12 tháng 12, 2011

ĐẤT MŨI MÙ XA

Nguyễn Ngọc Tư - Nơi ấy, lúc đất chuyển vào xuân, phù sa bắt đầu nôn nả lấn biển, rừng mắm xanh non rào rạt tiến về phía trước giữ đất lại cho người.

Nơi ấy, những ngôi nhà đều không cửa, nhà mở toang cho gió Nam vào, chướng tới, bấc qua, nhìn nhà là hiểu người, chân thật đến bày cả gan ruột...

Nhưng rồi đến với làn sóng di dân ào ạt, cái không cần thay đổi đã thay, còn cái cần thay đổi thì chưa đổi bao giờ. Đất Mũi ngày xưa sẽ đến một ngày xa mãi...

Thỉnh thoảng anh gọi điện cho tôi từ TP. Hồ Chí Minh, hỏi vụ con chó cò nó ra làm sao, trái giác là trái gì mà nấu được canh chua bông súng... (sao mà những gì tôi viết ra đều khó hiểu như thế không biết).

Có nói gì thì cuối cùng, anh cũng gạ, hỏi rằng: “Còn Đất Mũi!. Chỗ đó nó ra làm sao, em hả?”.

Trời!. Đất nước mình hẹp te vậy, mà lời anh hỏi sao nghe thăm thẳm mù xa?.

Nhưng anh lại hỏi lầm người rồi.

Tôi là đứa bạc bẽo từ Đất Mũi ra đi, không nhớ thương, luyến tiếc.

Tôi là loại người thấy nhà người ta đẹp hơn nhà mình, thấy vợ người ta đẹp hơn vợ mình, nên tôi bảo rằng, “Dạ, Đất Mũi cũng thường thôi anh!”.

“Thường à?”.

Phải!. Thường lắm, thường thiệt là thường!. Tôi trả lời mà tự xấu hổ trong lòng.

Về nói lại với cô em gái. Em tôi la lên: “Ôi trời!. Sao anh không mời ảnh về thăm quê mình một chuyến cho biết hả anh?”.

Đó là lúc tôi lặng đi: Cái bản chất mến khách của người Đất Mũi trong tôi, cũng đã phai rồi.

Thành ra trong câu chuyện này có tới ba người, anh, tôi và cô em gái Đất Mũi rặt ri. Tôi thành nhịp cầu nối hai miền đất.

Em tôi nhắn với anh rằng: Đất Mũi thiệt tình không có núi cao, không có biển xanh, cát trắng, không cung đình cổ kính lại càng không có phổ cổ đìu hiu.

Đất Mũi chỉ có bùn sình, rừng thẳm và biển.

Dẫu biển không xanh ngằn ngặt mà đục ngầu phù sa nhưng ở đây nhiều biển lắm.

Biển đằng trước, biển bên phải, biển bên trái.

Bình minh, mặt trời từ biển quẩy nước ngoi lên rồi khi chiều về, mặt trời chín đỏ già nua lại ngụp về biển sau một ngày tự cháy.

Bây giờ, Đất Mũi đang mùa gió chướng.

Coi ra thì người xóm Mũi sướng nhất đời rồi, ngọn Nam, ngọn chướng về, xóm Mũi là nơi đón, thưởng thức trước tiên.

Em tôi muốn mời anh về ngay mùa này, lúc đất chuyển vào xuân.

Gió mùa phây phẩy, gió đưa trời lộng lên cao, phù sa bắt đầu nôn nả lấn biển.

Rồi không lâu lắm đâu, từ bãi bồi, đất sẽ cồn lên, một rừng mắm xanh non rào rạt tiến về phía trước giữ đất lại cho người.

Mùa này, ba khía chuẩn bị vào hội.

Không biết hẹn hò nhau từ hồi nào, ba khía tụm về xúm xít đeo trên gốc mắm, rễ đước. Con nào con nấy thịt chắc nụi, gạch ứ đầy mai (nói tới đây, tự dưng thèm ba khía muối ăn với bần chua cháy lòng).

Cũng mùa này, bắt đầu con nước rông. Cây đước nhón cái rễ như cái nơm cao lên đến nửa thân cây, những cái rễ mới thò xuống từ trong tán lá rừng xanh biếc.

