3 tháng 10, 2011

RẤT CAN TRƯỜNG, Ở QUẦN ĐẢO HOÀNG SA

Mai Thanh Hải Blog - Trong Quần đảo Hoàng Sa (huyện đảo Hoàng Sa, TP. Đà Nẵng), nhóm đảo Trăng Khuyết (hay còn gọi là Lưỡi Liềm, Nguyệt Thiềm, Croissant, hoặc Crescent) là một nhóm đảo quan trọng nằm về phía đất liền Việt Nam.

Nhìn từ trên cao xuống, nhóm đảo này có hình như hai chiếc bánh "Croissant" (hay Crescent) chụm đầu vào nhau với 7 đảo chính, hiện được phía Trung Quốc tự đặt thêm tên, sau khi chiếm đóng quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam.
Đảo Hữu Nhật, nhìn từ ngoài biển vào

Đó là các đảo: Hoàng Sa (phía Trung Quốc đặt tên là Shanhu Dao); Hữu Nhật (Guanquan Dao); Duy Mộng (Jinqing Dao); Quang Ảnh (Jinyin Dao); Quang Hoà (Chenhang Dao); Bạch Quỷ (Panshi Yu); Tri Tôn (Zhongjian Dao), ngoài ra còn các bãi ngầm và vô số các mỏm đá khác.

Trong nhóm đảo này, đảo Hữu Nhật (còn được gọi bằng các tên khác như Robert Island, Cam Tuyền...), mang danh một Suất đội Thủy quân triều Nguyễn, tên là Phạm Hữu Nhật.

Theo lịch sử, Phạm Hữu Nhật quê làng An Vĩnh, huyện Lý Sơn, tỉnh Quảng Ngãi, được vua Minh Mạng phái ra Quần đảo Hoàng Sa để đo đạc thủy trình và vẽ bản đồ các đảo vào năm 1836.

Khách du lịch TQ trên đảo  Hữu Nhật
Đảo Hữu Nhật có hình tròn, rộng độ 0,32km2, nằm về phía Nam đảo Hoàng Sa (cách khoảng 3 hải lý). Viền quanh đảo có những cây nhàu cao từ 2-3m.

Bên trong lớp cây chừng 30m, là khu lòng chảo nằm giữa đảo, không sâu. Trên lớp đất đá, ngoài ít bụi cây nhỏ thì cỏ tranh mọc khắp nơi.

Ngoài bìa đảo là vòng san hô, nhiều chỗ lấn hẳn vào bãi cát. Nhiều rong phủ kín mặt biển bao chung quanh. Trong mùa Xuân và Hạ, loài vích thường bò lên đảo đẻ trứng.

Đảo Hữu Nhật, cũng như khá nhiều đảo nhỏ thuộc quần đảo Hoàng Sa của Việt Nam, dẫu bị Trung Quốc chiếm giữ từ những năm 70 của thế kỷ trước, nhưng vẫn không có lính Trung Quốc đồn trú 24/24 (có lẽ anh bạn Khựa này, chỉ rải quân trên những đảo lớn cho... tiết kiệm, những đảo nhỏ, thi thoảng mới phái ca nô, tàu chiến lượn qua để kiểm tra).
Tấm biển treo giữa đảo

Chính vì chưa có lính Trung Quốc đồn trú, nên những ngư dân Việt Nam ra đánh bắt hải sản ở ngư trường Hoàng Sa, mới có cơ hội đặt chân lên đảo Hữu Nhật và một trong số những ngư dân can trường đó, đã chú thích dưới dòng chữ Tàu, trên tấm bảng giữa đảo, bằng dòng chữ trang trọng: "VIỆT NAM".

Xem những hình ảnh về Hoàng Sa, trên TTVN, do những bạn trẻ kỳ công sưu tầm, tìm kiếm từ những... người Trung Quốc, mình cứ ngổn ngang tâm trạng. Thế nhưng, nhìn tấm hình những người Trung Quốc, từ đất liền ra Hoàng Sa du lịch và thong dong hạ trại trên đảo Hữu Nhật để câu cá, khám phá, vui đùa, mình cứ nghèn nghẹn trước dòng chữ "VIỆT NAM", ghi vội vàng dưới 3 chữ Tàu đỏ bầm. Biết nói gì đây, ngoài nỗi đau lãnh thổ?..   

Gốc cây mang về từ Hoàng Sa, trong nhà Mai Phụng Lưu
 Hôm rồi, lê la ở nhà "sói biển" Mai Phụng Lưu, nhìn thấy gốc cây to đùng được cắt gọt, sơn sửa thành đồ trang trí giữa nhà, mình tò mò: "Kiếm đâu ra vậy?".

Nhà họ Mai cười phớ lớ: "Mang về từ Hoàng Sa đấy!" và kể cặn kẽ: Trong rất nhiều đảo ngoài Hoàng Sa mà ngư dân ta đã bước chân lên, có 1 đảo nhỏ mang tên "Đảo Ông Già".

Đảo này, không có lính Trung Quốc đóng quân trên đó nên ngư dân ta cứ thoải mái lên đó nấu nướng, tắm giặt, lấy nước ngọt và cả... khật khưỡng.

Năm trước, nhà họ Mai dừng lại đảo Ông Già, rảnh rang thăm đảo, rảnh rang hì hục đào bới cái.... gốc cây to nhất đảo, chất lên thuyền, đưa về bờ làm kỷ niệm của Hoàng Sa.
Gốc cây Hoàng Sa phía sau mình và Lưu

Dĩ nhiên, gốc cây này được Mai Phụng Lưu rất quý khiến mình càng tâm trạng: Chả biết đến bao giờ, UBND huyện Hoàng Sa của TP. Đà Nẵng, có được những "hiện vật" sống động, gần gũi và mới mẻ về Hoàng Sa, đến như vậy?. Người ta cứ tìm hiểu, hô hào đâu đâu, trong khi đó, những người gắn bó với Hoàng Sa, thuộc Hoàng Sa như lòng bàn tay, lại không phải công dân huyện đảo?..

Minh chứng về chủ quyền đất nước, không chỉ là những chuyện to lớn - hệ trọng, mà còn là những điều rất gần gũi, bình dị. Và sự thân thuộc này, đã ăn sâu vào máu thịt của những ngư dân Việt Nam, rất can trường ở quần đảo Hoàng Sa...

 TP. Quy Nhơn, 12 giờ đêm

2 tháng 10, 2011

SỨC MẠNH CỦA HẢI QUÂN TRUNG QUỐC SẼ LÀM THAY ĐỔI CÁN CÂN Ở CHÂU Á - THÁI BÌNH DƯƠNG?..

