc chiếm đóng trái phép trên đá Gach Ma (hình: Thiềm Thừ)
Căn cứ Trung Quốc xây trái phép trên bãi Huy Gơ (hình: Thiềm Thừ)
Căn cứ của Trung Quốc có sân đậu trực thăng, kiêm chơi bóng rổ
Trước Huy Gơ là bãi Holly
Bãi Huy Gơ, tháng 4/2012 (Hình: MTH)
Trung Quốc dựng phao tiêu gần Huy Gơ
Chúng đấy
1 tàu cá của Trung Quốc kéo theo các ghe con, lởn vởn ở bãi Bàn Than và MTH chụp lại được từ  Sinh Tồn Đông
Chúng đây
Kéo đến 4 chiếc thuyền nhỏ
1 tàu cá khác của chúng, đang neo đậu và chúng trên boong nghiêng ngó nhìn vào
Chúng ở gần bãi đá Ba Đầu
Thứ ghi "CMDC2" chúng cắm trộm ở Ba Đầu và ta phải ra thu về (hình: Thiềm Thừ)
Bãi đá Bàn Than gần đảo Sơn Ca, chúng cũng đang nhòm ngó
Tàu cá của chúng, đang rình rập cạnh Ba Đầu (hình: Thiềm Thừ)
Bài viết có sử dụng một số hình ảnh tư liệu của Blogger Thiềm Thừ

30 tháng 11, 2012

ÁO ẤM BIÊN CƯƠNG

... Bạn? - Đã bao giờ đặt chân lên vùng cao biên giới phía Bắc và các tỉnh miền Trung vào mùa đông giá rét, biết thế nào là cái lạnh vùng biên, chui ra từ núi đá - khe suối - rừng già và gió mùa Đông Bắc, từ phía bên kia?.

...Bạn? - Bao nhiêu lần chứng kiến cảnh những đứa trẻ miền núi không mũ, không áo, không giày, xúm xít ngồi quanh đống lửa, tựa chặt vào nhau nhưng vẫn run lập cập, môi xám ngoét và nước mắt ròng ròng, vì hơi lạnh dưới 10 độ C?.

...Bạn? - Đã khi nào phải gạt nước mắt khi gặp cảnh cha mẹ cuống quýt ấp con vào ngực, để sưởi ấm, nhưng đã quá muộn, bởi sự sống nhỏ bé, đã bị giá rét cướp đi?.

Những việc làm của chúng tôi đã và đang làm, cũng giống như bao tấm lòng thơm thảo khác, mỗi mùa rét lại mang chăn ấm, áo dày lên cho bọn trẻ biên cương, cho chúng hết rét, biết ấm và không ngừng sự sống, vì rét - vì lạnh nữa.

Thế nhưng, tôn chỉ - mục đích của chúng tôi là: Những tấm chăn, manh áo này phải được trao tận tay từng em bé, ở những nơi đích thực biên giới Tổ quốc cực kỳ khó khăn, gian khổ. Để các em, anh chị các em, bố mẹ và người thân các em, có thêm hơi ấm đồng bào, hết lòng bảo vệ bờ cõi Ông Cha. 

... Bạn - Hãy cùng chúng tôi thực hiện ý tưởng cộng đồng này.

Mọi sự ủng hộ của các bạn, sẽ được chuyển thành áo chống rét, khăn ấm, chăn dày, mũ che gió, giầy ủng ấm chân và được các Thành viên - Tình nguyện viên trong Chương trình chuyển lên các xóm bản vùng cao biên giới cho học sinh, hàng tuần - hàng tháng. 

Mọi thông tin về Chương trình, xin tìm hiểu tại http://aoambiencuong.com 
hoặc https://www.facebook.com/AoAmBienCuong

29 tháng 11, 2012

NHỮNG "VIÊN XỈ" ĐỚN HÈN

Mai Thanh Hải - Không thể nén được câu chửi tục, khi thi thoảng lại thấy vài trường hợp của thứ "của nợ", được gọi là "nam sinh", có hành động bất thường, kiểu như "Quỳ dưới mưa, xin lỗi bạn gái", "rơi lệ đón thần tượng", mà không ít báo chí đăng tải, như thể cổ vũ.

Thật!. Nếu có mặt ở đó, mình sẽ cho loại "của nợ" này ăn đủ mấy viên gạch nửa..

Nói vậy, bởi mình nhớ đến những gương mặt thanh niên, đúng hoặc ít hơn tuổi bọn "của nợ", mà mình và bao người đã gặp, thường gọi thân yêu là... chúng nó.

 Mình nhớ những gương mặt lính Hải quân trẻ măng, ở ngoài đảo chìm Trường Sa, nhà giàn DK1, Bạch Long Vĩ, Phú Quốc, trên những tàu vận tải - chiến đấu...

Đứa nào cũng chung "thân phục" da sạm đen, mốc thếch, bong ra từng mảng bởi cháy nắng hút gió, môi khô cong thiếu nước, má nứt nẻ, râu tóc tua tủa như rễ tre...

Mới 18-20 thôi, hôm trước ở nhà còn làm nũng mẹ, đòi ngủ nướng, dỗi hờn từ món ăn, bát cơm nát... nhưng vào quân đội, ra đảo, chỉ sau vài tháng đã cứng cựa đàn ông vững chãi, ngày hùng hục huấn luyện, cởi trần bốc đá, xe cát, đêm thay nhau chong mắt trực canh bọn người lạ bò lên cướp đảo.

