5 tháng 4, 2016

MIỀN BẮC, NĂM 1967

Reds - Hố tránh bom cạnh đường tàu điện ở Hà Nội, dân quân Hải Phòng sẵn sàng chiến đấu, nông dân Thái Bình hăng hái lao động sản xuất... là những hình ảnh khó quên về miền Bắc Việt Nam năm 1967.

Hình ảnh do nhà báo Mỹ Lee Lockwood thực hiện trong chuyến thăm miền Bắc Việt Nam năm 1967.
Các nữ dân quân Hà Nội nghỉ giữa giờ trong một buổi luyện tập.
Một hố tránh bom cá nhân nằm cạnh đường tàu điện tại một con đường ở Hà Nội

Xe bọc thép chở quân BTR-152 của Liên Xô được cải biến thành xe phòng không ở Hà Nội.
Cảnh bán vé xe khách ở Hà Nội sau kỳ nghỉ Tết năm 1967. Nhiều trẻ em được đưa về ăn tết tại Hà Nội sẽ theo các chuyến xe trở về vùng sơ tán tại nông thôn.
Một nữ công nhân trong Nhà máy dệt tại TP Nam Định. Đây là nhà máy dệt lớn thứ hai của miền Bắc Việt Nam. Phần lớn nhà máy đã được sơ tán về các vùng nông thôn, chỉ còn một vài bộ phận hoạt động tại thành phố. Các công nhân mặc quân phục vừa làm việc vừa đeo súng trường để sẵn sàng chiến đấu.


 Một dân quân trong buổi tập luyện tại Hà Nội.
Dân quân túc trực trên tháp canh phòng không bên ngoài một nhà máy tại Hải Phòng.
 Lực lượng dân quân dùng đất đá lấp một hố bom khổng lồ do máy bay Mỹ vừa gây ra trên Quốc lộ 1 gần Ninh Bình. Chỉ sau 3 giờ hố bom đã được xử lý, xe cộ lưu thông bình thường trở lại.
Trong một công viên tại Hải Phòng, các công nhân cảng tổ chức một buổi "tự phê", thảo luận cách đẩy nhanh công việc tại cảng

Tàu vận tải Liên Xô neo đậu tại cảng Hải Phòng.

Dân quân trên trận địa pháo cao xạ phía bên ngoài một nhà máy tại Hải Phòng

Khẩu pháo này do Mỹ sản xuất, tịch thu được từ quân Pháp tại Điện Biên Phủ, theo tiết lộ của cán bộ nhà máy.

 Tù binh Mỹ cúi đầu trong buổi họp báo tại Hà Nội.
 Đại úy Murphy N. Jones thuộc Không quân Mỹ (theo báo cáo mất tích hôm 30/6/1966) được một bác sĩ tháo băng bột ra khỏi cánh tay tại một nhà tù ở miền Bắc Việt Nam.

 Bia tưởng niệm tại địa điểm ngôi trường bị trúng bom tại làng An Tiêm, tỉnh Thái Bình. Hai máy bay Mỹ đã thả mỗi chiếc hai quả bom vào làng này cuối năm 1966, khiến 30 trẻ em và một giáo viên tại ngôi trường trên thiệt mạng. Tên của nạn nhân được khắc trên tấm bia.

Một bức ảnh tập thể của ban lãnh đạo hợp tác xã nông nghiệp xã Nguyên Xá, huyện Vũ Thư, tỉnh Thái Bình. Trên tường là một tranh cổ động vẽ các ngón tay giận dữ của thế giới chỉ vào mặt Tổng thống đương nhiệm Mỹ Johnson.

Một xã viên tiên tiến hợp tác xã Nguyên Xá hút thuốc lào tại nhà.

Nông dân Thái Bình ra đồng làm việc sau giờ nghỉ trưa. Tỉnh Thái Bình là một vựa lúa quan trọng của miền Bắc Việt Nam thời kháng chiến chống Mỹ.



