7 tháng 1, 2012

BÁO CHÍ PHƯƠNG NAM

Mai Thanh Hải - Dạo này, chả quan tâm đến Thời sự - báo chí nữa. Có lẽ vì do công nghệ mạng, lướt phát là ra tỷ thông tin. Nhưng quan trọng nhất là báo chí chả có thông tin gì mới, bổ ích như các trang mạng xã hội, bờ lốc bờ leo... 

Chiều qua ngồi họp ở Sheraton, trong phòng họp tầng 4 chán như con gián nên lẻn ra ngoài, đuổi cu Thắng vào chụp ảnh - quay phim, để mình làm chân... đón tiếp báo chí.

Mình hóa thân vào vai nhân viên Đối ngoại cũng oách ra phết: Nhoẻn miệng cười duyên khi các "quý anh chị báo chí" bước chân rầm rập, mặt vênh lên đưa danh thiếp; nhẹ nhàng, cung kính trả lời những yêu cầu của các "quý anh chị" và 2 tay lễ phép đưa tài liệu cho "các anh chị" tham khảo viết bài...

Ấy thế mà khi trả lại ghế cho cu Thắng, mình đếm được cả thảy 130 phóng viên đến dự Hội nghị với 1 gang tay dày khự, toàn danh thiếp đủ mọi kích cỡ, màu sắc, cách trình bày nhá!. Mấy đứa trong Văn phòng phía Nam cười lăn: "Bác làm giả như... thật!".

Tối, ngồi vỉa hè Lê Đại Hành cùng mọi người. Câu chuyện loanh quanh, lại bàn về báo chí. Ai cũng "chửi" Tuổi trẻ và bàn nát việc Hoàng Khương.

Ôi Giời!. Lâu lắm rồi, nghề báo mới được nhắc nhiều đến như thế. Vụ này, dễ chừng là chiêu PR của Tuổi trẻ, để người đọc nhớ lại cái tên...

Thế nhưng nói gì thì nói. Đất Sài Gòn hợp với mọi việc làm ăn, kinh tế và nhất là làm báo.

Chả thế mà 1 Hội nghị xoàng xoàng, cũng có tới 130 phóng viên đến dự (chả biết khi về có đưa tin không).

Cầm 1 tờ báo phía Nam, cũng thấy thoáng đãng, dễ gần và cũng còn có những chuyện dân sinh đáng đọc, khác với tờ báo phía Bắc, nặng trịch, chữ đen sì rối mắt và nội dung rặt chính trị - chính em, rức hết cả đầu...

Nhân chuyện báo chí dịp này, mình khoe mọi người ít hình về "công tác phát hành - quảng cáo" của các báo trong phía Nam, để báo Bắc biết mà học.

Làm báo mà cứ trông mong vào Cty Phát hành báo chí Trung ương, thì sớm muộn cũng chết sặc tiết, vì cái kiểu trông chờ, dựa dẫm thời bao cấp xa xưa...

Chặn gạch và bày bán ngay trên vỉa hè

Báo Đảng địa phương (Báo Vĩnh Long) cũng ra được sạp, lên tay bán dạo đấy nhé

Ấn phẩm dành cho Khoai Tây

Sách giáo khoa
Thêm chú thích

Báo "Đầu ti" ngày xưa oách dư này chứ. Bây giờ thì chả được 1 phần móng tay tý tẹo...







SAU CUỘC CHIẾN

Hình ảnh được chụp tại Đông Hà, Quảng Trị năm 1985 và đăng trên trang Corbis. Cách "mang vác" 6 khẩu AK của người lính này và 5 khẩu bị tháo hộp tiếp đạn, nói lên rất nhiều điều về ước vọng hòa bình...

6 tháng 1, 2012

SÀI GÒN GÓP ÁO ẤM CHO DỀN THÀNG

Mai Thanh Hải - Cả ngày lu bu họp hành, tiếp xúc nhưng vẫn tranh thủ giờ nghỉ trưa, post câu chuyện lít nhít trẻ con run cầm cập vì rét, tại Dền Thàng (Bát Xát, Lào Cai).