QPVN - Cuối tháng 8 vừa qua, đã xuất hiện 2 tin bổ trợ cho nhau và đưa lại hình dung, hình thế sức mạnh thế giới tương lai: Trung Quốc đã bắt đầu chạy thử tàu sân bay đầu tiên của họ (tàu Varyag đóng dở của Hải quân Liên Xô trước đây); còn Mỹ quyết định giảm số cụm tàu sân bay xung kích từ 11 xuống còn 9 để tiết kiệm ngân sách.

Việc cắt giảm số lượng cụm tàu sân bay tiến công (CSG), được Tư lệnh Hải quân Mỹ, Đô đốc Gary Roughead thông báo. Họ quyết định giải tán CSG-7, tàu sân bay Ronald Reagan của cụm này, được chuyển sang biên chế CSG-9, để thay thế cho tàu sân bay Abraham Lincoln, vì tàu này sẽ bắt đầu được sửa chữa và nâng cấp từ năm 2012.

Sau khi tàu Abraham Lincoln trở lại biên chế, Hải quân Mỹ dự định loại bỏ tàu sân bay Enterprise thuộc CSG-12. Đồng thời, một tàu sân bay khác cũng sẽ bắt đầu được sửa chữa.

Bằng các biện pháp này, Hải quân Mỹ muốn giảm chi phí, giảm sự thiếu hụt tiêm kích trên hạm, thông qua việc bỏ kế hoạch tăng hạn sử dụng một bộ phận các tiêm kích F/A-18 Hornet - Super Hornet và mua sắm các lô nhỏ tiêm kích mới.

Rõ ràng là những biện pháp đó được đề ra, là do cuộc khủng hoảng kinh tế-tài chính trầm trọng của Mỹ. Ngoài ra, trong tháng 7/2011, cũng có tin Lầu Năm góc đang suy tính lùi thời hạn đưa vào trang bị cho Hải quân Mỹ, các tàu sân bay tiên tiến lớp Gerald Ford, hoặc thậm chỉ hủy bỏ kế hoạch đóng 1 tàu loại này.

Các chương trình Hải quân Trung Quốc nhằm vào ai?.

Bắc Kinh, năm 2008 đã vươn lên thứ hai thế giới về chi phí quân sự (ngoài ra, còn có nhiều chi phí quốc phòng của Trung Quốc, không nằm trong thống kê chính thức). Hải quân Trung Quốc cũng đã vươn nhanh lên vị trí thứ hai, chỉ thua kém hạm đội Nga về một số lĩnh vực, về hạm đội tàu ngầm nguyên tử.

Cộng với việc Hải quân Nga, cũng như Hải quân Mỹ thua kém Hải quân Trung Quốc, về mặt khả năng tập trung trên mặt trận đối kháng tiềm tàng (Mỹ phải kiểm soát các điểm quan trọng chiến lược trên khắp đại dương thế giới, duy trì lục quân trong nhiều cuộc xung đột). Hạm đội Nga (đúng hơn là tàn dư của Hạm đội Liên Xô), thì bị phân tán khắp từ Biển Đen đến Thái Bình Dương.

Mặc dù nếu chỉ tính các tham số số lượng, Bắc Kinh không có cơ hội đứng vững, trong một cuộc đối đầu trên biển (một tỷ lệ đáng kể tàu xuồng đã lạc hậu và cần hiện đại hóa, không có các tàu sân bay và cụm tàu sân bay xung kích sẵn sàng chiến đấu). Nhưng trong tương lai dài hạn, bức tranh vẽ lên rất buồn đối với Mỹ.

Ngay vào năm 2000, các nhà phân tích Bộ Quốc phòng Mỹ đã soạn thảo tài liệu có tên “Châu Á 2025”, trong đó phân tích 5 kịch bản xung đột có thể xảy ra giữa Mỹ và Trung Quốc.

Vấn đề làm các tác giả báo cáo rất lo ngại, những suy nghĩ liên tục lặp đi lặp lại nói về mối đe dọa Trung Quốc: “...Trung Quốc là đối thủ thường trực của Mỹ”, “...một Trung Quốc ổn định và hùng mạnh sẽ luôn cố gắng thay đổi hiện trạng ở Đông Á” hoặc “...một Trung Quốc bất ổn và tương ứng là yếu ớt cũng sẽ nguy hiểm, bởi vì các nhà lãnh đạo (Trung Quốc), có thể muốn củng cố quyền lực của mình bằng cách đe doạ xâm lược quân sự ra nước ngoài”...

Kịch bản 1: "Con bài Ấn Độ"

Trong quá trình Pakistan bị mất ổn định (những nỗ lực như thế xảy ra thường xuyên), Islamabad sẽ mất quyền kiểm soát đối với một phần lãnh thổ (trong đó có Kashmir). Dehli sẽ đòi hỏi khôi phục chính quyền hợp pháp, bằng cách trấn áp các phần tử cực đoan Hồi giáo.

Islamabad sẽ không thể thực hiện yêu cầu này. Đáp lại, quân đội Ấn Độ sẽ chiếm Kashmir, Islamabad và Bắc Kinh sẽ yêu cầu Ấn Độ rút quân. Trung Quốc sẽ bắt đầu tập trung lực lượng trên biên giới với Ấn Độ.

Mỹ sẽ yêu cầu Bắc Kinh không can thiệp vào cuộc xung đột, một biên đội tàu Hải quân Mỹ sẽ được phái tới vịnh Bengal.

Dehli, nhằm tránh đòn tấn công có thể xảy ra bằng vũ khí hạt nhân từ phía Pakistan, sẽ tấn công bằng vũ khí phi hạt nhân vào các vũ khí hạt nhân và các mục tiêu nguyên tử của Pakistan.

Nhưng chiến dịch không thành công hoàn toàn và đáp lại, Islamabad tấn công quân đội Ấn Độ ở vùng biên giới, bằng vũ khí hạt nhân chiến thuật và biện minh hành động này là do Ấn Độ xâm lược và nguy cơ mất chủ quyền.

Để ngăn chặn một cuộc chiến tranh hạt nhân quy mô lớn, Mỹ sẽ tiêu diệt kho vũ khí hạt nhân của Pakistan, bằng cuộc tấn công đường không của vũ khí chính xác cao.

Trung Quốc không dám lập tức nhảy vào chống mặt trận chung Ấn-Mỹ, nhưng quan hệ với Mỹ chuyển sang giai đoạn chiến tranh lạnh, đối đầu gia tăng ở Viễn Đông và Đông Nam Á. Vào năm 2020, Pakistan biến mất, các mảnh vỡ của nó gia nhập Ấn Độ với tư cách các bang tự trị.