4 tháng 4, 2016

GIỮ MỐC BIÊN GIỚI PHÍA BẮC - KỲ 1: NÓNG BỎNG HÀ GIANG


Thanh Niên - Cuối tháng 12.2008 hoàn thành phân giới biên giới đất liền Việt - Trung, nhân dân các tỉnh biên giới phía Bắc mới tạm kết thúc 54 năm đấu tranh giữ đường biên, mốc giới.

Dằng dặc từ năm 1954 cho đến cuối tháng 12.2008 (thời điểm Việt Nam và Trung Quốc đã ra Tuyên bố chung về việc hoàn thành công tác phân giới cắm mốc biên giới đất liền Việt Nam - Trung Quốc), quân dân 7 tỉnh biên giới phía Bắc đã kiên cường đấu tranh gìn giữ, khẳng định đường biên, mốc giới và mồ hôi, xương máu của họ đã thấm đẫm từng dải đất biên cương. Trong giai đoạn bảo vệ và quản lý biên giới, mốc quốc giới hiện nay, vẫn còn những hy sinh vất vả nhưng mốc biên cương luôn vững chãi, khẳng định chủ quyền.

“Trong khi dưới xuôi đang lo xây dựng, thống nhất đất nước thì từ năm 1954, quân và dân Hà Giang đã phải đối phó với các hoạt động xâm canh, xâm cư, lấn chiếm biên giới của Trung Quốc tại Hoàng Su Phì, Vị Xuyên, Đồng Văn, Quản Bạ”, nguyên Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc tỉnh Hà Giang Sùng Đại Dùng kể với tôi như vậy, trong cuộc trả lời phỏng vấn cuối cùng, trước khi ông mất (2.2014) và tôi vẫn nhớ ông khoát tay: “Cuối tháng 12.2008 hoàn thành phân giới biên giới đất liền Việt - Trung, nhân dân các tỉnh biên giới phía Bắc mới tạm kết thúc 54 năm đấu tranh giữ đường biên, mốc giới”…


Đàm cứ đàm, lấn cứ lấn

Tại cuộc hội đàm về biên giới Việt Trung giữa khu Việt Bắc (Việt Nam) và Vân Nam (Trung Quốc), tổ chức tại Côn Minh (Trung Quốc) ngày 16.10.1959, khi đại diện Việt Nam đề nghị Trung Quốc có biện pháp chủ động ngăn chặn vấn đề người Trung Quốc xâm canh, xâm cư vào lãnh thổ Việt Nam và việc quốc giới (cột mốc) bị vi phạm, đồng thời cương quyết yêu cầu thực hiện thỏa thuận “2 bên tôn trọng đường biên giới do lịch sử để lại”, Bí thư Tỉnh ủy Vân Nam Tô Vũ Định đã sẵng giọng: “Tình hình xâm canh, xâm cư là rất phức tạp, cả chúng tôi và cả các đồng chí cũng có hiện tượng đó. Cho nên tốt nhất là chúng ta giữ nguyên hiện trạng”… Sự lửng lơ này đã cho thấy ý đồ đưa mọi việc thành “sự đã rồi”, đồng thời càng làm gia tăng tình trạng phức tạp ở vùng biên, nhất là các vụ Trung Quốc lấn chiếm đất Việt Nam ở nhiều điểm thuộc huyện Hoàng Su Phì, Vị Xuyên, Quản Bạ, Yên Minh, Đồng Văn, Mèo Vạc.

Theo thống kê chưa đầy đủ của ngành chức năng, riêng trong 2 năm (1962-1963) đã có 25.918 lượt người Trung Quốc vượt biên giới trái phép để mua bán, khai thác lâm thổ sản, vi phạm chủ quyền Việt Nam.

“Họ thực hiện kế sách từ hồi xưa: Cấp trên cứ đàm phán nói chuyện, cấp dưới cứ thực hiện lấn chiếm”, ông Nguyễn Vũ Dương, nguyên Đồn phó Đồn Biên phòng (BP) Lũng Làn (Mèo Vạc) những năm 70 lắc đầu vậy và kể: “Cuộc đấu tranh chống lấn chiếm của chúng tôi hồi ấy chưa phát sinh những vấn đề căng thẳng tới mức phải dùng bạo lực do phía Trung Quốc còn cố tình che đậy ý định lấn chiếm, chưa công khai quản lý và chưa trắng trợn tuyên bố chủ quyền ở những nơi họ đã lấn chiếm. Nhiều lần chúng tôi tuần tra phát hiện họ sang hẳn đất ta đo đạc, khảo sát nhưng cũng chỉ nhắc nhở, yêu cầu họ rút về. Từ sau 30.4.1975, cuộc đấu tranh chống lấn chiếm mới thực sự phức tạp”.