Nước tràn bờ bãi, người xóm Mũi bắt đầu cuộc sống rặt trên sàn.

Những cây đước lót sít sao nhau để làm lối vào nhà, lối qua bên hàng xóm, lối ra nhà tắm, chuồng gà.

Trẻ con chạy rượt, u hơi ở trên sàn, nhảy lò cò bên những bụi hẹ, bụi ớt lơ thơ trồng trong thúng.

Cá thòi lòi dạn dĩ theo con nước chạy rột rẹt dưới sàn nhà, có lúc ngóc đầu lên, nhìn thom lom, ý hỏi: "Ai đây ta?. Ai mà lặn lội tới xứ bùn sình rừng rú này, ai mà ngó tui thiếu điều lòi con mắt ra, lạ lắm sao?".

Lạ lắm, nếu anh đến, thể nào anh cũng bảo cái mũi đất cùng trời cuối đất này, sao mà lạ quá đi?..

Lạ chớ!. Em tôi cười: Lạ từ cái cây, ngọn cỏ, vụ trái giác với con chó cò chỉ là chuyện nhỏ.

Em tôi hỏi anh đã từng thấy nụ bông đậu cộ tím biêng biếc như những chiếc giày cao cổ (em bảo chắc như đinh đóng cột rằng hầu hết hoa dại ở xứ tôi đều có màu tím thủy chung)?..

Anh đã thấy những bông vẹt cứng cỏi xòe chơm chởm như cái nơm cá, bao giờ kết trái, hoa lại trở thành chiếc ô che đầu?..

Rồi những trái quao mới sinh ra đã cong cong. Em tôi vì nuôi nấng mẹ già, không chịu lấy chồng, ai tới hỏi, em đều cắc cớ đòi lễ vật phải có một mâm muỗi tréo cánh và mâm trái quao thật thẳng (vụ trái quao này là tôi nói thêm với anh, chứ đời nào em nói).
Và còn những trái đước quê tôi, anh đã biết?.

Từ khi còn là trái xanh lủng lẳng trên thân cây mẹ, trái đước đã thẳng người trong tư thế một ngày cắm thẳng xuống bãi bùn mà không mảy may nghi ngờ, chọn lựa.

(Đôi lúc trên con đường văn chương cô độc, tôi chùn bước. Em tôi lại bảo tôi phải chặt lòng chặt dạ, phải giống như những trái đước ấy, lao xuống đất văn chương bằng niềm say mê mãnh liệt nhất).

Bao giờ ngồi nghĩ thật lâu về quê nhà, tôi cũng nhận ra rằng: Dường như Đất Mũi thiêng lắm, nhất là khi đất biết có người ngày mai chia xa, nên dưới kinh bắt đầu con nước rặt, nước chảy cạn chỉ còn một lạch nhỏ.

Quê xứ bắt đầu cồn lên những thứ mà ai cũng biết rằng không thể mang theo.

Đây mùi cá khô vừa mới se se nửa nắng, hăng hăng nồng nả bay vào gió.

Những giàn lưới tanh mặn mùi biển cả vắt mình trên những giàn phơi.

Tiếng tàu đêm ra biển rù rì.

Mẻ un trên những căn nhà nhỏ, bên sông tù mù cuộn khói.

Món hàu tái chanh, cá thòi lòi kho dừa, vọp nướng... mà em tôi đãi món nào cũng ngọt tự nhiên một cách kỳ lạ.

Mới nhớ có người đã từng thốt lên chừng như cảm động không chịu được, rằng: Ở đây chỉ có nước biển mặn thôi, tất cả thì ngọt bùi.

Người Đất Mũi sao mà hiền từ, mến khách thấu trời thấu đất vậy không biết?.

Dường như sống giữa bao la trời, bao la biển này, người ta phải học cách thương nhau để khỏi cô độc.

Làm sao tay xách nách mang những thứ này được đây, khi em gởi theo ít ba khía muối mang về?.

Ba khía thì mang về được rồi.

Còn cái tình cái nghĩa của người Đất Mũi đằm sâu vậy, làm sao bỏ vô giỏ xách theo được?..

