30 tháng 5, 2013

ĐỒN BIÊN PHÒNG Ở LƯNG CHỪNG DỐC...

Mai Thanh Hải - Bài hát "Tình yêu bên suối" của Nhạc sĩ Thế Song, do ca sĩ Vi Hoa (Đoàn Nghệ thuật Ngôi sao xanh của BĐBP) lảnh lót hát, được coi là 1 trong số ít những "bài tủ" của bộ đội Biên phòng và được anh em thuộc lòng, túm tụm cùng nhau hát mỗi khi có công việc tập thể lễ Tết hoặc chỉ đơn thuần là vui liên hoan, ở nhóm tổ vài người...

Hôm trước lên Đồn Biên phòng Xín Mần (huyện Xín Mần, tỉnh Hà Giang), buổi chiều mình cùng anh em Thông tin cắm dây máy tính vào hệ thống loa phóng thanh trong Đồn, hướng ra khu vực xung quanh, mở to bài hát "Tình yêu bên suối", có những lời hát đẹp như rừng mai buổi sớm, trong vắt như nước suối đầu nguồn:

"Trạm biên phòng ở lưng chừng dốc/ Nắng lên cao vẫn chưa tan màn sương chắn lối về bản/ Em đã nghe tiếng sáo, em cũng nghe tiếng đàn/ Và bài ca anh hát thân quen/ Đường tuần tra anh qua xuống bản/ Bao nhiêu con mắt đang chờ anh trong mong đợi... Tình yêu nơi biên giới, tình yêu trong lòng dân/ Hỡi anh hỡi anh bộ đội ơi/ Hỡi anh hỡi anh bộ đội ơi!"...

Lời hát ngân trong âm vang núi đá, giữa lưng chừng mây chiều biên giới, tạo thành 1 điều gì đó có tên gọi Tổ quốc, ngay trong tim mỗi người nghe.

Nhưng ở các Đồn Biên phòng được xây dựng ngăn nắp khang trang, có hệ thống loa phóng thanh, bộ đội mới có cơ hội được nghe hát - cảm nhận rõ ràng như vậy, còn bao nhiêu Đồn tranh tre nứa lá, sâu tít nơi không có điện, câu hát về Tình yêu bên suối có đẹp đến chừng nào, cũng chỉ nghẹn ngào - thầm thì trong cổ người lính.

Đấy là mình nói về Đồn Biên phòng Nà Khoa - 415, Bộ đội Biên phòng tỉnh Điện Biên.

Nhắc đến Đồn Nà Khoa, hết thảy anh em Biên phòng Điện Biên đều thừa nhận: "Xa nhất, vất vả nhất, gian khổ nhất".

Tụi mình xuất phát từ TP. Điện Biên vào Đồn Nà Khoa (xã Nà Khoa, huyện Mường Nhé) lúc đầu giờ chiều, quãng đường chỉ khoảng 150 km, nhưng chạy một mạch, liền 8 tiếng đồng hồ và 10 giờ đêm mới đến nơi.

Cứ nghĩ như các đơn vị Biên phòng khác: Đồn nằm ở trung tâm xã, nhưng không phải. Đập bõm theo đường chính xác là đường rừng, không có lấy 1 đoạn bê tông - trải nhựa nào, vừa thấy biển báo trung tâm xã, đã mừng húm tưởng đến nơi, kết thúc dặm dài "tê mông, ê đít", vậy mà 2 cán bộ của Phòng Chính trị, BCH Biên phòng tỉnh được phân công ngồi trên xe dẫn đường - bảo vệ vẫn tủm tỉm nhắc cậu lái xe "Nữa đi, thẳng nhé!" rẽ vào con đường vẫn chui dưới tán rừng nguyên sinh, đen đặc, không 1 đốm sáng đèn dầu.

Đồn nằm cách trung tâm xã gần 20km, giáp với đường biên, xung quanh chỉ có hàng xóm là điểm trường Mầm non - Tiểu học và gần chục nóc nhà của giáo viên.

Nhìn từ trên dốc xuống, qua quãng đường đi bộ ướt rượt như đổ mỡ, qua chiếc cầu cốt... gỗ, mặt nứa chông chênh ngang suối, mới sang đến doanh trại Đồn: 4 dãy nhà mái tôn, tường gỗ - nứa, tạm bợ và chông chênh.

Nhà tranh nứa, điện phải kiếm từ năng lượng mặt trời - mẩu điện nước chạy lạch tạch dưới suối và nước, toàn đục ngầu từ trong núi chảy ra, phải qua 3 lần bể lọc, mới tạm nhờ nhờ, ưu tiên cho nấu ăn, uống hàng ngày.

Đêm ngủ trong dãy nhà cùng bộ đội, ngày hè mà đắp đến cả cái chăn bông rằn ri to sụ, vẫn lạnh run cầm cập bởi hơi lạnh ngang nhiên chui qua cửa sổ, luồn qua vách tường vào... liên hoan.

Sáng dậy, sờ chăn và mặt thấy ướt rượt, do sương mù ùn ùn đùn từ vách núi rêu phong.