“Sao chúng mày sang phá lúa chúng tao?”


Một lãnh đạo Bộ Chỉ huy Bộ đội Biên phòng (BCHBĐBP) Hà Giang cho biết: Từ 1975, phía Trung Quốc tuyên truyền bằng nhiều phương tiện, hình thức rầm rộ với khẩu hiệu: “Trung Quốc bị Việt Nam lấn chiếm, Việt Nam vi phạm chủ quyền” và ngang nhiên tuyên bố các khu vực đất đai mà họ đã lặng lẽ chiếm của Việt Nam đến thời điểm ấy (Hồ Pả, Mã Tẻn thuộc Hoàng Su Phì; khu vực mốc 14 đoạn II, Nậm Ngặt thuộc Vị Xuyên; Nghĩa Thuận, Bát Đại Sơn ở Quản Bạ; Dì Thàng, Mã Lủng Kha ở Đồng Văn; Lũng Li, Trà Mần thuộc huyện Mèo Vạc) là “lãnh thổ không thể chối cãi của Trung Quốc, phải lấy lại”.

“Thường thì họ cho dân binh có lực lượng vũ trang làm áp lực, vượt qua biên giới xâm canh, xâm cư. Có vụ họ cho dân binh sang thu hoạch hoa màu của dân ta rồi cậy đông, dùng vũ lực đe dọa bộ đội và nhân dân ta. Ở Dì Thàng, Mã Lủng Kha (Đồng Văn) họ còn cho công nhân lâm nghiệp sang đất ta trồng cây gây rừng”, ông Ly Chứ Sùng (sinh năm 1959, nguyên Chủ tịch MTTQ xã Lũng Cú, Đồng Văn) kể lại và liệt kê: Cùng với BĐBP, tất cả quần chúng nhân dân cả trẻ già trai gái tham gia đấu tranh chống lấn chiếm. Hiệu quả nhất là những người già, họ gọi những người quen trong toán lấn chiếm, ân cần chỉ bảo: “Sinh sống ở biên giới bao năm, phải biết đất này của Việt Nam chứ. Đều qua lại uống rượu, sao giờ chúng mày sang phá hoại hoa màu chúng tao?”.

Nhật ký của Đồn trưởng BP Thanh Thủy (Vị Xuyên), năm 1977 còn ghi rõ sự việc: Cuối tháng 7.1977, một số người Trung Quốc tham gia lấn chiếm đã gặp BĐBP Việt Nam giãi bày: “Chúng tôi biết rõ đất này là của Việt Nam. Nhưng bắt buộc chúng tôi phải sang. Nếu không sẽ bị phạt và cả nhà bị gây khó dễ. Mong các bạn hiểu cho tình cảnh”.
Thấy việc bắt dân lấn chiếm không hiệu quả, phía Trung Quốc cài nhiều tên côn đồ trong số dân binh, tăng cường khiêu khích dọa nạt, hành hung BĐBP và nhân dân ta. Đối phó với chúng, phía ta nắm trước thời gian, địa điểm mà phía Trung Quốc huy động dân lấn chiếm và điểm mặt từng tên côn đồ trà trộn, để có biện pháp đối phó riêng… “Có thời gian chỉ ăn và đi chống lấn chiếm. Có quyết liệt vậy mới giữ được Mã Lủng Kha, Hồ Pả, Mã Tẻn, Lũng Li, Nậm Ngặt… cho đến bây giờ”, ông Lý Chứ Sùng cười.