Từ khi bài lên trang, điện thoại của mình cứ rung lên bần bật suốt vì những bạn bè mình, bạn đọc của mình hỏi chuyện Dền Thàng. Hình như, ai cũng khóc, giống như mình. Và ai cũng muốn góp 1 thứ đồ gì đấy, cho những lít nhít vùng cao đỡ rét.

Xúc động lắm. Cu Sơn, Giám đốc 1 doanh nghiệp nho nhỏ ở tận Sóc Sơn (Hà Nội) hớt hải: "Em góp 2 củ (2 triệu đồng), anh mua áo rét và tất cho chúng nó nhé!". Mở email, rưng rưng nhất là email của bạn đọc Nguyễn Kim Thanh (để nguyên văn): "Chi vao blog cua em doc tin ve bon tre thuong qua,em cho chi so dt cua em de chi gui 2 trieu mua them ao ret cho chung no nhe,chi muon gui tan tay vi biet bon em lai chuan bi di nua,so dt cua chi 0906231968,em goi luc nao chi se mang toi dua em,chi o kim ma". Xin cảm ơn mọi người...


Và bây giờ, mình đang ngồi ở quán vỉa hè 31, Lý Tự Trọng, P. Bến Nghé, Q.1 với mấy người bạn Sài Gòn. Mọi người đều nghèn nghẹn nhắc lại chuyện Dền Thàng và đều muốn góp ít gì đó, cho bọn trẻ con vùng cao. 


Đang ngồi nói chuyện về bọn lít nhít vùng cao, chợt thấy 2 bạn trẻ ngồi cạnh nhìn sang hỏi: "Anh là Mai Thanh Hải, mới viết về bọn trẻ con sắp chết rét vùng cao?". Thì ra, ai cũng quan tâm đến trẻ con và 2 bạn là vợ chồng.  Chồng tên Thanh, làm Kiến trúc sư. Vợ tên Phương, làm Cty Quảng cáo. Ối Giời! Vậy thì ghép lại chung bàn và cùng góp mỗi người 1 tý, cho bọn trẻ con vùng cao Tây Bắc Dền Thàng nhé!..


Vậy là mình lại muốn khóc, cho bọn lít nhít Tây Bắc Dền Thàng lạnh đến 3 độ C ở nơi Sài Gòn ấm áp và nóng đến 25-26 độ.


Xin cảm ơn mọi người!.. Và đừng để mình lại nghèn nghẹn thêm nữa, vì những đứa bằng tuổi con chúng mình...


Cập nhật số ủng hộ tại chỗ cho bọn lít nhít:


1/ Nguyễn Đức Sơn (TK 15, xẹc 55 Nguyễn Cảnh Chân, P Cầu Kho, Quận 1): 1,000.000.00
2/ Nguyễn Phúc Ấn (Giảng viên Khoa Xây dựng và Điện, ĐH Mở, TP. Hồ Chí Minh): 500,000.00
3/ Vợ chồng Lý Quốc Thanh (Cty Serenity) + Tran Ho Lien Phuong (Cty Ambient) : 500,000.00
4/ Blogger Hãy Dành Thời Gian: 500,000.00
5/ Đoàn Thị Ngọc Thư (SV năm thứ 4, ĐH KHXH&NV): 100,000.00
6/ Nhà nghiên cứu Biển Đông Đinh Kim Phúc: 50,000.00.
---------------------------------------------------
Tổng cộng: 2,650,000.00


Vợ chồng Thanh - Phương đang nghe bác Ấn kể chuyện "xưa và nay"







ĐÃ BẬT KHÓC, NGAY TẠI DỀN THÀNG

Chân không tất, giữa trời 3-4 độ C
Mai Thanh Hải - Trường Mầm non Dền Thàng (huyện Bát Xát, tỉnh Lào Cai), điểm trường chính nằm ngang lưng chừng dốc, trên đường từ Mường Hum nhẫn nại ngược lên đỉnh cao Y Tý hun hút sương mây.