Bộ đội bảo: "Mùa gió Lào, mỗi giường đều để sẵn 1 xô nước, cứ đến trưa là cả Đồn bỏ ngủ, mang nước đi dội mái, thấm tường, chống cháy. Mùa đông, quần áo mặc cả tuần, những đồ phơi phải hong trên bếp lửa, hơi khô lại cho vào túi nilon dành mặc vì mưa phùn - sương mù âm u cả tháng là chuyện bình thường".

Mà thật!. Chả quân đội quốc gia nào như quân đội ta.

Họ thì chọn những nơi thuận tiện, bằng phẳng, trung tâm để đóng quân. Còn ta, những nơi nào thiếu thốn, gian nan, thiếu thốn nhất để đóng quân, chốt lính.

Lý do rất đơn giản: Đấy là những địa bàn hiểm yếu, cần phải chốt giữ để tỏa đi canh đất, coi mốc.

Nà Khoa hiểm yếu. Cái hiểm yếu không chỉ địa hình, địa vật mà còn cả ở thời tiết.

Ở Nà Khoa, hôm đi mốc về, đúng lúc Giời mua rầm rầm, dông gió quật xuống thung lũng gió quẩn đến cấp gãy cây, kèm mưa đá ta bằng ngón tay út, lăn tròn rột roạt.

4 dãy nhà lung lay, run bần bật trong tiếng gió rít. Khổ nhất là số anh em đang nấu cơm dưới bếp tạm, cả dãy nhà ăn đung đưa, cột nhà sàng qua đảo lại khiến Trực ban tái mặt, hô gọi chiến sĩ, mỗi đứa ôm 1... cây cột, ghì xuống cho khỏi đổ.

Qua cơn giông, ơn Giời là nhà cửa không việc gì, nhưng anh em ai cũng ướt lướt thướt từ đầu đến chân như chuột lột, mặt tái xám, chân tay run bần bật.

Bữa cơm chiều hôm ấy, trong cả cơm lẫn rau đều lạo xạo bồ hóng rơi từ trần xuống, nhưng tịnh không một ai kêu ca, bởi thấu hiểu nỗi vất vả Nà Khoa...

Rời Nà Khoa sau cơn giông, trời tự dưng sáng rực nên cứ yên tâm: "Hết giông tố rồi, giời lành!".

Nhưng về tới Thủ đô đầy nhung lụa và ánh sáng, nghe điện thoại của cháu chiến sĩ mới biết: "Đêm qua, giông mạnh hơn. Ở Tổ Công tác Nà Khoa, 3 anh em nhanh chân chạy sang trường học xây cấp 4 trú mưa, anh Tổ trưởng ở lại bám Tổ, phải chui gầm giường tránh đổ nhà, giờ tan hoang hết. Trong Đồn, tốc hết mãi dãy nhà ở của Đội Vũ trang, Quân Y!".

Mình gọi điện, Thượng tá Lê Tiến Long, Đồn trưởng ngập ngừng: "Nếu anh em ở lại đêm nữa chắc cũng vất vả. Với bộ đội trên này thì quen rồi, cũng lại tạm bợ chờ nâng cấp - sửa chữa mà thôi!" và cười hiền: "Không muốn báo cho mọi người biết, sợ mọi người lại lo!".

Cái sự ngập ngừng, hiền lành của bộ đội Biên phòng, gặp rất nhiều ở những Đồn biên giới xa xôi, khó khăn, vất vả.

Nhưng ngập ngừng đến mức muốn giấu sâu trong lòng những chịu đựng, gian nan, không để người hậu phương biết, mà lo lắng thì có lẽ, cũng hiếm mà gặp.

Và sự ngập ngừng ấy, khiến hình ảnh người lính mang quân hàm xanh càng thêm trong trẻo, thân thương, giống như lời câu hát mà Nghệ sĩ Vi Hoa đã hát về họ - Những trai tráng của Đồn Biên phòng ở lưng chừng dốc:

"Đồn Biên phòng ở lưng chừng núi...
Nắng lên cao vẫn chưa tan màn sương chắn lối về bản...
Em đã nghe tiếng sáo, em cũng nghe tiếng đàn.
Và bài ca anh hát thân quen...".
--------------------------------------
* Để giúp CBCS Đồn Biên phòng Nà Khoa - 415 (Mường Nhé, Điện Biên) sớm ổn định cuộc sống - sinh hoạt, hoàn thành tốt nhiệm vụ bảo vệ chủ quyền an ninh biên giới Quốc gia và đặc biệt là dạy chữ - chăm lo cho học sinh trong xã Nà Khao dịp nghỉ hè năm học 2012-2013, Chương trình Áo ấm Biên cương quyết định xuất kho, tặng 500m2 vải bạt cho Đồn Nà Khoa lợp mái nhà, củng cố doanh trại.


2 nhận xét:

  1. Mấy bác bên bộ quốc phòng đâu mà để anh em chiến sĩ đồn biên phòng sống khổ như vậy?

    Trả lờiXóa
  2. Các anh bộ đội biên phòng thật vất vả.
    Đề nghị Nhà nước tăng cường đầu tư cơ sở vật chất cho những nơi khó khăn ,bây giờ đời sống của người dân cũng khá rồi mà mấy anh còn ở nhà tranh tre ,sinh hoạt còn thiếu thốn quá.

    Trả lờiXóa