Lùi mốc, bắt bộ đội

Những năm 1975-1979, ở khu vực Nậm Ngặt, Nghĩa Thuận (Quản Bạ), mốc 11 (Đồng Văn) và mốc 7 Bạch Đích (Yên Minh)… phía Trung Quốc lấn chiếm bằng cách: Lợi dụng đêm tối, sương mù, ngày mưa… bí mật di chuyển cộc mốc, tiêu chí biên giới sâu vào trong lãnh thổ Việt Nam hòng lấn chiếm hàng chục km2 của ta. Sau đó lính Trung Quốc mai phục, bắt cóc BĐBP đang đi tuần tra, vu khống Việt Nam vi phạm chủ quyền.

Ông Giàng Thìn Lùng là Đồn phó Đồn BP Nghĩa Thuận (Quản Bạ, Hà Giang) giai đoạn 1977-1979 nên rất rành rẽ. Ông kể, từ đầu năm 1976, phía Trung Quốc tăng cường lấn chiếm dọc biên giới Hà Giang và đặc biệt là ở khu vực biên giới Nghĩa Thuận, Bát Đại Sơn do Đồn phụ trách. Mặc dù ta đã nhiều phản kháng, nhưng phía Trung Quốc vẫn phớt lờ, ngày càng gia tăng các hoạt động xâm nhập vũ trang, xâm canh lấn chiếm biên giới. Đỉnh điểm là đầu tháng 5.1977, đội tuần tra của Đồn gồm 6 người do trung úy Viên Đình Thượng làm Đội trưởng làm nhiệm vụ tuần tra từ thôn Cao Mã Pờ về đồn. Khi đến khu vực mốc 3 (đối diện thôn Hoàng Thèn, Bát Bố, Trung Quốc) đã bị lính BP Trung Quốc và dân binh phục kích, ỉ đông bắt giữ và vu cáo “BĐBP Việt Nam xâm nhập lãnh thổ Trung Quốc”. Suốt 10 ngày trời bị giam trong nhà giam đối phương, các chiến sĩ ta kiên cường đấu tranh vạch trần âm mưu thủ đoạn vu khống và đòi phía Trung Quốc tôn trọng lịch sử. Trước sự phản kháng, Trung Quốc phải trao trả cả đội với đầy đủ vũ khí, trang bị.

Ngày 20.7.1978, tại khu vực Hồ Pả - Mã Tẻn (Bản Máy, Hoàng Su Phì), lính Trung Quốc lén lút di chuyển cột mốc vào sâu trong đất ta, phục kích bắt tổ tuần tra 3 người của Đồn BP Bản Máy do thiếu úy Nguyễn Xuân Thiều chỉ huy đang làm nhiệm vụ. Khi anh em kiên quyết đấu tranh bảo vệ chủ quyền, chúng dùng dao, báng súng đánh đập dã man và bắt trói, khiêng về phía Trung Quốc.
Theo thống kê chưa đầy đủ, trong năm 1978, khu vực biên giới của tỉnh Hà Tuyên (nay là Hà Giang) đã bị phía Trung Quốc lấn chiếm 11 điểm với 32 vụ khá căng thẳng.

Ngày 28.10.1967, nhân dân báo tin cho Đồn BP Phó Bảng (Khi đó là Công an nhân dân vũ trang): Có 1 cán bộ Đại sứ quán Trung Quốc từ Hà Nội lên thăm đơn vị bộ đội của họ đang làm đường giúp ta, trong địa bàn Đồn phụ trách. Họ trương khẩu hiệu, biểu ngữ, treo ảnh lãnh tụ của họ để tổ chức mít tinh. Dùng loa phóng thanh ngang nhiên tuyên truyền về “Đại cách mạng văn hóa vô sản” ở Trung Quốc, trích đọc “sách đỏ” và kêu gọi nhân dân Việt Nam ở khu vực Phó Bảng (Đồng Văn, Hà Giang) đến tham dự.
Ngay lập tức, Đồn trưởng BP Phó Bảng trực tiếp chỉ huy 1 tổ cán bộ chiến sĩ và quần chúng cốt cán tới ngay địa điểm, yêu cầu vị cán bộ sứ quán chấm dứt hành động vi phạm chủ quyền của Việt Nam. Trước lý lẽ đanh thép của tổ công tác, phía Trung Quốc buộc phải hủy bỏ mít tinh, dẹp bỏ lễ đài và dỡ bỏ cờ, ảnh, khẩu hiệu mà họ đã treo. (Nguồn: BCHBĐBP Hà Giang)