Trời càng về trưa, càng lạnh đến nhức óc. Đã thế, mưa còn đổ xuống ào ạt từ sáng, phụ họa thêm cho khí lạnh giữ cứng những giọt nước đọng trên lá, trên cây đóng thành băng...

Ngồi trong xe, bật điều hòa nóng, trùm hết các loại mũ khăn, áo khoác lụng thụng, nhưng vẫn run lẩy bẩy. Ngước mắt nhìn đồng hồ đo nhiệt độ, sững sờ: 3 độ C. Thảo nào mà rét đến vậy...

Dừng xe trước điểm Trường, đúng lúc mưa rào rào đổ xuống trận cuối, khiến ai cũng ướt lướt thướt.

Gần trưa, cả 3 lớp học của Trường đóng cửa kín mít, nhìn từ khe cử vào như nhìn vào... kho thóc, bởi mấy bóng điện thắp sáng bị... cháy sạch.

Thứ duy nhất để phân biệt kho thóc với lớp học là tiếng trẻ ê a hát hò, học bài theo tiếng vỗ tay lẹt đẹt - run run của cô giáo.
Chân đất giữa thời tiết 4 độ C

Vào cái lớp học được ngăn đôi bằng tấm vải xanh, nửa bên này là lớp học - nửa kia là nơi họp hành, làm việc, tiếp khách của Ban Giám hiệu Trường Mầm non, sững sờ khi đẩy cửa, thấy hơn 20 lít nhít im lặng ngồi co ro, phong phanh áo mỏng, tím tái, run lẩy bẩy.

Nhất loạt chúng nó, đều khoanh tay trước ngực.

Không phải ngoan ngoãn chào khách, mà chúng khoanh tay, tự ủ ấm cho mình, chống cái lạnh.

 Lạnh 3 - 4 độ C. Nền nhà gạch men tỏa hơi lạnh ngắt. Đi tất dày khự mà vẫn cảm nhận được hơi lạnh xuyên qua gan bàn chân, như đi trên đá lạnh. Thế nhưng tất cả bọn trẻ, đều diện chân trần trên nền đá lạnh ấy. Chỉ vài đứa có tất, mặc ấm - nghe nói là con em của cán bộ xã.

Cô giáo chúng nó bảo: "Chỉ vài đứa có ủng - dép, còn lại đi chân đất từ nhà đến trường!". Chỉ mấy tấm lót cao su xếp trong góc: "Sao không lót đệm cho các cháu đỡ lạnh chân?".
Trải đệm lót, cho các con đỡ lạnh

Cô giáo ngắc ngứ: "Những tấm thảm của Cơm có thịt tài trợ đấy. Những chúng em tiết kiệm. Chỉ dùng khi đi ngủ, lót xuống sàn làm giường, cho các em ấm lưng!".

Giời ạ!. Tiếc của kiểu này thì quá là phản tác dụng. Rải hết ra, cho chúng nó đỡ lạnh chân. Hỏng mấy tấm này, có tấm khác ngay - Nói đi liền với làm. Mấy bạn trong đoàn bê hết cả đống cao su, lót xuống nền nhà và đẩy từng đứa khỏi cái tư thế ngất nghểu trên ghế gỗ, ngồi khoanh chân trên sàn lót ấm, chen vai nhau truyền hơi ấm.

Lẩn thẩn sờ vai từng đứa trẻ đang run lẩy bẩy, lòng bàn tay chợt rụt lại khi đến bé gái tóc bết vào mặt, môi tím ngắt. Giời ạ! Nó ướt như 1 con chuột.

Lao lên xe, mở balô bới tìm chiếc áo sạch duy nhất còn lại, thay cho chiếc áo khoác mỏng đã ướt sũng, nặng trịch nước mưa. Con bé đã bớt lạnh nhưng răng vẫn đánh lập cập.

Giời ơi! Cái áo của mình là áo ngắn tay mỏng, mặc trong phòng, sao đủ ủ ấm?.