Kịch bản 2: Tân cộng đồng Trung-Ấn

Theo kịch bản này, Bắc Kinh và Dehli sẽ buộc phải gạt bỏ những mâu thuẫn cũ, để duy trì ổn định ở khu vực eo biển Đông Nam Á, đối phó với chủ nghĩa cực đoan Hồi giáo. Trong khi vị thế của Mỹ trong khu vực tiếp tục suy yếu.

Ở kịch bản này, Indonesia sẽ tan vỡ, các lực lượng ly khai sẽ chiếm giữ hàng loạt mỏ hydrocarbon quan trọng, sự bài xích, truy bức gia tăng đối với cộng đồng người Hoa, chủ nghĩa cực đoan Hồi giáo sẽ gia tăng, hoạt động hải tặc sẽ tăng mạnh ở các eo biển. Các cường quốc láng giềng sẽ nhận được mối đau đầu lớn.

Mỹ sẽ không chống lại điều đó và sẽ bắt đầu cắt giảm mạnh sự hiện diện của mình tại khu vực.

Kết quả là Dehli và Bắc Kinh phân định khu vực ảnh hưởng và tự mình “thiết lập trật tự”: Hải quân Ấn Độ sẽ thực hiện cuộc hành quân đường trường và thiết lập quyền kiểm soát đối với eo biển Malacca; Hải quân Trung Quốc thiết lập quyền kiểm soát đối với eo biển Lombok và Sunda.

Ngoài ra, Trung Quốc sẽ giải quyết dứt điểm vấn đề quần đảo Trường Sa theo cách có lợi cho họ.

Trung Quốc và Ấn Độ sẽ cùng nhau trấn áp làn sóng cướp biển và cực đoan, sẽ bảo đảm an ninh cho giao thông hàng hải. Mỹ sẽ mất phần lớn vị thế tại vùng này của châu Á-Thái Bình Dương.

Kịch bản 3: Trung Quốc hành động

Theo kịch bản này, vào khoảng năm 2015, sẽ xảy xa xung đột vũ trang giữa hải quân Mỹ và Trung Quốc.

Trước đó là sự suy yếu vị thế của Mỹ trong khu vực, sau khi làn sóng dân tộc chủ nghĩa dâng cao trên bán đảo Triều Tiên và Nhật Bản, Washington sẽ rút các căn cứ quân sự của mình khỏi đây.

Năm 2015, sẽ xảy ra một vụ khiêu khích vũ trang, khi mà Hải quân Trung Quốc tạo giả ra một cuộc tấn công quy mô lớn để đẩy bật lực lượng Mỹ. Chính phủ Mỹ, để tránh xung đột leo thang thành một cuộc chiến tranh quy mô lớn, sẽ rút hạm đội của mình để nhường vùng biển này cho Trung Quốc. Sau đó, Trung Quốc sẽ là độc bá phần Tây Thái Bình Dương.

Kịch bản 4: Trung Quốc bất ổn

Những bất ổn trong phát triển kinh tế, sẽ dẫn tới một cuộc khủng hoảng kinh tế xã hội mạnh mẽ, làn sóng bãi công lan tràn các thành phố, các hoạt động phản đối ở Tây Tạng, Tân Cương và khu tự trị Nội Mông leo thang, thành các cuộc nổi dậy vũ trang của lực lượng ly khai.

Ở Bắc Kinh xảy ra đảo chính quân sự, quân đội xiết chặt chính sách đối nội, đáp trả các cuộc nổi dậy bằng những cuộc hành quân tiễu phạt.

Để hướng sự chú ý của dân chúng khỏi các vấn đề nội địa, trong chính sách đối ngoại, Trung Quốc tạo ra “các hình ảnh kẻ thù” - bành trướng nhằm vào Indonesia (nước này mất đi sự toàn vẹn lãnh thổ), nêu ra những yêu sách lãnh thổ đối với Nga, Kazakhstan, đưa tình hình tới bờ vực chiến tranh. Trạng thái xung đột sẽ xảy ra với Việt Nam và Philippines. Mỹ sẽ gia tăng sự hiện diện quân sự trong khu vực.

Kịch bản 5: Một Trung Quốc hùng mạnh

Theo kịch bản này, Trung Quốc bằng con đường bành trướng kinh tế bắt đầu thống trị khu vực, Bắc Kinh trói buộc tất cả các nước láng giềng với mình bằng các quan hệ kinh tế vững chắc.

Vùng Biển Đông thực tế lọt vào tầm kiểm soát của hải quân Trung Quốc, các nước (Philippines, Việt Nam…) có tranh chấp lãnh thổ với Bắc Kinh không muốn xung đột, mà tìm cách giải quyết tranh chấp bằng đàm phán, chủ yếu là nhượng bộ Trung Quốc.

Ấn Độ với tham vọng giành vai trò siêu cường thứ hai của khu vực, do nhiều điểm yếu nội tại của xã hội, kinh tế, sẽ nhượng bộ sau khi thỏa thuận phân chia “khu vực ảnh hưởng”.

Đài Loan mất dần quyền tự chủ và lọt vào vòng kiểm soát của Trung Quốc, mà không cần chiến tranh.

Bắc và Nam Hàn bận bịu với nhau và các quá trình tái thống nhất, nên không phải là một nguy cơ và không thể đóng vai trò lớn ở châu Á-Thái Bình Dương.

Nhật Bản, sau khi giành được sự bảo đảm về việc duy trì nguồn cung cấp thực phẩm và nguyên liệu (đi qua các tuyến đường biển) và sự bất khả xâm phạm về lãnh thổ, sẽ giữ vị thế trung lập.

Dưới áp lực của Trung Quốc với sự ủng hộ của các chính quyền sở tại, Mỹ rút quân khỏi Nhật Bản và Hàn Quốc.

Phần lớn các nước châu Á-Thái Bình Dương thực tế trở thành chư hầu của Trung Quốc, Mỹ mất nhiều vị thế.

Xem ra kịch bản 5 này hiện đang được thực hiện.

Trung Quốc đang tăng cường sức mạnh kinh tế và quân sự, cuộc phiêu lưu của Mỹ với Pakistan đã thất bại. Những nỗ lực nhiều năm của Đài Loan, để mua một lô tiêm kích F-16 Fighting Falcon của Mỹ cũng thất bại. Khi đàm phán, Bắc Kinh đã không cho phép người Mỹ làm việc đó.

Hiện nay, Bắc Kinh có tranh chấp lãnh thổ với một số nước láng giềng: “vấn đề Đài Loan” - Trung Quốc đòi yêu sách đối với toàn bộ Đài Loan, tranh chấp với Tokyo về quần đảo Senkaku (Điếu Ngư), tranh chấp quần đảo Hoàng Sa với Việt Nam và tranh chấp quần đảo có tầm quan trọng chiến lược Trường Sa, cùng lúc với một số nước như Đài Loan, Việt Nam, Philippines... Mỹ ủng hộ gần như tất cả các địch thủ của Trung Quốc cả về ngoại giao, vũ khí, ở nhiều nước có triển khai các căn cứ quân sự của Mỹ.