Mai Thanh Hải

Kỳ 2: Rập rình Bản Giốc

Các mốc 835, 836 (chính - phụ) được cắm tại khu vực Thác Bản Giốc (Đàm Thủy, Trùng Khánh, Cao Bằng) năm 2001 đã tạm chấm dứt các vụ tranh chấp. Thế nhưng với người dân Đàm Thủy, tinh thần cảnh giác vẫn luôn thường trực và họ sẵn sàng có mặt bên mốc giới - đường biên, chỉ sau 3 tiếng kẻng.

TÀU HẢI QUÂN CẤP NƯỚC NGỌT CHO ĐBSCL

Bé trai chăm chú theo dõi các thao tác cập cảng của bộ đội Hải quân trên tàu
Thanh Niên - Lần đầu tiên, Quân chủng Hải quân điều các tàu chuyên dụng tiếp tế nước ngọt cho Trường Sa - nhà giàn DK1, làm nhiệm vụ cứu hạn mặn cho người dân ĐBSCL.

Liên tục trong những ngày cuối tuần qua, các đơn vị thuộc Quân chủng Hải quân đã triệt để chấp hành mệnh lệnh của cấp trên, khẩn trương điều các loại phương tiện - lực lượng làm nhiệm vụ cứu trợ, giúp đỡ đồng bào khu vực vùng bị hạn hán, nhiễm mặn ở các tỉnh Bến Tre, Sóc Trăng, Trà Vinh, Bình Thuận, các tỉnh khu vực Tây Nguyên...

Đặc biệt, ngay khi nhận mệnh lệnh, Sở Chỉ huy Lữ đoàn 125, thuộc Bộ tư lệnh Vùng 2 Hải quân đã điều tàu 935 đang trực chiến tại TP.Vũng Tàu, nhận 200 m3 nước ngọt, hành quân xuống khu vực ven biển tỉnh Bến Tre. Sau 1 ngày hành trình, vượt qua gần 70 hải lý đường biển, tàu 935 đã cập cảng cá Bình Đại (Bến Tre) cấp nước cho các hộ dân trông chờ nước ngọt trong huyện Bình Đại.

Chỉ 20 phút sau khi cập cảng, cán bộ chiến sĩ tàu 935 cùng Đoàn công tác của Lữ đoàn 125 hành quân theo đường bộ đã triển khai việc cấp nước cho các ghe xuồng, xe bồn của người dân 2 xã Bình Thắng, Hòa Đại Lộc.
Xe tải chở nước của Lữ đoàn 125 cơ động chuyển nước đến nhà người dân

Bên cạnh đó, thượng tá Hoàng Minh Dũng, Phó Chính ủy Lữ đoàn 125 cũng dẫn đầu xe tải chở nước của Lữ đoàn đến từng hộ dân có hoàn cảnh khó khăn trong xã để cấp nước và tặng vật dụng chứa nước như thùng nhựa, can đựng nước, bình nước uống...

Số vật dụng này được mua sắm từ số tiền hơn 40 triệu đồng, do cán bộ chiến sĩ trong Lữ đoàn quyên góp, gửi tặng đồng bào vùng hạn hán, ngập mặn khu vực ĐBSCL.

*****
Tàu chuyên dụng chở nước mang số hiệu 935 thuộc Hải đội 812, Lữ đoàn 125, Bộ tư lệnh Vùng 2 Hải quân tiến vào cảng cá Bình Đại (Bến Tre) trong sự ngạc nhiên của các ngư dân

Đây là tàu chuyên làm nhiệm vụ chở nước tiếp tế cho các đảo Trường Sa, nhà giàn DK1 và các tàu trực chiến bảo vệ Biển Đông của Quân chủng Hải quân

Người dân huyện Bình Đại (Bến Tre) đổ xô ra cầu cảng chờ đón tàu Hải quân lần đầu tiên cập cảng