Ầng ậc nước dâng trên mi mắt, chợt giãn ra khi bàn tay ai đó choàng lên con bé chiếc khăn màu tím, dài thượt như thể cái chăn ấm ôm chặt thân hình bé nhỏ.
Sùng Thị Súa (đầu tiên, phải qua) đã ấm áp trong áo - khăn

Ngoái nhìn lại: Cô bạn có tên LaNa úp mặt vào tướng nức nở, cổ và đầu trống hoác, chẳng còn khăn.

Cô giáo Dền Thàng kể: Bé gái tên Sùng Thị Súa, 5 tuổi, nhà ở cách trường 2 quả đồi, người lớn đi bộ trong điều kiện thời tiết hanh khô, đường cực dễ đi cũng phải mất gần 1 tiếng đồng hồ.

Những ngày này, bé Súa phải dậy sớm, một mình đi học từ 6 giờ sáng và dính trời mưa, chả có chỗ nào trú, phải đội mưa đến trường, nên mới ướt lướt thướt, như hôm nay.

Ở cái lớp Mầm non 5 tuổi của Dền Thàng, mình cứ vẩn vơ bên cạnh 2 anh em Tráng A Chao (sinh năm 2004) và Tráng Thị Lan (sinh năm 2006). 2 anh em mặt tròn xoe, giống nhau như tạc và mắt chúng, lúc nào cũng buồn rười rượi, như chực khóc.
Anh Tráng A Chao và em Tráng Thị Lan (đầu tiên, trái qua)
Mà không khóc sao được khi mẹ chúng, sau thời gian sang đất Trung Quốc làm thuê đã mất ngay tháng trước (12/2011). Bố chúng, sau cả tuần khóc vợ, lại khăn gói sang Trung Quốc làm thuê, kiếm tiền nuôi con ăn học.

Những ngày này, 2 anh em cứ dắt nhau đến từng nhà trong bản ngủ nhờ, ăn nhờ và sống lờ nhờ, trong cuộc đời áo cơm rất thật.

Thật đến mức: Cu anh Tráng A Chao lẽ ra đã học lớp 1 rồi, nhưng các cô cũng đành để nó... "lưu ban" lại Mầm non, để đợi em, trông em và sáng chiều, lẫm chẫm dắt nhau kiếm từng miếng cơm, ngụm nước...

Mình đọc danh sách học sinh, thấy con bé Tráng Thị Lan sinh cùng ngày sinh với mình (23/10/2006). Gọi ngay điện thoại về nhà, nói chuẩn bị ít quần áo để gửi lên cho đứa bé.

Quay vào, đã thấy cô bạn Khanh - tình nguyện viên của Chương trình "Cơm có thịt", đang làm ở Tổ chức Y tế Thế giới (WHO) tại Việt Nam, lúi húi đếm tiền đưa cho cô Hiệu trưởng. Thì ra Khanh sắm cho tụi trẻ con, mỗi đứa 1 đôi tất. 260 đứa lít nhít ở Dền Thàng là 260 đôi tất với tổng số tiền là 1.620.000 VND.
Các Tình nguyện viên Quỹ "Cơm có thịt" bàn việc chuyển hàng cho các bé

Chưa kịp cảm ơn Khanh, điện thoại đã rung lên bần bật, Tiến sĩ Lê Việt Đức ở Thụy Sĩ, mới về thăm nhà tại Hà Nội, rủ rỉ đầu dây bên kia: "Hà Nội lạnh 9 độ, học sinh được nghỉ hết. Trên đấy trẻ con có nghỉ không ông?".

Mình nghèn nghẹn kể chuyện chân trần - áo mỏng Dền Thàng. Đầu dây bên kia lặng phắc một lúc, giọng Tiến sĩ Đức khàn lại: "Mai tôi bay sang kia rồi, cho tôi góp thêm 4 triệu đồng, để mua cho mỗi đứa Dền Thàng 1 đôi ủng, ông nhé!"...