Đã từng xảy ra một số trường hợp đối kháng vũ trang có khả năng leo thang thành xung đột nghiêm trọng. Ví dụ, năm 1996, đã xảy ra sự đối đầu khá quyết liệt giữa cụm tàu sân bay xung kích Mỹ và Hải quân Trung Quốc ở gần Đài Loan.

Các chuyên gia quân sự quốc tế hồi đó thừa nhận rằng, sự đối đầu này chút nữa gây ra sự va chạm nghiêm trọng giữa hai đại cường.

Theo thông tin của Mỹ, Hải quân Mỹ lúc đó đã ngăn chặn được các chiến hạm Trung Quốc xâm nhập vào hải phận Đài Loan, và để làm thế họ đã phải thực hiện mấy lần phóng tên lửa ngăn chặn.

Tháng 10/2006, gần đảo Okinawa của Nhật Bản lại diễn ra một sự cố nữa - một tàu ngầm lớp Tống của Trung Quốc, bất ngờ nổi lên cách tàu sân bay Kitty Hawk ở cự ly tấn công bằng ngư lôi, sau khi lọt qua các tàu hộ tống, khiến các thủy binh Mỹ kinh ngạc. Người ta cho rằng, nếu là trong chiến đấu thì tàu sân bay Mỹ coi như đã bị tấn công bằng ngư lôi. Còn tạm thời mới chỉ là coi như vậy.

Trước sự cố này, các tàu ngầm Trung Quốc bị coi là lạc hậu, quá ồn để tránh né được sự phát hiện của các hệ thống thủy âm hiện đại của Mỹ, và sự kiện này đã buộc Mỹ phải xem xét lại các đánh giá về hạm đội tàu ngầm Trung Quốc.

Tháng 11/2007, xảy ra lần đối đầu mới giữa Hải quân Trung Quốc và cụm tàu sân bay xung kích Mỹ ở eo biển Đài Loan kéo dài 2 ngày đêm. Theo thông của Mỹ, người Mỹ đã một lần nữa ngăn cản được Hải quân Trung Quốc tiến tới bờ biển Đài Loan.

Tháng 6/2009, gần Philippines, một tàu ngầm Trung Quốc đã làm đứt lưới anten thủy âm do tàu khu trục John McCain của Hải quân Mỹ kéo theo, trong khi tàu chiến Mỹ này đã không thể phát hiện kịp thời tàu ngầm Trung Quốc. Đây là việc làm cố ý hay tình cờ thì không ai biết được.

Chương trình xây dựng các cụm tàu sân bay xung kích của Trung Quốc thể hiện rõ tham vọng của nước này ở khu vực châu Á-Thái Bình Dương. Họ đã bắt đầu thử nghiệm tàu sân bay “huấn luyện” đầu tiên và dự định hạ thủy thêm 2 tàu sân bay, vào năm 2015. Quả thực, chúng còn lâu mới sánh nổi các "con quỷ nguyên tử" của Mỹ.

Tuy nhiên, năm 2015, Trung Quốc dự định khởi đóng một tàu sân bay hạt nhân đúng nghĩa, có tính năng không thua kém các tàu cùng loại của Mỹ. Các chuyên gia Mỹ cho rằng, Bắc Kinh có kế hoạch đóng không dưới 5 tàu sân bay hạt nhân.

Điều dễ hiểu là các nước láng giềng không hề vui mừng với những thông tin đó, khi mà Mỹ đang suy yếu và ngày càng nhượng bộ, Trung Quốc thì tăng cường sức mạnh.

Chính vì thế, Việt Nam đã thông báo xây dựng hạm đội tàu ngầm trong 6 năm tới, mà nền tảng của nó là 6 tàu ngầm lớp Projekt 636 Varshavyanka mua của Nga năm 2009 trị giá 1,8 tỷ USD. Các tàu này do hãng Admiralteiskye Verfi ở St. Petersburg đóng, chiếc đầu tiên sẽ bàn giao cho Việt Nam vào năm 2014.

Nhật và Hàn Quốc đang đóng các tàu sân bay trực thăng mà thực chất là các tàu sân bay hạng nhẹ, có thể chở các máy bay cất/hạ cánh thẳng đứng.

Ấn Độ vào đầu năm 2012 dự định hạ thủy một tàu sân bay nội địa, một tàu sân bay khác đang được nâng cấp ở Nga.

Nga đã thông báo rằng, 2 tàu sân bay trực thăng lớp Mistrale mua của Pháp sẽ được biên chế cho Hạm đội Thái Bình Dương.

Tại châu Á-Thái Bình Dương đang diễn ra cuộc chạy đua vũ trang thực sự, không chỉ về vũ khí hải quân mà cả không quân và lục quân.

(Nguồn: Aleksandr Samsonov // TW, 11/8/2011).
-------------------------------------
* Hình ảnh một số hoạt động, diễn tập và phô trương lực lượng của Hải quân Trung Quốc, minh họa trong bài viết, được lấy từ các báo điện tử, trang mạng xã hội trên Internet.

VỚ VA VỚ VẨN...

Thu Hồng Blog - Dư luận xót xa, ào ào cho tiền, Quan Báo lên ngay bản chớp hình quảng bá, việc xây cầu cho một bản vùng sâu Quảng Bình bắt đầu.

Nó bắt đầu từ việc phóng viên ghi được hình ảnh một toán các em nhỏ, hàng ngày phải bơi qua sông, để đến trường.

Có bổ đầu moi tim ra, mình cũng dứt khoát không xúc động vì cho rằng: Clip đó là dàn dựng.

Nếu  là thật, trước khi trách móc sự thiếu quan tâm của chính quyền, phải lôi cổ phụ huynh các bé ra dần cho một trận đến nơi đến chốn.

Có loại bố mẹ gì mà để con mình, giữa ngày đông giá, giữa mùa lũ cuốn, năm này qua tháng khác, bơi đến hai lượt qua sông một ngày.

Giữa bạt ngàn gỗ, mà không đóng nổi một cái bè con đưa con đi học. Một hộ còn bảo rằng khó, cả xã chẳng lẽ không?...
*****

Cô rất đẹp. Series vẻ đẹp nhục dục, kiểu hoa hậu Nguyễn Thị Huyền.

Cô ăn vận cực xấu. Xấu vào hàng chiếu nhất trong giới Sbiz.

Tham gia năm bảy phim truyền hình và vở kịch lịch sử hoành tráng.