Vừa cập cảng, bộ đội tàu đã mở boong chứa nước ngọt sẵn sàng

Cắm vòi bơm để cấp nước

Nước ngọt bơm xuống lòng ghe chứa nước của người dân

Việc cấp nước có sự phối hợp của Ban chỉ huy quân sự huyện Bình Đại và dân quân các xã

Các ghe dân túc trực chờ được bơm 

Niềm vui của người dân khi nhận nước ngọt miễn phí từ tàu Hải quân

3 vòi bơm phát huy hết công suất

Trên cầu cảng, việc bơm nước cho các xe bồn của dân cũng rất khẩn trương

Ngoài phương tiện tàu biển, Lữ đoàn 125 còn đưa xuống xe tải và bồn nước để chở đến tận nhà những gia đình có hoàn cảnh khó khăn, neo đơn

Bơm nước vào can cho các hộ dân đã tập trung đợi sẵn

Thượng tá Hoàng Minh Dũng, Phó Chính ủy Lữ đoàn 125 tặng nước ngọt cho mẹ Võ Thị Liệt, 77 tuổi ở ấp Bình Huề 1, xã Đại Hòa Lộc, Bình Đại, Bến Tre

Các hộ dân háo hức chở thùng đựng nước do bộ đội Hải quân tặng về nhà

Hoạt động cấp nước diễn ra liên tục từ ngày 2-4.4.2016 và trong tuần này, các tàu chở nước của Hải quân sẽ tiếp tục chuyên chở, cấp nước ngọt cho vùng hạn mặn ĐBSCL

MỐI TÌNH LÍNH ÚC VÀ CÔ GÁI VÙNG TÀU, 1970

Reds - "Tôi có thể nghe một số người nhạo báng mình khi tìm thấy tình yêu với một gái điếm. Một phụ nữ bị bỏ rơi, một con điếm nhưng không hẳn là như vậy. Cô ấy bán cơ thể của mình để kiếm sống, và ít nhất là cô ấy trung thực...".

Hình ảnh cùng các chia sẻ trích từ bài viết có tiêu đề "Người đàn bà đẹp" (Pretty woman) đăng tải trên blog của một cựu binh Australia tên Laurie Smith, từng đóng quân ở Vũng Tàu năm 1970. Thời điểm đó, tác giả Laurie đang ở độ tuổi 20.


"Bức ảnh này chụp các cô gái làm ở quán bar Texas. Bây giờ, tôi sẽ để cho bạn đoán xem ai trong số đó là người phụ nữ đã khiến thời gian còn lại của tôi ở Việt Nam trở thành một niềm vui. Không chỉ có nhục dục, đó còn là một người bạn gái và bạn đồng hành. Cô ấy rất dịu dàng, vui vẻ, thân thiện và tôi dám nói rằng mình đã yêu cô ấy một chút. Điều này có vẻ kỳ lạ khi người ta có thể thuê một người khác đề làm bạn bè, bạn đường và cả bạn tình. Tuy nhiên, đây là một mối quan hệ hoàn toàn chân thành. Cả hai chúng tôi đều hiểu rõ về địa vị của mình, ngay từ đầu...".

"Tôi chỉ biết tên cô ấy là Sương". "Sương là người phụ nữ trong tà áo dài, đứng ở cửa, bên cạnh cô gái tạo đang dáng với những ngón tay quắp lại".

"Khi tôi ngồi xuống bên cạnh cô ấy trong quầy, tôi cảm thấy một điều gì đó thật khác lạ. Không phải kiểu gái điếm muốn kiếm tiền nhanh chóng, cô ấy có sự chín chắn nhất định cùng khiếu hài hước.

Chúng tôi nói chuyện, cười đùa và tôi đã gọi trà Sài Gòn để có thể ngồi nhâm nhi cùng cô. Tôi được biết rằng cô đã 28 tuổi, một góa phụ với hai đứa con của người chồng đầu tiên và một đứa con với một lính Mỹ, người dành phần lớn thời gian tham gia chiến tranh Việt Nam để sống với cô ở Vũng Tàu. Giờ anh ta đã về nước và cô cần phải kiếm sống. Cô đã đưa tôi đến nhà mình, một căn phòng trong một ngôi nhà nhỏ cách năm phút đi bằng taxi Lambro...".

