Nhà thơ Thanh Thảo - Có một điều tôi không hiểu được, là má tôi đã mất gần tròn 20 năm mà càng ngày tôi càng thấy yêu thương má tôi hơn. Sự cách ngăn hai thế giới không hề cản trở được tình yêu thương này.
Và tôi nghĩ, từ thế giới bên kia, hàng ngày hàng đêm má tôi cũng hướng về tôi với tình yêu thương như vậy.
Như ngày chiến tranh má đã hướng về những cánh rừng mịt mù phương nam nơi con mình đang chìm nổi. Hướng về hàng đêm với những giọt nước mắt lặng lẽ mà không một ai thấy được.
“Ngày của Mẹ”, ai đã nghĩ ra một ngày vĩ đại mà bình dị đến thế?. Trong cái ngày chỉ có Mẹ và con, chỉ có con và Mẹ ấy, người ta có thể nhớ câu thơ quá đơn sơ này của Xuân Diệu: “Có gì thương hơn là mẹ với con/ Có gì ngon hơn là cơm với cá”, câu thơ khiến người đọc rơi nước mắt vì nó giản đơn quá, giản đơn như là tình mẹ với con, như là cơm với cá.
Nhớ ngày ra chiến trường, trong toa đen ghế gỗ hai hàng, tôi đã đọc mẩu thư viết vội của má tôi. Những dòng chữ nguệc ngoạc như viết trong nước mắt.
Có lẽ đó là bức thư duy nhất trong đời má gửi cho đứa con duy nhất của mình vào một buổi sáng giáp Tết.
Tôi còn nhớ, lúc đọc thư má, con tàu chạy song song với đường quốc lộ, và tôi thấy những người đi xe đạp trên đường, họ mang những hộp mứt những cành đào mới mua đón Tết.Trời Hà Nội cuối năm se sắt, mưa bụi, lạnh.
Có cảm giác lúc bấy giờ má tôi đã ở đâu xa lắm, dù con tàu mới chạy chưa quá ga Thường Tín. Trong thư má dặn tôi giữ gìn sức khoẻ và viết: “ Má gửi con một hộp ruốc thịt gà để con cùng ăn với các bạn và để nhớ má còn ở miền Bắc…”.
Nhiều năm ở chiến trường tôi đã giữ bức thư của má tôi như giữ một cái gì quí nhất. Nhưng rồi, trong một trận chống càn ở Mỹ Tho năm 1973, bức thư này đã mất cùng quyển sổ tay ghi những bài thơ tôi viết suốt mấy năm ở chiến trường.
Có thể nói, tôi trở thành nhà thơ vì có má tôi.
Có một người mẹ lặng lẽ như thế, chịu đựng như thế, cho tới khi lìa đời thì “của để dành” chỉ là vợ chồng đứa con trai và hai cháu nội nhỏ nhít, ngoài ra không còn bất cứ tài sản gì khác, có một người mẹ như thế thì không thể không làm thơ, không thể không trở thành thi sĩ.
Nếu bây giờ có ai đó kết nối được tất cả những câu thơ của nhân loại viết về Mẹ mình, những câu thơ ấy có thể ôm trọn một vòng trái đất!.
Đã và sẽ có một khoảng bất chợt nào đó trong cuộc đời, đứa con cảm thấy một niềm hạnh phúc vô tận khi nhớ tới mẹ mình, nhớ tới một cảm giác yêu thương đơn sơ giữa mẹ và con. “ quả chuối ngọt trên bàn tay má ngọt trên lưng”- Đó là cảm giác của tôi khi nhớ về má mình sau gần 40 năm.
Chế Lan Viên - người có không ít những câu thơ cầu kỳ-đã có một câu thơ thật giản dị: “Con dù lớn vẫn là con của mẹ/Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con”.
Đúng là mẹ theo con suốt cuộc đời, yêu thương con suốt cuộc đời, ngay cả khi mẹ không còn trên thế gian này nữa. Một tình yêu thương không biên giới, không thế giới. Một tình yêu thương vĩnh cửu.
Có thể vì thấu hiểu điều đó mà những đứa con trên trái đất này đã chọn một “Ngày của Mẹ”.
Một ngày đó có thể cô đặc cả một đời trong một cảm giác đơn sơ mà kỳ diệu nhất: cảm giác về ánh mắt, bàn tay, giọng nói, hình bóng Mẹ. Mẹ mình.
Và tôi nghĩ, từ thế giới bên kia, hàng ngày hàng đêm má tôi cũng hướng về tôi với tình yêu thương như vậy.