Nhưng cô không lóe lên được bất cứ tia sáng nào, để hy vọng để lại dấu ấn trong làng nghệ thuật. Nói cách khác, cô bất tài.

Cô quen biết với rất nhiều nhân vật đáng nể khu vực nói tiếng Hoa: Thành Long, một bà tỉ phú giàu lòng hảo tâm.

Nhẽ thế nên cô lấy nghệ danh sệt Tàu.

Nói được ba thứ tiếng Đức - Anh - Hoa.

Sẵn lòng bỏ tiền túi ra  "vác tù và hàng tổng".

Cô dính nhiều scandal, cũng không vào hàng nghiêm trọng, toàn kiểu hở ngực phim giả tình thật hay PR quá lời…

Lổn nhổn tốt xấu, dở dở ương ương, nửa thương nửa ghét thế, làm đại sứ cho ngành du lịch xứ Vịt, quá  tương đồng.

Chọn một cô vừa đẹp vừa ngoan vừa có văn hóa, chẳng hóa ta đi lừa du khách.

Mà cũng dễ gì, người ta đã tin...


---------------------------------
* Tít bài viết do Mai Thanh Hải Blog đặt lại, không theo nguyên bản của tác giả.
* Các hình ảnh minh họa trong bài viết, đã được đăng tải trên Internet

1 tháng 10, 2011

QUẢ NÀY LÀ QUẢ GÌ?..

Loại cây có trái như thế này, được trồng nhiều ở Brazil. Mình chẳng biết cây này tên gì và ăn có mùi vị như thế nào, nhưng nhìn thấy hình dáng, cứ ngồi cười lăn lóc. Đăng lên tặng mọi người, coi như thư giãn cuối tuần. Nói thêm là hình này, mình tải trên đường từ Quảng Ngãi đang vào Bình Định, bằng quả 3G của Vịt teo. 2 ngày tới, lại lang thang Bình Định - Phú Yên, giữa chặng đường gió bụi xuyên Vịt, thăm lại chiến trường xưa Tây Nguyên. Có ai là thổ công vùng này, hú cái nhậu nhẹt - gặp gỡ - giao lưu tý không nhỉ?.. Hi! Hi!..

27 tháng 9, 2011

BẢO VỆ BIỂN, THEO CÁCH CỦA NHÂN DÂN

Mai Thanh Hải Blog - Khái niệm "chiến tranh nhân dân" có thể rất xa lạ với những đội quân chính quy, chuyên đánh nhau... theo giờ, với những vũ khí - khí tài hiện đại và nhu yếu phẩm, phục vụ sinh hoạt được trang bị đến tận răng.

Nhưng với người Việt Nam, khái niệm này quá là quen thuộc, đến mức phương châm tác chiến cũng chả... giống ai, kiểu như: "kết hợp 3 thứ quân", "thô sơ thắng hiện đại"... và nhất là "đánh theo cách của dân".

Những "cách đánh dân gian", tưởng như đã được liệt kê hết trong Bảo tàng Quân đội, bảo tàng lịch sử bởi những cuộc chiến tranh (được tuyên truyền) đã lùi xa. Thế nhưng, chính trong những ngày hội nhập hiện đại này, nhưng khi chủ quyền biển đảo bị xâm phạm này, khái niệm "chiến tranh nhân dân" lại có dịp bùng phát, bằng những phương pháp rất... nhân dân, độc đáo.

Những tấm hình mình đăng lên ở đây, là minh chứng rõ nhất cho điều đó. Có thể các bạn trẻ - tác giả của những tấm hình - chưa bao giờ ra tới biển, bước chân lên tàu ra Trường Sa, nhưng mình chắc chắn, các bạn ấy rất yêu biển bảo, yêu chủ quyền của đất nước. Mình càng khẳng định rằng: Ngoài việc chơi game, lướt web, các bạn cũng rất quan tâm đến tình hình biển đảo, tràn đầy nhiệt huyết giữ gìn chủ quyền đất nước, nhưng trong giai đoạn này, sự quan tâm - nhiệt huyết đó chưa được khơi gợi, chưa có điều kiện minh chứng... nên các ban trẻ đó, đành thể hiện theo cách của riêng mình, bằng chính thủ thuật trên máy vi tính, trên những hình ảnh thân thuộc.

Và những thông điệp mà các bạn đưa ra, rất... nhân dân, rất gần gũi, thân thuộc hơn rất nhiều những gì "đao to búa lớn" mà người "có thẩm quyền"đang phát ngôn hàng ngày.

Entry này, mình viết ngay tại TP. Hà Tĩnh mưa trắng trời, sau nửa ngày lếch thếch chạy đường Hồ Chí Minh, từ Hà Nội vào miền Trung.

Lẽ ra, mệt như thế này, thì phải lăn quay ra ngủ rồi.

Nhưng lúc gần đêm, tới Nghệ An, có điện thoại Bọ Lập gọi từ Sài Gòn ra, khen. Sau đó Bọ lại chuyển máy cho anh Huy Đức, anh Tâm Chánh động viên, khiến mình âm ỉ sướng. Hi! Hi!..

Các ông anh còn khen mình trình bày đẹp, dễ đọc và đọc... dễ vào, y như Thư ký Tòa soạn của 1 Tòa báo, làm mình càng sướng hơn. Sướng vậy, mình lại khoe nội dung - trình bày Entry này, để tặng các ông anh, ở nơi xa xôi phía Nam (vẫn quan tâm và theo dõi mình), một tý chứ!...

Những tấm hình này, có lẽ cũng là ước nguyện của nhân dân, về một quân đội của nhân dân chính quy, hiện đại, đủ sức bảo vệ chủ quyền đất nước và sẵn sàng đập tan mọi âm mưu thôn tính, xâm lược của mọi kẻ thù tham lam. Nhân dân đã thắt lưng, buộc bụng giữa thời "bão giá", để góp từng đồng ăn sáng, đi chợ, cho đến tin nhắn để góp đá xây Trường Sa. Nhân dân cũng sẵn sàng góp tiền để mua vũ khí, trang bị để bảo vệ biển đảo - Cho dù, đó là việc của Nhà nước và chi phí Quốc phòng, được cung cấp từ Ngân sách và Ngân sách của mọi quốc gia, đều có được từ cái gọi chung là "tiền nộp thuế của mỗi công dân"... Dĩ nhiên, nhân dân cũng có cách riêng để bảo vệ biển đảo, chủ quyền của tiên tổ, nếu các biện pháp "bảo vệ công khai - chính thống" vẫn nằm trên giấy, trong lời hứa suông... - Ý chí này, hình như đã xuyên suốt hơn 4.000 năm nay.
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------
"Trung tâm Chỉ huy - điều khiển, tác chiến điện tử"

"Tên lửa ta xuất kích"

"Bảo vệ đảo, từ trong đất liền"

"Sẵn sàng chi viện, cho Trường Sa"

"Biên đội tàu chiến đấu, tiêu diệt địch"

"Ê! Khựa! Đừng có đùa với.... tàu sân bay của tụi anh"

26 tháng 9, 2011

CHỊ GÁI SÀI GÒN, GIỜ TÓC ĐÃ NGANG VAI?