Mình quay ra ngoài cửa. Nước chảy tràn trên má. Hình như nước mưa lạnh buốt?. Không phải! Hình như mình đã khóc. Khóc vì những thân phận áo cơm lít nhít vùng cao và khóc, cả vì những ấm áp mà bạn bè mình, đã sẻ chia với chúng, nơi cao vút - xa tít Dền Thàng...
----------------------------------------------------------------------------------------------------------
Lên Y Tý, Dền Thàng trong thời tiết có lúc lên đến 3 độ C

Chân trần bọn trẻ

Một miếng bánh, tấm áo để con tạm ấm lòng


Chân đất, lạnh lắm con ơi

Khoanh tay trước ngực, để chống rét

Lớp 5 tuổi khác ở Dền Thàng, học trong nhà tranh, nền đất nên các con được... đi dép. Người lớn còn co vòi, nữa là...

5 tháng 1, 2012

LẦN ĐẦU TIÊN BIẾT BÁNH MỲ VÀ SỮA

Tối qua, sau 4 ngày đêm lăn lóc nơi núi cao, dình luôn 1 đêm phải ngủ đêm trên xe ôtô ở Trường Mầm Non Sàng A Sáo do lở núi, vùi đường, mình mới từ  vùng biên giới núi cao Y Tý (Bát Xát, Lào Cai) và về tới TP. Lào Cai. Kịp uống 1 cốc nước trà đặc, ăn 2 bát cơm bụi và lại phi lên tàu 21h về Hà Nội. Tàu chậm, tới ga lúc 5h30 sáng, vào nhà chỉ kịp thay quần áo, tắm 1 phát và kéo đồ ra đường, gọi taxi ra sân bay, kịp bay vào Sài Gòn chuyến 8h15. Hiện giờ đang ngồi nghỉ ở Tân Sơn Nhất, lát về KS để đầu giờ chiều bắt đầu chuỗi làm việc lu bu trong miền Nam cuối năm. Tranh thủ post tấm hình những chíp hôi Pa Cheo, Bát Xát, Lào Cai lần đầu tiên được biết bánh mỳ và sữa, do "Gánh hàng xén lên Pa Cheo" của "Cơm có thịt", vượt gió rét, đường xa mang đến. Nhìn bọn trẻ con run cầm cập vì đói, vì rét đến 3-4 độ C, chợt cười sung sướng - hớn hở và líu ríu nói cười, má hồng rực phinh phính, khi được ăn  giữa giờ học (mình gọi là... "giữa ca"), món bánh mỳ. Tụi mình vui và quên hết mọi mệt nhọc, sau chặng đường đi bộ trơn tuột, ngã oành oạch từ trên đường đất (đi được xe máy), xuống với lớp học lưng chừng núi của chúng. Lu bu công việc và mệt quá, sẽ cố gắng đêm nay thức viết, kể lại chuyến đi, nhìn bọn trẻ miền núi đói rét, ai cũng rớm nước mắt, rưng rưng... 

NGUYỄN VĂN HẢI, HOÀNG KHƯƠNG VÀ TUỔI TRẺ

Đào Tuấn - Ngày 12/5/2008 có lẽ là một ngày đáng nhớ của làng báo khi hai Nhà báo Nguyễn Văn Hải, (tờ Tuổi trẻ), và Nguyễn Việt Chiến (báo Thanh Niên) bị khởi tố bắt tạm giam vì những thông tin về vụ tiêu cực PMU18 mà họ viết trên báo.

Thanh Niên và Tuổi trẻ sau đó đã phản ứng dữ dội.

Ngay sáng 13/5, Tuổi trẻ đăng tải bài viết “Hai Nhà báo chuyên viết đấu tranh chống tham nhũng bị bắt”. Nhà báo Bùi Thanh, mượn thái độ của các “blogger, Nhà báo từ Nam chí Bắc” sử dụng hai từ: Buồn và phẫn nộ.