Tôi vẫn không từ bỏ câu nói của mình rằng: Đất Mũi thường thôi, rất thường, nhưng hết thảy mọi thứ ở đây đều làm cho người ta nhớ vì lạ, vì thương.

Bầy dã tràng xe những hòn cát liu riu nằm trên bãi Khai Long, những bông rau muống biển mỏng tang mà chống chọi với gió trời, rập rờn tím ngát.

Hòn Khoai thì xanh thẳm ngoài kia với ngọn hải đăng chưa bao giờ tắt.

Dường như mọi thứ ở đây đều thắm và đậm.

Nắng thì lầm lì thôi là lầm lì, gió cởi mở thôi là cởi mở.

Rừng đã xanh là xanh lặc lìa, một màu rời rợi.

Biển đã đục là ngầu ngầu phù sa.

Nước đã mặn là mặn quéo đầu lưỡi.

Người Đất Mũi rặt đã thương là thương trọn, đã nhớ thì nhớ sâu, đã sầu thì sầu dai dẳng.

Hết thảy đều không thể nửa vời.
Cho nên khi anh về, đừng có từ chối mà không cạn từng ly rượu đế cay xè.

Cũng đừng trả giá nửa ly thôi, làm lòng bà con mình buồn nghen!.

Mà!. Anh dứt khoát phải gặp em tôi một lần.

Cô có tất cả đặc trưng của người Đất Mũi, da ngăm ngăm, rắn rỏi, mắt hay cười.

Em hay hồn nhiên xắn quần cao đến khỏi đầu gối lội qua kinh những lúc nước ròng, mộc mạc không giả đò mắc cỡ làm duyên...

Những năm tháng qua đi đã làm em tôi khôn lớn.

Em bắt đầu biết buồn, mà toàn buồn chuyện đâu đâu không hà.

Mỗi lần lên thành phố thăm tôi, em đều ngồi thừ ra, em nói: Chắc mơi mốt rồi, chẳng còn Đất Mũi ngày xưa nữa.

Đất Mũi của ngày em lên 9-10, từ Vàm Rạch Tàu đến tận cuối xóm Mũi thưa thớt nhà, nhưng những ngôi nhà đều không cửa.

Nhà mở toang cho gió Nam vào, chướng tới, bấc qua, tầm nhìn thông thống.

Nhìn nhà là hiểu người, chân thật đến bày ra cả gan ruột của mình mà rộng rãi, hào sảng.

Tháng tám hội ba khía. Tháng chín mùa cua lên bãi. Tháng mười hội cá đường.

Rừng dày rậm rạp, rừng chồm sát mé kinh để níu kéo chút hơi ấm con người.

Cái hồi mà thiên nhiên ở đây hào phóng tới mức cha ông chúng tôi chắc lòng chắc dạ tuyên bố với quân thù, chừng nào “Khai Long hết xác cá đường, thì Mũi Cà Mau đó tao nhường cho bây!”.

Thấy em buồn, tôi chỉ cười: "Sao mà cô đi lo chuyện thiên hạ không vậy?".

Em giận tôi, em bảo: “Không!. Đó là chuyện của quê hương, của nhà mình, của thời thơ ấu chúng mình!”.

Em tôi nghĩ hoài, rồi sau này khi tôi đưa anh về thăm biết làm sao bây giờ?.

Làm sao để đưa anh đến một ngôi nhà bình yên trải lòng ra như thế. Với một làn sóng di cư của hàng trăm, hàng ngàn người từ nơi khác tới, người Đất Mũi khép cửa lòng tin.

Người bản xứ vẫn gắn bó mình với chiếc ghe cào, ghe câu đánh bắt gần bờ; với những chân đáy hàng khơi, thì những người mới đến sống bằng cách phá rừng, càn quét bãi bồi.

Nên em bảo: Cố rủ anh về khi trở qua mùa gió chướng, bởi gió Nam là mùa gió buồn nhất. Mùa này, tôm cá về bãi, người mới đến thôi phá rừng mà đi đẩy te, xiệp, giăng lưới ba màng, sạt sò huyết, mò vọp, bắt cua.

Những cách đánh bắt hết thảy đều mang tính tận diệt.