Nguyễn Ngọc Tư - Gặp chị lần đầu, ấn tượng với cái đầu trọc bóng được giấu lấp ló dưới vành nón vải rộng.

Khách trên xe trung chuyển tuôn xuống được chị chia ra, phân phát hết cho mấy anh đồng nghiệp xe ôm. Ngoắc tôi bằng một ngón tay, chị nói: “Em gái để chị chở…”.

Chắc là cái nhìn tò mò của tôi làm gáy chị nhột, lúc xe lao đi, chị hỏi: “Bộ thấy lạ lắm hả?. Chị cạo đầu đó, giận thằng chồng mê vợ bé, chị xuống tóc thề đoạn tuyệt!”.

Bất giác tôi nhìn lên bắp tay chị, sau lớp áo, không biết có xâm mấy chữ xanh lè, “hận kẻ bạc tình”?. Xe bắt đầu rẽ vào con hẻm nhỏ, chị nói: "Đi tắt cho gần!".
"Nhưng đi xa thì có thể lấy nhiều tiền hơn" - Tôi suy luận và hơi ngạc nhiên.

Khi đó, Sài Gòn đã không còn điều sửng sốt cho tôi nữa: Những băng nhóm, những cuộc chơi, những sang trọng, hào nhoáng... hay cả khi nhìn thấy đụn rơm, mái tranh, bụi đưng, lác, lau lách, hay cái gàu sòng đặt gần khe nước. "Những gì trên đời này có, thì Sài Gòn có" - Tôi tin vậy.

Nhưng chị, bắt đầu từ cái đầu trọc vì buồn thói đời thay đổi, lại gây một ngạc nhiên mới khi bảo: "Chị là người Sài Gòn". Bạn bè bám trụ mưu sinh trên mảnh đất này, khiến tôi đôi lúc quên: Sài Gòn đương nhiên phải có người… Sài Gòn.

Và có những con hẻm sâu hun hút, ngoằn ngoèo, chi chít. Người xa lạ, thấy bị kẹt trong đám bùng nhùng, và không biết mình đang ở trong mạch máu nào của những con đường, có tên trong bản đồ TP.

Chị thì thuộc lòng, vừa đi vừa kể chuyện "chồng lén lấy tiền nhà đi nuôi nhân tình", mà xe cứ thản nhiên ngoặt trái, ngoặt phải, qua những khúc quanh ẹo cả ruột gan.

Ánh sáng ở một con đường lớn nào đó òa vào mắt, nhưng chỉ được một lúc, chị lại đưa tôi vào một lối hẹp te, tối và chật đến nỗi đủ cho luồn vào đó, chỉ một chiếc xe.

Chút xíu sau, con hẻm lại phình to ra, ôm vào lòng nó một buổi chiều nắng xế.

Những quán ăn kê ghế sát bên đường, khói từ các chảo chiên xào bốc lên ngùn ngụt.

Vài đứa con gái mặc quần lưng trễ, mông dán mấy con bướm đen, ngồi sì sụp với tô bún nóng.

Mấy gã bụng phệ chồm hổm vuốt ve những con gà nòi.

Có người ngoẹo đầu ngủ say trên cái võng kê trước hiên.

Vài đứa trẻ, cố len con diều vượt qua cái khe hẹp của mái nhà và những chùm dây điện chằng chịt, để diều chạm vào bầu trời. Bìm bìm trổ bông trên tường rào. Chị ngoái đầu nhìn lại bờ tường tím ngắt, chép miệng: "Đẹp quá hen! Chừng nào mua được nhà, chị cũng kiếm mấy cây có bông tím về trồng!".

Chị lại chuỗi thêm vào cái xâu tôi đang cầm một hạt ngạc nhiên: "Người Sài Gòn lại không có nhà?".

Giọng chị đanh và chói, như thể chị rít lên chứ không phải đang nói. Làm sao dịu dàng được, khi ông chồng lén bán nhà để cuốn tiền theo cô gái nào đó, trong lúc chị đang gặm ổ bánh mì, gói xôi bên chiếc xe cà tàng, dáo dác chờ khách ở ngã tư đường. Dưới cơn nắng như buổi chiều nay hay một cơn mưa dầm tầm tã.

Câu chuyện về sự thất vọng con người của chị chấm dứt khi hòa vào dòng xe cộ trên đường Minh Khai, sắp đến chỗ của tôi rồi. Lúc trả tiền (lại ngạc nhiên), cũng không nghĩ là có thể gặp chị lần nữa.

Cũng không nghĩ gần một năm sau khi gặp lại, ở cái ngã tư cũ, chị vẫn còn để mode đầu trọc.

Nghĩ là chị vẫn còn nuôi hận, lần này thì không trọc bóng, tóc đã lún phún chút xíu dưới cái nón bảo hiểm.

Nhưng không, chị giải thích: “Ông chồng bị đụng xe. Chị vái cho ổng sống, mới xuống tóc trả lễ!”.

Chị không nhớ tôi, làm sao nhớ hết hàng ngàn người khách mà chị chở ngày này qua ngày nọ.

Câu chuyện của chị được kể lại, như một slideshow, phần hình ảnh cuốn qua những con hẻm chìm trong ánh chạng vạng nhập nhoạng.

Nhưng chúng không chút nào hiu hắt, người ta vẫn đông đúc vẫn tràn trong các hẻm nhỏ.

Buổi của những quán cơm bình dân mịt mù khói, của những sinh viên, công nhân bụng đói, của những bàn chân mỏi sau một ngày mưu sinh…

Tôi biết tới một Sài Gòn khác, qua những con hẻm sống động, qua người phụ nữ xuôi ngược vì chồng.

Chị nói, nhờ hồi đi rình bắt ghen mà rành rẽ mấy ngõ ngách Sài Gòn.

Tôi từng nghe chuyện này rồi, chỉ đang chờ đoạn cuối. Dù tôi đoán được, nó giống như mấy tuồng cải lương chiếu trên ti vi, như bài hát “Ru lại câu hò” mà ca sỹ Cẩm Ly ca văng vẳng trong mấy quán café, hết tiền, tàn tạ, anh chồng bội bạc ăn năn quay đầu về bến cũ.

“Chắc tại chị rủa sả thằng chả quá, chừng mới nông nỗi vậy, nằm bẹp một chỗ!” - Chị chép miệng, giọng không chút nào hả hê, chua chát. Nghe man mác, ngậm ngùi, hối lỗi.