“Họ phẫn nộ vì biết rõ đồng nghiệp vừa bị bắt của mình là ai, đã sống và viết như thế nào để bảo vệ cuộc sống tươi đẹp này trước lũ sâu mọt”…“Chiều qua nhiều nhà báo đã tự hỏi mình về sự chùn bước và ý chí chiến đấu chống tham nhũng ấy, khi những đồng nghiệp tử tế và trong sáng của họ được xe cảnh sát đưa vào trại giam”.
Những trang báo của Tuổi trẻ những ngày sau đó tràn ngập những bài viết với những cái tít: Quá sức kỳ lạ - Quá sức ngỡ ngàng và phẫn nộ; Sao lại giết "Lục Vân Tiên"?; “Đừng để lòng tin bị sói mòn”; “Công lý bị nhạo báng”…

Trong ngày 16/5, ngay cả mục “Thế giới” của Tuổi trẻ cũng  khởi đăng loạt bài “Khi nhà báo rơi vào vòng lao lý”. Xin hãy đọc những dòng tít sau đây: “Cái giá của thông tin”; “Không phải người cầm micro cho vua”. “Thà ngồi tù, không lộ nguồn tin”…

Trong một sự liên hệ đầy chủ ý, Ban Biên tập Tuổi trẻ đã cho đăng câu văn sau đây: (Báo) Cicero đã phản ứng một cách mạnh mẽ. Tổng Biên tập Wolfram Weimar tuyên bố ủng hộ lập trường của Phóng viên Schirra và khẳng định mục tiêu của giới báo chí là rất rõ ràng: "Nhà báo không phải là người giữ micro hoặc người ghi chép tài liệu cho nhà vua”... “Nhiệm vụ của họ là đưa những sự thật khó chấp nhận ra ánh sáng, bất chấp những người có quyền lực có thích hay không, và Otto Schily (tên của Phóng viên viết bài về thủ lĩnh của tổ chức khủng bố Al Qaeda tại Iraq từ các nguồn của Văn phòng Cảnh sát Hình sự Liên bang Đức) cũng không phải là ngoại lệ".

Một Nhà báo cựu trào từng làm việc cho Tuổi trẻ từng ca ngợi tờ báo của mình là rất giỏi giấu chính kiến bằng một thứ siêu ngôn ngữ: Nói về một điều nhưng không có từ ngữ nào trực tiếp nói đến điều đó.

Nhưng trên hết, những phản ứng, không cần phải giấu chính kiến, của Tuổi trẻ vào tháng 5/2008, dù sau đó, một số người trong Ban Biên tập cũng phải hầu tra…đã khiến làng báo nể phục. Và những Phóng viên của Tuổi trẻ, có lẽ, chỉ cần đọc những dòng tít báo như vậy đã có thể sẽ sẵn sàng hy sinh sinh mạng của mình, cả nghĩa đen và nghĩa bóng - cho tờ báo.

Nhưng sáng nay, cũng ngay sau khi Pột phóng viên của Tuổi trẻ bị bắt, tờ nhật báo hàng đầu này chỉ có một bản tin 619 chữ, tính cả tên tác giả.

Không còn bài nào ký tên Bùi Thanh. Không Nguyễn Quang A, Phạm Viết Đào. Không ý kiến Hội Nhà báo. Không ý kiến luật sư. Thậm chí không cả một dòng của bạn đọc. Bói cũng không thể biết quan điểm bản báo xung quanh việc Phóng viên của mình bị bắt.
Tuổi trẻ giờ “khách quan” đến nỗi đưa tin Phóng viên của mình bị bắt mà tưởng đó là câu chuyện xảy ra ở  ở Campuchia.

Tuổi trẻ giờ “giấu quan điểm” giỏi đến mức không ai, không ai có thể biết quan điểm của họ.

Câu hỏi “Ai sẽ là người bảo vệ các Nhà báo?” - Chua chát thay, cũng không phải do Tuổi trẻ đặt ra.

Hôm qua, trước khi lên xe vào trại giam Chí Hoà, Hoàng Khương đã cười. Có lẽ, vì anh chẳng có gì phải xấu hổ, vì anh tin tưởng vào sự “tử tế và trong sáng”, vào sự “bất vụ lợi” của mình. Nụ cười này, năm 2008 đã từng xuất hiện khi Nhà báo Nguyễn Việt Chiến chia tay đồng nghiệp trước khi vào trại.