Bãi bồi nhão nhừ dấu chân người, vạt mắm nhỏ xíu xanh líu ríu mới vừa bắt rễ để lấn biển giữ phù sa, đã bị càn phá giạt trôi, dẫu lòng đất âm ỉ muốn sinh sôi mà chân thì không sao bước tới.

S. Antov viết rằng: Mỗi người có những ước mơ khác nhau, nên không hiếm khi bi kịch đã xảy ra, vì có số ước mơ phải hy sinh, để những ước mơ khác trở thành hiện thực.

Tôi nghĩ tới Đất Mũi. Ước mơ đất của em tôi, của người yêu thiên nhiên đã đau đớn gục xuống cho bầy trẻ con có tiền đi học, khạp gạo để ở góc nhà được đầy, bữa cơm không chỉ muối trắng, tối ngủ mùng lành, có mền đắp để qua mùa gió bấc năm nay...
Rồi lẫm đẫm đất đã đổi thay, cái bản sắc vùng đã phai nhạt ít nhiều (em lo là không còn cái chất riêng của miền đất cuối, anh sẽ bảo anh ra Cần Giờ sướng hơn, chớ lặn lội làm chi mấy ngày đường).

Lô xô những ngôi nhà tạm bợ mọc lên, chen nhau bạt trống huơ cả mấy khoảng rừng.

Thiên nhiên bắt đầu nghèo nàn, rách rưới, mà đất vẫn hiền như mẹ, dẫu con lầm lỗi vẫn ôm vào tấm lòng.

Em than thở với tôi, đã có câu “nghèo cho sạch, rách cho thơm” còn sáng tác ra câu “bần cùng sanh... lâm tặc, ngư tặc” chi vậy không biết?.

Tôi biểu: Em đừng tiếc nữa mà em không chịu nghe. Mới hay vừa ráo bùn, tôi đã không còn là tôi nữa. Chỉ có em thôi. Bấy lâu nay cái không cần thay đổi thì đã thay, cái cần đổi thì chưa đổi bao giờ.

Nhất là cái khoản luôn luôn nuối tiếc những gì mình không trở lại nữa... Mà!. Trời ơi!. Đời người có bao lâu đâu, không nhìn phía trước sau cứ lo ngoái lại?..

Anh à!.Em tôi có ý nhắn hỏi anh rằng: Có phải em tệ lắm không?. Bởi dù gì thì hơi ấm con người đang làm cho đất thức dậy sau gần trăm năm vì sông nước chằng chịt, vì rừng rậm hoang sơ cản đường người ta đi tới.

Cuồn cuộn theo dấu chân của những gia đình di cư, là xóm chợ xôn xao, những hàng quán mọc lên.

Đất cuối trời bừng tỉnh, sôi động. Những chiếc vỏ lãi cao tốc lướt băng băng trên sóng làm con đường vốn xa ròng rã gần lại.
Vậy thì lẽ ra em không nên buồn, không nên tiếc mới phải?.. Em đã nhắn vậy rồi anh còn chần chừ ngại ngần chi nữa mà không tới Đất Mũi hả anh?..

Để được đón anh về, có lẽ em tôi sẽ nhọc nhằn hơn nữa, bởi hết lòng cố giữ những gì đáng giữ.

Này biển, này rừng, này tôm cá trên bãi bồi, này tính cách hồn nhiên không vụ lợi của người Đất Mũi.

Để anh có thể ngồi quây quần với bà con, đêm thức nghe gió mùa tan trong bếp lửa. Bên bữa rượu ấm nồng, tôi ngồi đếm tóc anh, chợt giật mình thấy anh bạn mình tuổi đời, có còn trẻ gì đâu?. Hú hồn!. Chút xíu nữa là không kịp về Đất Mũi xứ tôi rồi. Đất Mũi gần gũi vậy, sao phải mất tới mấy chục năm trời mới đến được vậy ta.

Nhưng anh biết không?. Đi với anh dưới ánh nắng vàng dãi, len lỏi trong những mảng rừng loang lổ, nhìn về cái bãi đất bồi hoang vắng... Nếu thấy em tôi vui cười chơi chơi vậy, chưa chắc em đang thật đâu.

Với em tôi, Đất Mũi ngày xưa sẽ đến một ngày xa mãi.