Chị lại rẽ ngoặt vào con hẻm loang lỗ bóng đêm.

Tôi hỏi: "Chị có đi hết tất cả các con hẻm trong thành phố này chưa?".

Chị cười, có cảm giác ở đằng trước chị trợn mắt: “Trời! Nói giỡn hoài. Có đi hết đời cũng chưa chắc giáp…”.

Rồi chị kết luận: “Chạy trên đường lớn nhiều khi buồn, thấy mình tội nghiệp lắm, cái gì cũng lớn, cũng giàu mà mình nhỏ xíu và nghèo. Sài Gòn mà không có hẻm hóc thì chán chết, người nghèo không biết chui vào đâu sống, chui vào đâu ăn cơm!”.
Sài Gòn không có những thân phận, những con người như chị thì cũng chán chết.

Tôi nói thiệt.

Ấn tượng, đôi khi không phải là tòa nhà cao nhất, rực rỡ nhất, sang trọng nhất Sài Gòn.

Đen đúa, thấp nhỏ, ăn mặc tuềnh toàng, và đầu trọc bóng, ăn nói bạt mạng...

Có khi văng tục chửi thề, chạy xe một tay len lỏi giữa những hẻm nghèo, bờ rào bìm bìm giăng, con diều căng qua khung trời hẹp… cũng đâu phải là nỗi nhớ nhỏ nhoi.

Chị! Không biết giờ tóc đã qua vai?..
-----------------------------------------
* Hình ảnh tư liệu về cuộc sống - sinh hoạt của người dân Sài Gòn, trước năm 1975, trong bài viết này, chỉ có tính chất minh họa, không liên quan đến nội dung bài viết.

25 tháng 9, 2011

TRUNG QUỐC TĂNG CƯỜNG PHÒNG KHÔNG Ở BIÊN GIỚI VIỆT NAM

Lính cao xạ TQ tại 1 cuộc diễn tập phòng không, tháng 8/2010
QPVN - Trung Quốc tăng cường phòng không tại các Quân khu giáp với biên giới Việt Nam. Cụ thể: Hạ tầng phòng không được tăng cường đột biến ở khu vực Côn Minh, Thành Đô và Thâm Quyến.

Côn Minh đang được các hệ thống tên lửa phòng không HQ-12 bảo vệ. Còn tại khu vực Thành Đô, đã triển khai không dưới 2 tiểu đoàn tên lửa phòng không HQ-64 (LY-60D).

Ngoài ra, hiện tại đang tiến hành triển khai ở khu vực Thâm Quyến các hệ thống tên lửa phòng không mới, mà nhiều khả năng nhất là các hệ thống HQ-12.

Việc triển khai các hệ thống tên lửa phòng không mới chắc chắn là nhằm đối phó với mối đe dọa từ các máy bay tiêm kích đa năng Su-30MKV của Việt Nam
-------------------------------------------------------------------

Tên lửa phòng không TQ diễn tập
VietnamDefence - Trung Quốc tăng cường tên lửa phòng không ở Côn Minh, Thành Đô, Thâm Quyến và đàm phán mua giấy phép sản xuất S-300. Còn Việt Nam đàm phán mua S-300PMU-2 Favorit.

Mặc dù quan hệ chính trị Việt-Trung có sự cải thiện, sự đối kháng trong lĩnh vực quân sự giữa hai nước vẫn ngấm ngầm tiếp tục.

Từ phía Việt Nam, bằng chứng là những đơn đặt hàng lớn mua các hệ thống vũ khí tối tân nhất từ Nga. Từ phía Trung Quốc, vì những lý do dễ hiểu, thông tin ít hơn nhiều.

Liên quan vấn đề này, đáng chú ý là tin ngắn mới đăng trên tạp chí Kanwa Asian Defence - Hongkong. Trong đó, phân tích việc Trung Quốc tăng cường phòng không tại các Quân khu giáp Việt Nam.
Hệ thống tên lửa phòng không HQ-12 của TQ

Tạp chí đưa tin rằng, hạ tầng phòng không được tăng cường đột biến ở khu vực Côn Minh, Thành Đô và Thâm Quyến. Côn Minh đang được các hệ thống tên lửa phòng không HQ-12 bảo vệ. Còn tại khu vực Thành Đô đã triển khai không dưới 2 tiểu đoàn tên lửa phòng không HQ-64 (LY-60D).

Ngoài ra, đang tiến hành triển khai ở Thâm Quyến, các hệ thống tên lửa phòng không mới, mà nhiều khả năng nhất là các hệ thống HQ-12.

Việc triển khai các hệ thống tên lửa phòng không mới, chắc chắn là nhằm đối phó với mối đe dọa, từ các máy bay tiêm kích đa năng Su-30MKV của Việt Nam.

Hơn nữa, Thâm Quyến có tầm quan trọng chiến lược đối với Trung Quốc, vì Bộ Tư lệnh Hạm đội Nam Hải đặt tại đây và cách đó không xa, là Căn cứ tàu ngầm nguyên tử thứ hai trên đảo Hải Nam. Cách Thâm Quyến 20 km là Sư đoàn Không quân số 2 của Trung Quốc, được trang bị các tiêm kích J-11A.
Lính trinh sát điện tử trên trận địa phòng không TQ

Tin cho hay, 1 tiểu đoàn HQ-12 gồm có 6 bệ phóng. Tầm bắn tối đa của biến thể cải tiến HQ-12A là 50 km, độ cao tác chiến 0,5-25 km.

Biến thể xuất khẩu của hệ thống có tên gọi KS-1A.

Radar anten mạng pha SJ-212 cho phép bám 12 tên lửa và tấn công 6 mục tiêu bay. Radar có tầm phát hiện 120 km.

Hệ thống này còn có khả năng đánh chặn tên lửa hành trình.

Trả lời câu hỏi: Vì sao Trung Quốc không triển khai các hệ thống tên lửa phòng không S-300, ở đồng bằng sông Châu Giang và xung quanh Thâm Quyến?. Các tác giả cho rằng: Lý do rất rõ. Đó là vì Quân chủng Phòng không - Không quân Việt Nam, đã được trang bị các hệ thống tên lửa phòng không S-300PMU-1 và hiện đang đàm phán mua các hệ thống S-300PMU-2.

Nghĩa là, Việt Nam nắm rất rõ tính năng của các hệ thống tên lửa phòng không này.
Các vũ khí, khí tài phòng không - không quân TQ diễn tập

Nếu phỏng đoán này là đúng, thì sắp tới sẽ có thêm các hệ thống tên lửa phòng không cơ động HQ-9 và HQ-12, được trang bị cho Đại Quân khu Quảng Châu.