"Tôi đã mua cho mình một bộ máy ảnh Yashica Electro 35 cùng ống kính khi đến Vũng Tàu. Nó chụp khá ổn dù tôi không nghĩ rằng mình đã tận dụng hết khả năng nó có. Tất cả những hình ảnh ở đây được chụp với nó và tôi chỉ rửa ảnh một lần. Những bức ảnh đã tồn tại sau 42 năm và vẫn đang trong tình trạng khá tốt".

"Tôi nhìn những bức ảnh này với một niềm xao xuyến. Nó như vẳng lại một thời kỳ trong cuộc sống của tôi với đầy đủ các cuộc phiêu lưu và trải nghiệm mới, đất nước mới, bạn bè mới, tình yêu mới? Tôi có thể nghe một số người nhạo báng mình khi tìm thấy tình yêu với một gái điếm. Một phụ nữ bị bỏ rơi, một con điếm nhưng không hẳn là như vậy. Cô ấy bán cơ thể của mình để kiếm sống, và ít nhất là cô ấy trung thực".

“Chúng tôi đã có một bức hình chung được chụp bởi một cô gái khác bằng máy ảnh Polaroid và Sương giữ nó. Cô dán tấm ảnh vào bức tường phía trên giường, bên cạnh một bức tượng Phật nhỏ”.

“Đêm nay, một đồng đội của tôi trở về doanh trại và nói với tôi rằng:
- Tao nghĩ rằng có ai đó thích mày
- Ai? tại sao?
- Sương, ở quán Bar Texas. Tao đưa cô ta về nhà và cùng nhau cởi quần áo. Tao leo lên giường và khi chuẩn bị bắt đầu thì nhìn thấy hình ảnh của mày và cô ta trên tường. Và tao buột miệng: ‘Này, đó chính là Laurie’. Cô ta nói: ‘Anh biết Laurie sao? Anh hãy ra khỏi đây đi, tiền của anh đây. Tôi sẽ không đi với bất cứ ai quen với anh ấy’. Sau đó, cô ta đã đẩy tao ra khỏi giường và nhét tiền vào túi áo sơ mi của tao”.

"Sương muốn vào một nhà hàng Hàn Quốc nhưng nhân viên ở đây kiên quyết không cho cô vào..."."Anh ta bình tĩnh lại khi tôi chìa ra mấy tờ Đô-la Mỹ. Sau đó, anh cúi đầu chào và đưa chúng tôi vào bàn của mình...". "Sương và tôi đã ăn và nói chuyện giống như bất kỳ cặp vợ chồng khác trong một cuộc hẹn. Một ngọn nến lung linh trên bàn của chúng tôi trong nền nhạc du dương...".

"Chúng tôi đi bộ về nhà và tôi đã đi chậm lại để chụp bức ảnh này. Tôi nghĩ rằng cô ấy đã khiến cho khung cảnh trở nên tươi vui hơn. Chúng tôi đã mua một số trái cây để ăn sau đó...".

"Bức ảnh này mang lại những cảm xúc mà tôi nghĩ rằng đã bị chôn vùi...". "Bạn có thể tin hay không, cô ấy đã rất ngượng ngùng khi tôi thuyết phục cô chụp kiểu ảnh quấn khăn tắm này...".

"Một vài tuần sau khi tôi chụp bức ảnh này Sương ngừng làm việc tại quầy bar và tôi không bao giờ nhìn thấy cô ấy một lần nữa.
Lính Úc Laurie Smith khi ở Vũng Tàu

Tôi không ngạc nhiên nhưng tôi cảm thấy bị mất mát.
Tôi không thiếu một bạn tình, họ có thể được tìm thấy trong bất kỳ quán bar nào.
Tôi đã mất một người thực sự có ý nghĩa nào đó với cuộc sống của tôi. Nhìn lại một năm qua, chúng tôi đã có những kỷ niệm đẹp long lanh.
Tôi sẵn lòng lột bỏ lớp vỏ của mình để nói rằng Sương đã ảnh hưởng nhiều đến cuộc sống của tôi...".
*****
(Theo LAURIE27WSMITH WORDPRESS)