Đinh Vũ Hoàng Nguyên - Thằng Phỉ - nhân vật chính – chơi với mình khá lâu. Nhiều khi muốn viết về gã, bởi lắm chuyện quái thai quái gở. Nhưng rồi nghĩ, nếu chỉ nêu mỗi cái tên rồi gắn vào truyện thì ai đọc cũng khó hình dung. Entry này coi như vắn tắt vài nét sơ lược về gã.
Thằng Phỉ tướng ngũ đoản. Bụng phệ. Lúc đi thì ngần ngật, chân kéo lạng dạng, lúc chạy lại hùng hục giống con trâu đang phi. Mắt Phỉ nhỏ, môi dày như hai con đỉa voi.
Mình chơi với hắn lâu, chưa bao giờ thắc mắc vì sao biệt danh hắn là Phỉ, vì thấy hợp quá, như một lẽ đương nhiên. Có thể gọi thế do công việc gã làm trong ngành khai khoáng, hoặc do gã là giống ăn tục ở tạp.
Phỉ làm xuất nhập khẩu thiết bị khai khoáng, có Văn bằng hai là Đại học Ngoại ngữ.
Phỉ thích thịt chó, sang Mỹ, nhìn hộp Hotdog, sướng ci củm. Nghĩ Mỹ cũng có thịt chó nóng, liền tha một mớ hộp.
Mở ra thấy xúc xích, chửi thằng Mỹ lừa có bài có bản.
Phỉ về Việt Nam, kể: “Tao nói, bọn Mỹ nghe chả hiểu. Bọn Mỹ nói, tao nghe cũng chả hiểu!”, xong kết luận: “Chứng tỏ dân Mỹ ngu tiếng Anh!”.
Phỉ đi Hạ Long, thuê riêng một tàu ra biển chơi, thấy hòn đảo có bãi cát thì bảo nhà tàu cập vào.
Phỉ cởi truồng lồng nhồng. Lũ bạn đi cùng (có cả mình) cũng lồng nhồng tụt quần theo.
Tàu du lịch chạy qua, chị em đứng chi chít trên boong, Phỉ tót lên mỏm đá, cầm quần vẫy,... ngúc ngúc ngoáy ngoáy…
Một lát có thuyền nhỏ cập đảo, trên thuyền là mấy thằng Tây, nhìn bọn mình nhăn nhở cười, vẻ sướng lắm. Phỉ chạy ra xì xồ,... rồi mấy thằng Tây cũng tụt quần vẫy.
Tắm chán, Bọn mình lên tàu vào bờ, còn lại lũ Tây.
Về đất liền, ngồi ăn ngoài quán. Một lúc sau có mấy nhân viên Quản lý Trật tự cũng vào.
Nghe lỏm chuyện thấy nói: Gặp mấy Thằng tây tắm truồng, bắt nó mặc quần, nó không nghe, cãi là sao người mình cởi truồng được mà chúng nó lại không, mới lôi về phạt.
Hỏi Phỉ: “Mày nói gì với lũ Tây?”, Phỉ đáp: “Tao nói nude beach!” rồi thêm: “Ngày trước chúng nó cũng lừa mình hotdog!”.
Phỉ có hai con giai, một bốn tuổi, một bẩy tuổi, khôi ngô học giỏi.
Vợ hắn cao lớn, xinh, dáng dấp giống quí bà.
Hai thằng con đi với mẹ thì ngoan, đẹp như trẻ in lịch; đi với bố biến thành phỉ con.
Phỉ lái xe vào mỏ, quẳng con ngồi băng sau ô tô. Đường xóc, xe gầm thấp, hai đứa lăn nảy lông lốc, khóc.
Phỉ bảo: “Nín, khẩu hiệu bố dạy thế nào!”. Hai thằng mếu máo gào: “Trâu mà đi được là mình đi được!”. Gào một lúc rồi nín.
Vợ đi vắng, Phỉ kéo bạn bè về nhà nhậu trên tầng thượng. Hai thằng con cũng ngồi đó, ăn mì xào.
Hai thằng không có thìa, Phỉ lại đang mải nhậu, lười xuống nhà lấy, bèn bảo con: “Ăn mà có thìa ai chả ăn được. Không có thìa mà vẫn ăn được mới giỏi”.
Hai thằng liền trèo lên bàn, lúi húi bốc, nhét mồm, một lúc sạch đĩa, sợi mì dây rớt lòng thòng cổ, thòi cả lỗ mũi.
Vợ Phỉ về, hỏi con ai dạy ăn kiểu này, hai thằng chỉ bố. Vợ bảo: “Ngày xưa anh bùa bả gì, mà em lại lấy anh nhỉ?!".
Phỉ có dáng lạng dạng lạch bạch, khi mặc sịp, bụng ưỡn tròn như cái vại, đùm dưới lồi, trễ.
Một lần đi tắm biển, y nói với bà chủ quán trên bãi biển, nơi Phỉ vừa ngồi uống nước: “Thằng kia nó thủ của u lon Bò húc!”.
Bà chủ quán te tái chạy theo chỉ đùm dưới Phỉ: “Cậu cho u xin!...”, vợ Phỉ đi cạnh vội bảo: “Xin cái gì thì xin, chứ cái này không được xin!”.
Mình, lúc đó chợt nghĩ: “Bùa bả của gã là đấy chứ còn đâu nữa!”...
-------------------------------------------------------------
* Tiêu đề bài viết do Mai Thanh Hải Blog đặt lại
* Hình ảnh minh họa, không liên quan đến nội dung bài viết
Nói cho cùng thì: Bùa bả của tay Phỉ này là ước mơ, là lý tưởng cho mỗi chúng ta(cả hai giới).
Trả lờiXóaTruyện của anh hay thật. Đọc xong không nhịn đuợc cười
Trả lờiXóa