Nếu em tôi thật sự mệt mỏi buông xuôi rồi, thì tôi biết làm sao đây anh?..

Cà Mau, tháng 12-2011
------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

NHỮNG HÌNH ẢNH VỀ CÀ MAU, TRONG CHUYẾN ĐI CỦA MÌNH THÁNG 12/2011
Các bé bán lạc luộc, trứng cút rất khoái chụp hình với dân nhậu Bắc Kỳ như mình, ngay tại quán nhậu Cà Mau
Quán nhậu Đức Mập, đường Âu Cơ, TP. Cà Mau rất thân thiện, phục vụ nhiệt tình và... ngon, rẻ
Trên đường chạy từ Cà Mau ra Đất Mũi, gặp 1 đám cưới quê vùng sông nước, đang đi vỏ lãi đón dâu
Cầu đường bộ, khi xong sẽ nối đường bộ từ Cà Mau xuống Năm Căn - Ngọc Hiển
Sông nước nên tất nhiên đi lại toàn bằng xuồng máy (như xe máy trên bộ), tấp nập đông vui
Xa tít là Đất Mũi
Chào mừng đến với tận cùng Tổ quốc
Trông giống như cái... lò gạch
Gia đình này từ Sài Gòn, chạy xe xuống thăm Cà Mau đây
Mỏm đất chót mũi Cà Mau của Tổ quốc đây
Đất phù sa và nước cũng ngầu đỏ phù sa
Không thể không làm hàng tý, để lưu niệm cùng mảnh đất Mẹ
Lá dừa nước, phơi khô để lợp nhà
Nhìn  từ trên chòi quan sát xuống
Rừng đước Cà Mau
Lại... tự sướng
Nhà hàng duy nhất - quán nhậu nơi tận cùng Tổ quốc
Lại sướng ở... trong rừng
Những món hàng lưu niệm, rặt Đất Mũi
Cá khô phơi đầy đường
và ruồi nhặng cũng đầy cá
Cá cơm mới đánh bắt, mình gọi là... cá cơm 1 nắng
Cá rô đồng bán cả thau ngoài chợ
Thập cẩm cá, lươn, đồng, biển
Cá này chỉ có riêng ở vùng đất Cà Mau, mình quên mất tên rồi
Rổ này, hình như toàn vọp và túi lưới dưới thì lúc nhúc những rắn là rắn
Cá kèo Cà Mau
Bông súng thay rau
Lưu niệm chút, trước cổng chợ Cà Mau

CHUNG KẾT "HOA HẬU CÁC DÂN TỘC VIỆT NAM": PHƯỜNG CHÈO?..

OF- Không chỉ bị choáng ngợp trước hệ thống giải thưởng phụ được trao như ‘mưa trút’, đêm chung kết ‘Hoa hậu các dân tộc Việt Nam’ còn có nhiều tình tiết khiến khán giả phải lắc đầu.

Là cuộc thi nhan sắc cấp Quốc gia được tổ chức duy nhất trong năm 2011, đêm chung kết cuộc thi "Hoa hậu các dân tộc Việt Nam lần 2", đã thu hút sự quan tâm đặc biệt của khán giả.

Lễ tôn vinh các người đẹp đến từ nhiều dân tộc anh em trên đất Việt, diễn ra tại nhà hát Hòa Bình tối qua rơi vào tình trạng “cháy vé”, khán phòng chật kín chỗ ngồi.

Tuy nhiên, ngược với sự trông chờ của khán giả về một đêm đăng quang được tổ chức gọn gàng, long trọng, lễ chung kết Hoa hậu các dân tộc Việt Nam khiến khán giả nhiều phen lắc đầu.
-----------------------------------------------------------------------------------------------------------


61 thí sinh phải đứng và cười mỏi miệng trong lúc chờ BTC phát biểu, tôn vinh nhà tài trợ


Khán giả bị "choáng" với màn tặng kỷ niệm chương và hoa cho các đơn vị vừa được tôn vinh


Để "giết" thời gian, hai MC đành chọn cách phỏng vấn và nghe đại diện hai nhà tài trợ phát biểu cảm nghĩ


Lần lượt ra về sau khi nhận hoa và Kỷ niệm chương


Nhiều khán giả tự hỏi phải chăng đây còn là sân khấu của đêm đăng quang hoa hậu?