Có điều, rất khó để có thể tin rằng sau khi hết án, Hoàng Khương sẽ quay trở lại tờ báo cũ - như Nguyễn Việt Chiến quay lại Thanh Niên, tờ báo mà sau khi anh bị bắt đã giật tít kín trang 1 “Phải trả tự do cho các Nhà báo chân chính”, và như trước đây, cũng ở chính Tuổi trẻ, là Nguyễn Văn Hải...
---------------------------------------
* Hình minh họa của các đồng nghiệp, ghi lại thời điểm Nhà báo Hoàng Khương bị bắt và đưa khỏi nhà riêng, đến Công an Quận để về Trại giam Chí Hòa (TP. Hồ Chí Minh).

4 tháng 1, 2012

RỚT NƯỚC MẮT NHÌN "CƠM KHÔNG THỊT" Ở HÁN NẮNG

Điểm trường Mầm non Hán Nắng (Pa Cheo, Bát Xát), tiện thể thăm mấy lớp Tiểu học của Điểm Trường Hán Nắng, sững sờ trước bữa cơm trưa không thịt của bọn trẻ con học lớp 1 - 2 ban trưa. Toàn cơm trắng, không có cả tý muối trắng. Đứa "giàu" nhất, cũng chỉ có ít rau cải luộc. Tranh thủ post, để lại đi tiếp lên Dền Thàng, Y Tý và ngược trời mưa, lạnh đến 3-4 độ C về lại Hà Nội. Đêm qua, cả đoàn đã bị kẹt lại giữa rừng, phải co quắp ngủ trên bàn - đệm của các cháu, ở Điểm Trường Mầm non Sàng A Sáo...

2 tháng 1, 2012

HÀNG LÊN PA CHEO

Từ Yên Bái lên Lào Cai, trời ngày càng lạnh. 12 độ đã thấy buốt hết cả tai. Từ TP. Lào Cai lên Sa Pa và vượt đèo Ô Quý Hồ, xuyên qua xã Bản Khoang để đến với xã Pa Cheo, huyện Bát Xát, nhìn đồng hồ đo nhiệt độ mà cóng hết cả người: 10, 9, 8... và đến xã Pa Cheo, đúng 6 độ C. Muốn đi nhanh nhưng không đi nổi, cứ dò dẫm nhích từng mét dưới quầng sáng vàng vọt của đèn soi sương. Có khi, phải mở cửa kính để thò đầu ra, nhìn đường đi giữa 1 bên núi cao vút, 1 bên vực sâu hút. Căng thẳng và nơm nớp... Thở phào khi đến Pa Cheo. Nhưng đường vào Trường chính đang làm dở, xe không vào nổi, các thầy cô - dân quân xã đứng sẵn ven đường, mỗi người 1 chiếc xe máy để thồ hàng vào Trường. Đành vậy. Đường sá, thời tiết này không đi nổi. Nhờ các thầy cô mang quà trước vào trường, cả đoàn rút về thị trấn Sa Pa đang đặc quánh sương mù, để sáng mai vào lại Pa Cheo và ngược Y Tý - Mường Khương... Tranh thủ post mấy hình trước và chui vào bếp sưởi tý vậy, tay lạnh cóng bởi 5 độ C. Nhưng ấm trong lòng bởi ngày đi học đầu tiên của năm mới, tụi lít nhít Pa Cheo sẽ có chăn đệm, giường chiếu, quần áo, đồ chơi và nhất là cơm thịt. Thế là ấm, là no rồi!...