Như ngày chiến tranh má đã hướng về những cánh rừng mịt mù phương nam nơi con mình đang chìm nổi. Hướng về hàng đêm với những giọt nước mắt lặng lẽ mà không một ai thấy được.
“Ngày của Mẹ”, ai đã nghĩ ra một ngày vĩ đại mà bình dị đến thế?. Trong cái ngày chỉ có Mẹ và con, chỉ có con và Mẹ ấy, người ta có thể nhớ câu thơ quá đơn sơ này của Xuân Diệu: “Có gì thương hơn là mẹ với con/ Có gì ngon hơn là cơm với cá”, câu thơ khiến người đọc rơi nước mắt vì nó giản đơn quá, giản đơn như là tình mẹ với con, như là cơm với cá.
Nhớ ngày ra chiến trường, trong toa đen ghế gỗ hai hàng, tôi đã đọc mẩu thư viết vội của má tôi. Những dòng chữ nguệc ngoạc như viết trong nước mắt.
Có lẽ đó là bức thư duy nhất trong đời má gửi cho đứa con duy nhất của mình vào một buổi sáng giáp Tết.
Tôi còn nhớ, lúc đọc thư má, con tàu chạy song song với đường quốc lộ, và tôi thấy những người đi xe đạp trên đường, họ mang những hộp mứt những cành đào mới mua đón Tết.Trời Hà Nội cuối năm se sắt, mưa bụi, lạnh.
Có cảm giác lúc bấy giờ má tôi đã ở đâu xa lắm, dù con tàu mới chạy chưa quá ga Thường Tín. Trong thư má dặn tôi giữ gìn sức khoẻ và viết: “ Má gửi con một hộp ruốc thịt gà để con cùng ăn với các bạn và để nhớ má còn ở miền Bắc…”.
Nhiều năm ở chiến trường tôi đã giữ bức thư của má tôi như giữ một cái gì quí nhất. Nhưng rồi, trong một trận chống càn ở Mỹ Tho năm 1973, bức thư này đã mất cùng quyển sổ tay ghi những bài thơ tôi viết suốt mấy năm ở chiến trường.
Có thể nói, tôi trở thành nhà thơ vì có má tôi.
Có một người mẹ lặng lẽ như thế, chịu đựng như thế, cho tới khi lìa đời thì “của để dành” chỉ là vợ chồng đứa con trai và hai cháu nội nhỏ nhít, ngoài ra không còn bất cứ tài sản gì khác, có một người mẹ như thế thì không thể không làm thơ, không thể không trở thành thi sĩ.
Nếu bây giờ có ai đó kết nối được tất cả những câu thơ của nhân loại viết về Mẹ mình, những câu thơ ấy có thể ôm trọn một vòng trái đất!.
Đã và sẽ có một khoảng bất chợt nào đó trong cuộc đời, đứa con cảm thấy một niềm hạnh phúc vô tận khi nhớ tới mẹ mình, nhớ tới một cảm giác yêu thương đơn sơ giữa mẹ và con. “ quả chuối ngọt trên bàn tay má ngọt trên lưng”- Đó là cảm giác của tôi khi nhớ về má mình sau gần 40 năm.
Chế Lan Viên - người có không ít những câu thơ cầu kỳ-đã có một câu thơ thật giản dị: “Con dù lớn vẫn là con của mẹ/Đi suốt đời lòng mẹ vẫn theo con”.
Đúng là mẹ theo con suốt cuộc đời, yêu thương con suốt cuộc đời, ngay cả khi mẹ không còn trên thế gian này nữa. Một tình yêu thương không biên giới, không thế giới. Một tình yêu thương vĩnh cửu.
Có thể vì thấu hiểu điều đó mà những đứa con trên trái đất này đã chọn một “Ngày của Mẹ”.
Một ngày đó có thể cô đặc cả một đời trong một cảm giác đơn sơ mà kỳ diệu nhất: cảm giác về ánh mắt, bàn tay, giọng nói, hình bóng Mẹ. Mẹ mình.
Tình máu mủ ruột già, cho dù có bị ngăn cách bởi cái chết. Nhưng vẫn có 1 "sợi dây" thiêng liêng gắn kết giữa người sống và người đã qua đời. Nhờ thê mà chúng ta luôn hướng về nguồn cội, về tổ tiên ông bà mình.
Trả lờiXóaThương!
Trả lờiXóaMẹ.....
Trả lờiXóa