Vì có quá nhiều giải thưởng được trao nên tối qua Hoa hậu Diễm Hương được mời trao đến hai lần

"Cơn mưa giải thưởng" mỗi lúc một ào ạt, khiến hai MC dẫn chương trình mắc phải lỗi vội vàng xướng giải, nên xảy ra tình trạng nhầm lẫn, lộn xộn, khó phân biệt. Cụ thể, khi thí sinh nhận giải thưởng này vẫn chưa hoàn tất việc nhận giải, thì MC đã công bố tên thí sinh đoạt giải khác, mời khách mời khác lên trao giải tiếp, nên khán giả lẫn cánh phóng viên không biết thí sinh đang nhận giải gì.


Khi giải này chưa trao xong thì giải khác đã nổi tiếp


3 vị khách mời cùng trao một giải.

Ngoài ra, một phần vì muốn tôn vinh các nhà tài trợ, một phần vì muốn thí sinh nhận giải được “chăm sóc” chu đáo, nên Ban Tổ chức đã cố ý sắp xếp để cùng lúc 3 vị khách mời lên trao giải. Một giải thưởng với 3 người trao, nên không tránh khỏi tình trạng làm rối sân khấu.


Còn thí sinh có gương mặt đẹp nhất, lại phải tự nhận giải cho mình vì bị 3 vị khách mời "quên" trao


Hoa hậu các dân tộc Việt Nam 2007 chỉ có vài chục giây đi một vòng sân khấu và vài giây chào khán giả


Một cuộc thi có quá nhiều chiếc vương miện đội lên đầu các thí sinh đoạt giải!..

40 NĂM TRƯỚC, SÀI GÒN ĐÃ CHỮA CHÁY BẰNG... MÁY BAY.

Vào Sài Gòn, chiều chiều ngồi vỉa hè uống Sài Gòn đỏ hay 333 ngâm lạnh, ứa hết cả mồ hôi ngoài vỏ lon, tụi mình hay nói chuyện linh tinh lang tang, như Hà Nội gọi là "buôn dưa lê". Quay đi quay lại, rút cục đều có tý dính dáng đến phép Hà Nội và Sài Gòn, ngày xưa và ngày nay. Mình thì mình chả tham gia chuyện này nhiều, bởi càng ngày đời sống phải khác hơn, văn minh - giàu đẹp nhiều, theo đúng lời Di chúc của Ông Cụ: "Xây dựng đất nước ta đàng hoàng hơn, to đẹp hơn". Thế nhưng nói thật, nhiều lúc mình cũng chột dạ, bởi không chỉ đám bạn mà ngay cả một số ông anh, tưng tửng làm phép so sánh - khẳng định (khiến mình vẫn khăng khăng, đinh ninh theo Di chúc Ông Cụ) với đủ bằng chứng - tài liệu. Đơn giản thôi nhá!. Mọi người bảo: Cứu hỏa ở Sài Gòn hồi trước, gấp tỷ lần bây giờ; phòng cháy cũng quy củ, gấp tỷ lần bây giờ. Duy cái tiền để thành lập các loại Phòng - Sở Phòng Cháy chữa cháy và đổ tiền mua thiết bị - nuôi con người, thì kém gấp... tỷ lần bây giờ. Được cái, khi có cháy, người ta dập nhanh và hiệu quả, bằng mọi phương tiện, gấp tỷ lần bây giờ... Mình chả tin: Gì thì gì, VTV của nhà anh Trần Bình Minh; báo Nhân dân trong tay bác Thuận Hữu; báo Quân đội nhân dân của nhà bác Thiếu tướng Lê Phúc Nguyên... chả suốt ngày đăng bài phê phán, bới bọ bọn "Tư bản giãy chết" và ca ngợi "Thiên đường XHCN" đấy thôi. Nên mọi thứ, chúng không bằng ta được, nhất là "ngày xưa chúng nó - bây giờ bọn ta". Mấy ông bạn mình hình như... không cãi được với "ní nuận" của mình, nên chả nói nữa, chỉ lắc đầu uống tiếp. Một ông đeo Thượng tá, tự dưng bảo: "Ngày xưa, hồi mày chưa ra đời, Sài Gòn đã chữa cháy bằng máy bay. Cứ có cháy trong phố, là trực thăng lạch phạch bay tới, thả gầu múc nước từ Sông Sài Gòn, mang đến đổ ào, đám cháy tắt phụt!". Mình nghe vậy, cũng chả tin. Nhưng sáng nay, bạn mình gửi cái hình, mình mới tin là thật. Ơ nhể! Ngày xưa 1970, mà "tư bản giãy chết"đã thế này rồi, thảo nào chả bao giờ nghe đến chuyện cháy chợ, nổ ga... khiến các công dân "thiên đường" chết cứ chiu chíu, rất ất ơ và lãng xẹt, như bây giờ nhỉ?..
Đang mang nước đến chữa cháy đấy, quá oách luôn...