Chia hàng cho từng điểm trường
Có chăn cho học sinh rồi, thầy vui lắm
Giữa rừng núi thế này, cả ngày chả có ai qua nên không phải đứng trông... chăn đệm cho các cháu đâu
Cô đợi nhận hàng mang về trường, cũng run cầm cập
Có cả bóng chuyền
Và có cả... giát giường
"Bà" mặc áo đen, phong phanh không mũ nón, tất tả đi lại là... chủ "gánh hàng xén lên Pa Cheo"
Cười sung sướng khi "kiểm tra chất lượng sản phẩm", của "bọn miền xuôi" mang lên cho con cháu mình
Chở nhanh về, kẻo sương mù làm ẩm hết
Xong rồi, về thôi
Logo của "Cơm có thịt" đây nhá!. Làm nền là... cái nồi nấu cơm cho Mẫu giáo Pa Cheo
Tốc độ về bản?.
Hàng này của điểm trường Kin Sáng Hồ đấy nhá
Mai các cô chú lại nên nữa, mang quà cho chúng cháu nhé!..

XÚC CHO EM ĂN NHÉ!..

Rưng rưng khi găp những cảnh như thế này, trên đường lên Pa Cheo. Viết vội mấy dòng thôi, vì mình đang phải căng người giữ mấy thùng hàng mang lên cho bọn trẻ con, trên đường ngược núi cao, toàn cua tay áo và trơn như đổ mỡ vì gió lạnh, mưa phùn... 

TÔI THẤY TÔI HÈN DỄ SỢ

Lê Minh Nhựt - Năm 1974, They đem hàng nóng cướp phần đất ở ngoài khơi của tui (mặc dù tui không ở, nhưng ông bà tổ tiên của tui đã nằm lại ngoài đấy, có mồ mả miếu thờ đàng hoàng).

Từ đấy đến nay, They đã chiếm toàn bộ phần đất ấy, xây nhà vệ sinh, phủ sóng điện thoại., nấu hoành thánh, nắn há cảo trên đấy.

Tui ức lắm nhưng vì tình thế nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Năm 2008, They xơi gọn ải Nam Quan của tui, mà They gọi là Nam Quan trấn. Nhưng coi mòi vẫn chưa thấm thía gì, so với bản tính phàm ăn vô độ vốn thuộc về tính dân tộc của They.

Về chuyện này, tui lấy thí dụ về tổ tiên của They: Trư Bát Giới (thần thoại), bản đồ thời phong kiến của They chẳng có đường biên, lịch sử 6000 năm của They là những cuộc uýnh lộn bất tận và vơ vét bất tận. Đến bây giờ thì tinh vi hơn, They vươn tới lục địa đen để vơ vét với cái mác mỹ miều là "đầu tư". They bành trướng Binh Kắc để nuôi tới 1,6 tỉ  đứa con của gia đình mình.

Tui đi mót cá ở ao của mình cũng bị They chận đường, uýnh cho mặt mày te tua. Còn cướp luôn tàu bè và trắng trợn đòi tiền chuộc. Còn cái ngang ngược nào bằng cái ngang ngược này?.

Nhiều lúc ức quá, tui muốn chơi xả xác với They, sau đó ra sao cũng mặc.

Nhưng lúc bình tĩnh lại thì rõ ràng là nếu chơi xả xác với They, thì phần thiệt chắc chắc là tui rồi. Vì khi húc đầu vào đá, thì chẳng lẽ đá bể?.

Đành ngậm bồ hòn, nhẫn nhịn tiếp tục (vụ nhẫn nhịn nhục này tui giỏi lắm, có truyền thống mà!).

Để bây giờ They càng lúc càng làm tàng, lộng hành thái quá, bá quyền thái quá. Chưa biết chừng nào They xơi tái tui?.

Thiệt là hồi hộp dữ tợn. Nhưng tui hổng biết cách nào trả miếng cả.

Chỉ có nước la làng cho cả thế giới người ta biết cái bản chất của they mà thui!.

Nhiều lúc ngẫm nghĩ, tui thấy tui hèn dễ sợ!!!.
---------------------------------------
* Hình ảnh minh họa lấy trên mạng Internet.
* Bài viết đã được tác giả đăng tải trên Blog cá nhân từ năm 2010, nay xin được đăng tải lại trong mục "linh ta linh tinh", dịp đầu năm mới.