Đứa nào cũng già đến chục tuổi, nhưng đêm ngủ vẫn nhóp nhép môi, chảy nước dãi xuống gối và nằm mơ, gọi mẹ đến nao lòng...

Trong số chúng nó, nhiều đứa đã ngã xuống, mãi mãi hồn lênh đênh quanh đảo, khi vẫn còn trinh trẻ, chưa một lần cầm tay con gái, chưa 1 lần biết ấm môi mềm và gương mặt chúng hòa vào màu sao đỏ, bừng bừng trên cánh mộ Liệt sĩ, ngoài đảo - trong bờ.

Mình nhớ những "thằng cu cháu" trên những Đồn Biên phòng mình đã ngang qua, cheo leo - chênh vênh rừng già, núi thẳm. Cũng 18-20 thôi, nhưng da đã tái môi đã thâm bởi sốt rét rừng, hành hạ thường niên và đêm kẻng ngủ rồi vẫn còn lích rích trêu nhau, như lũ gà con.

Chúng nó: Ở nhà, còn rúm ró sợ ma, đi tè đêm còn líu ríu, nhưng khi vào bộ đội, ôm súng thức chong mắt luồn rừng sâu núi thẳm làm nhiệm vụ, chịu đói, chịu khát và chịu đựng cả cảnh cả năm quần áo ướt rượt sương, không nhìn thấy 1 bóng người qua cửa...
Và mình biết, rất nhiều đứa trong số chúng nó, khát khao khi rời quân ngũ, được vào ngồi giảng đường Đại học, tìm học cái chữ làm người...

Và mình cũng chắc: Chúng nó sẽ cho cái "của nợ" có tên gọi là "nam sinh", "fan cuồng" kia ăn gạch nửa ngay tức khắc, khi chứng kiến cảnh học đòi, yếu đuối "quỳ gối dưới mưa xin lỗi", "khóc nức nở đón Sao".

Bởi "của nợ nam sinh" ấy không thể được gọi là thanh niên, nữa là "Thanh niên thế hệ Hồ Chí Minh".

Không đâu xa, xung quanh những loại như của nợ "quỳ gối xin lỗi" hay "rơi lệ đón Sao"... cũng còn bao gương mặt cũng đang ngồi trên ghế nhà trường, mình đã gặp, đã nghe, đã chứng kiến và mình khâm phục họ - Những người trẻ nhưng bản lĩnh, trí tuệ và tâm hồn không hề trẻ:

Cắn răng rót bia, tiếp thị thuốc lá từ chiều đến đêm, kiếm vài chục ngàn ăn tối xong lại tất tưởi về nhà trọ, đèn sách, mai lên giảng đường;

Ríu rít mùa hè tình nguyện cùng sĩ tử hay quần quật lợp nhà, làm ruộng - Những việc có khi không bao giờ ở nhà phải đụng tay vào, ở tít những miền thung xa;

Góp từng đồng, xin xỏ từng hào, thành món quà mang lên vùng cao biên viễn, tặng cho những lít nhít con trẻ và cùng tạo trò chơi, chung vui cho các em, được lóe sáng vui 1 đêm;

Tất tưởi ngày nghỉ cuối tuần nấu nướng, Cặm cụi ngày nắng ngày mưa, ngồi vỉa hè chia từng xuất cơm 5.000 đồng cho người lao động nghèo, qua cơn đói lòng giữa âu lo cuộc sống...

Ai đó đã nói: Xã hội như một nhà máy thép, cho ra lò cả thép sáng lẫn xỉ đen.

Thế nhưng bây giờ, hình như bây giờ đám "xỉ đen", ngày càng làm ố màu thép sáng, bởi những hành động của chúng, khiến những người bình thường, không thể chấp nhận nổi...

Liệu, những "của nợ" này, có giúp được ích gì cho xã hội, khi chúng quên 1 điều cơ bản từ xa xưa: "Đàn ông chỉ quỳ trước bố mẹ - đấng sinh thành ra mình" và thể chế - đất nước có thể "sánh vai với các cường quốc 5 châu" được hay không, khi vẫn còn những "chủ nhân" tương lai chỉ biết quỳ - khóc đớn hèn?..
***
Bài viết: "Nam sinh quỳ dưới mưa, chờ tặng hoa xin lỗi bạn gái" (Đọc ở đây), được đăng tải trên http://kenh14.vn, thuật lại việc: Tại Trường ĐH Sân Khấu Điện Ảnh, sáng 26/11/2012 vừa qua, mặc cho trời mưa gió, rét buốt, 1 "nam sinh" quỳ giữa sân trường còn ướt mưa, chờ tặng hoa xin lỗi bạn gái. Kenh14.vn cũng cho biết: "Nam sinh" chưa biết mặt cô bạn gái, hai người chỉ mới nói chuyện với nhau qua điện thoại. Mới đây, 2 người có nhắn tin với nhau nhưng máy "nam sinh" hết tiền lúc đêm khuya, nên không tiện ra ngoài mua thẻ. Đúng lúc cô gái gọi lại thì "nam sinh" lại đang nghe điện thoại của người khác nên cô gái giận dỗi. Vì muốn xin lỗi cô gái nên "nam sinh" đã mặc mưa rét, cầm hoa quỳ dưới mưa...

Các "Fan nam" khóc khi đón T-Ara?.. 
Và quỳ dưới mưa...