"KIỀU GIÁC NGỘ VÀ ĐI THEO... CON ĐƯỜNG CÁCH MẠNG"

1 - "Kiều là 1 người con gái tài sắc vẹn toàn, song nàng đã bị chế độ phong kiến vùi vào đống bùn nhơ. Đến nỗi, chịu không nổi, nàng đã nhảy xuống sông Tiền Giang tự vẫn. May thay lúc đó, có một bà Đảng viên đi công tác về, bà liền nhảy xuống sông cứu nàng. Sau đó, Kiều giác ngộ và đi theo con đường Cách mạng"...

2 - "... Nguyễn Du là lão tiền bối của chúng ta. Mặc dù tiền bối đã sớm ra đi vào một chiều gió lạnh, nhưng vẫn làm chấn động cả giới hậu bối của chúng ta, qua bí kíp võ công "Vương Thúy Kiều" hay còn gọi là "Đoạn Trường Thất Thanh". Bằng chứng là qua các kỳ thi, pho bí kíp này lại xuất hiện và làm "thất điên bác đảo" cả giới "hậu bối" chúng ta ...".

3- ".... Quân địch đánh ra, quân ta đánh vào ào ào như lá tre rụng, đồng chí phe ta đánh thằng cha phe nó ghê hết sức.... Kết quả: Sau 55 ngày đêm chiến đấu oai hùng, ngày 7-1-1991, phe ta thắng phe nó, chúng ta đã giết sống được 16,200 chúng nó, phanh thây 62 máy bay (em quên mất tên của máy bay, xin cô thông cảm)"

4 - "Trong kho tàng văn học Việt Nam, ca dao dân ca rất giàu tình nghĩa.... Trong các tác phẩm đó em thích nhất là tác phẩm "Tắt đèn" của chị Dậu. Vì nó đã thể hiện tinh thần chống lại sự bóc lột phụ nữ của chế độ phong kiến. Chứng tỏ chị đã bán con và chó để thể hiện tinh thần kiên quyết đó...".

5 - "Nay hoàng hôn đã lại mai hôn hoàng". Qua đó ta thấy tên khách họ Hoàng thật là tàn nhẫn, hắn hôn Thúy Kiều đã rồi lại bắt Kiều hôn lại, làm cho Kiều ngày càng biến thành gái lầu xanh chuyên nghiệp, muốn ngóc đầu lên cũng không nổi....".

6 - "Sự bất công của người phụ nữ dưới chế độ phong kiến đó là: Họ không được tham dự bóng đá quốc tế, họ không được lái xe nhất là các loại xe con, xe gắn máy. Ngày nay, quyền giải phóng phụ nữ đã được củng cố. Hàng năm người ta lấy ngày 8/3 làm Quốc khánh Phụ nữ.."

7 - " Sau khi chiêu xong tác phẩm Tắt đèn của Ngô Tất Tố, em có suy nghĩ như sau: Chị Dậu là một nàng con gái có bộ lòng yêu chồng, thương con cực đại. Nàng ta rất chi dũng cảm, không sợ roi vọt. Chẳng hạn, khi thấy chồng bị đánh đập, nàng hùng dũng chưởng lại bằng mấy cú ca-ra-tê hết sức đẹp mắt...".