Mới đây, Nga đã tuyên bố đình chỉ sản xuất S-300 trong năm nay, để chuyển sang trang bị hệ thống S-400 và tới đây là S-500.

Theo Stratfor, trong mấy tuần nay, Nga đang đàm phán bán cho Trung Quốc giấy phép sản xuất S-300, dành riêng cho Trung Quốc.

(Nguồn: Trung Quốc tăng cường phòng không trên biên giới với Việt Nam/ Andrei Frolov//bmpd.livejournal.com, 7.6.2011; Russia's Stance Against Selling Iran S-300 Defense Systems // STRATFOR, 24.8.2011)

24 tháng 9, 2011

"ANH HÙNG NHƯ MẸ VIỆT NAM TA"...

Mai Thanh Hải Blog - Câu chuyện về Tượng đài Mẹ Việt Nam Anh hùng (MVNAH), trong Quảng Nam, mà bây giờ sắp xong, báo chí - dư luận mới... ào ào "đánh hội đồng" theo kiểu đay nghiến, phê phán như thể đòi tỉnh Quảng Nam dừng công trình (thậm chí... đập tượng), mình chả bênh bên nào. Này nhé: Bên phía chủ đầu tư, dù nói gì đi nữa cũng mắc "bệnh sĩ", đói dài cổ nhưng vẫn cố xây dựng tượng đài cho "ra môn, ra khoai" hoành tráng; phía dư luận thì "té nước theo mưa", hồi người ta chuẩn bị, mới làm thì im thin thít, bây giờ sắp xong mới lên tiếng, phản ứng... Rút cục, lỗi vẫn thuộc "thằng cơ chế" và "có nguyên nhân lịch sử". Chỉ người dân là vẫn khổ, vẫn thấm thía cái sự mất mát thương đau. 

Đầu tuần, mình sẽ nói kỹ câu chuyện này. Bây giờ cuối tuần, đăng lại "bài phỏng vấn" của phóng viên Tuân phẹt, cũng liên quan đến việc Tượng đài MVNAH, cho mọi người chiêm nghiệm.
---------------------------------------------------------------------- ----------

Phóng viên (PV): Chào Mẹ Việt Nam Anh hùng!.

Mẹ Việt Nam Anh hùng ( MVNAH): Chào anh!. Lâu lắm mẹ mới thấy người lạ hỏi thăm!.
PV: Ơ!. Con cứ tưởng chuyện thăm hỏi là thường xuyên chứ ạ!. Anh hùng như mẹ cơ mà!.

MVNAH: Không có đâu!. Năm đôi ba bận thôi. Hỏi thăm kiểu nhân dịp ấy mà...

PV: À!. Ra thế!. Chắc mẹ buồn lắm?.

MVNAH: Chả buồn. Đau buồn như mất chồng, mất con mà mẹ còn sống đến giờ này nữa là...

PV: Năm nay mẹ bao tuổi rồi?.

MVNAH: Sắp trăm rồi. Khổ đau quá nên sống dai. Các cụ bảo Giời hành. Chứ đúng ra, mẹ muốn chết lúc nhận giấy báo tử của đứa con cuối cùng!.

PV: Mẹ là Anh hùng, là biểu tượng của dân tộc này, sao lại có thể thế được?.

MVNAH: Họ cứ đưa mẹ lên thế, chứ đâu mong muốn hay yêu cầu gì. Có chăng là muốn nhanh lên... nóc tủ ở với chồng con. Chứ một thân một mình như này, tủi lắm...

PV: Thì Nhà nước, xã hội cũng đã ra sức chăm lo, an ủi mẹ...

MVNAH: Chẳng vơi đi đâu. Đôi khi lại đầy thêm đấy!.

Phot_Phet: Người ta đang dựng tượng đài mẹ, nguy nga và hoành tráng lắm. Mẹ biết chứ?

MVNAH: Mới nghe chị Chủ tịch Hội Phụ nữ nói hôm qua. Nào đã thấy hình dạng ra sao...

PV: Đúc bằng xi măng và đá khối, rộng tới 15 ha, cao tới 18m. Ghi tên tất cả gần 50.000 Mẹ Anh hùng. Tiêu tốn 410 tỉ bạc...

MVNAH: Mẹ chả hình dung ra thế nào là khối, ha, mét, tỉ nên không biết nó to đến đâu. Gần trăm tuổi, mẹ vẫn không biết chữ.
PV: Thật thế ạ?.

MVNAH: Thật!. Chả riêng gì mẹ đâu. Mà mẹ nghĩ cả gần 50.000 bà mẹ kia cũng thế. Cả đời chỉ lo kiếm ăn, chạy giặc, rồi lại chồng con, chữ nghĩa nó xa xôi lắm.

PV: Nhưng mẹ phải mừng và tự hào khi được đúc tượng, vinh danh chứ ạ?

MVNAH: Tuổi của mẹ, phúc đức nhất là được về với đất cùng chồng con. Mẹ chỉ mừng khi nước ta bớt đi những tượng đài tạc hình hài các mẹ đau khổ, các con mẹ tay cầm súng đao hào hùng, các cháu mẹ lang thang đói rách. Mẹ cũng mong muốn, nếu được thì Nhà nước làm nhiều tượng đài cho tình yêu, sự ấm no và hoa trái...

PV: Nhưng Nhà nước cần giáo dục lịch sử và truyền thống Cách mạng, mẹ ạ!.

MVNAH: Lịch sử nó không nằm ở tượng đài. Nó lắng hồn trong đất, trong trầm tích thời gian, con ạ!.

PV: Ôi!. Mẹ không biết chữ mà nói như... thánh hiền.

MVNAH: Sư bố anh!.

PV: Mẹ ăn cam không, con bóc?

MVNAH: Cam là thứ gì mà ăn được hả con. Tiện tay giã cho mẹ cối giầu không, ở đầu giường kia kìa.

PV: Mẹ không còn răng mà vẫn nhai giầu được cơ ạ?.

MVNAH: Không! Mẹ nuốt đắng cay đấy chứ. Quen rồi, tự thủa chưa là con gái!.

PV: Giã giầu cho mẹ, con cũng thấy cay mắt.

MVNAH: Anh để xa ra!. Người ta đến thăm mẹ, còn bôi cao lên mắt đấy!.

PV: Để làm gì ạ?.

MVNAH: Để họ khóc!.

PV: Ôi mẹ! Con khóc thật mất rồi!.

MVNAH: Khẹc! Khẹc! Khẹc!. Sư bố anh!.

PV: Thôi!. Chào mẹ, con đi!.

MVNAH: Nghe y nhời thằng út khi mẹ tiễn đi chiến trường. Ối con ôi! Hậc! Hậc! Hậc!...