Đề 8: Trong bài Bình Ngô Đại cáo của Nguyễn Trãi, đoạn thơ nào đã nói lên sức mạnh và khí thế dũng mãnh của quân ta trong cuộc kháng chiến?.

Bài làm:
Đoạn thơ sau nói lên sức mạnh và khí thế dũng mãnh của cha ông ta: "Đánh 1 trận giặc không kinh ngạc, Đánh 2 trận tan tác quân ta"... 

Đề 9: Anh chị hãy phân tích hình ảnh người lính Việt Nam qua thơ ca Kháng chiến chống Mỹ (điển hình như bài thơ Dáng đứng Việt Nam của Lê Anh Xuân).

Bài làm:
"... người lính của Lê Anh Xuân là một nét đẹp trong muôn vàn cái đẹp của người lính. Tuy đã gục ngã, nhưng anh cố bò mà ngồi dậy... Anh ngã xuống đường băng Tân Sơn Nhất, Anh xỉu rồi anh giải phóng quân ơi, Nhưng anh gượng ngồi trên xác trực thăng và chết đứng trong khi đang đứng bắn".

Bài làm:
"...Trên đường băng Tân Sơn Nhất, 1 anh giải phóng tự nhiên nằm đó. Một chị đi ngang thấy anh tự nhiên nằm nên lại rờ vào mình anh và lắc lắc mấy cái, chị thấy anh nằm im nên nghĩ anh đã chết... Anh giải phóng quân mất đi trong mình không có 1 thứ giấy tờ, một tấm ảnh nào, kể cả giấy chứng minh nhân dân cũng không có...".

Đề 10: "Em hãy cho biết ý nghĩa của câu thơ "Bàn tay ta làm nên tất cả, có sức người sỏi đá cũng thành cơm".
Bài làm:
"Theo em nghĩ thì nếu hiểu suông thì câu này rất tối ưu là vô nghĩa vì sỏi đá thì khó có thể biến thành cơm được trừ phi các nhà khoa học Việt Nam đã chế tạo ra một chất hóa học nào mà có thể biến được sỏi và đá thành thực phẩm. Còn nếu đi sâu vào ý nghĩa của câu thơ này, chúng ta phải thấy ngay là đây không phải là những sỏi đá bình thường mà theo em nghĩ thì tác giả muốn đề cập tới các mỏ đá quí của đất nước ta. Vì chỉ có đào mỏ lấy đá quí thì mới có giá trị và có thể bán để mua cơm ăn mà thôi. Và chẳng những đào được đá quý có cơm ăn mà còn dư tiền mua mấy trăm gram thịt xào lên làm món mặn và có một tô canh nóng hổi nữa"...

Nguồn: Sưu tầm
-------------------------------------------------------------------
* Hình ảnh trong bài chỉ có tính chất minh họa, không liên quan đến nội dung bài viết


"XÃ HỘI NÀY U ÁM", CŨNG DO CÔNG AN - TRUYỀN THÔNG?..

Thu Hồng - Vào Gúc, sợt đến trang thứ tư đã thấy đủ mặt quần hùng báo to báo nhỏ. Cùng nguồn đoạn clip, một em áo hoa băm bổ xỉa xói, loáng thoáng áo Cảnh sát giao thông, được cho là của Thanh Hóa, và hai cái xe đổ. Một trong hai xe găm cây gậy của Cảnh sát.

Bình bàn suy diễn thêm thắt đủ kiểu.

Em Yume chế tác thành: Bắt quái xế bằng cách quăng gậy, nên chính Cảnh sát gây tai nạn.

Một em hải ngoại liên hệ đến... dân chủ và tự do.

Hầu hết còn lại cho rằng: Hình ảnh quăng gậy gây phản cảm và nguy hiểm, cho cả người điều khiển phương tiện, lẫn những người xung quanh…
Không cần nhìn kĩ bức hình trích ra từ clip bên trên, cũng có thể làm ngay đề xuất Tổng cục Thể dục Thể thao nên tuyển cậu quăng cú gậy tuyệt chiêu đó, vào bộ môn ném lao, lượm vàng Olympic chắc luôn.

Còn nếu cậu không quăng mà chọc vào, chưa cần quái xế phóng như điên, chỉ cần xe đang ở tốc độc bình thường thì hôm nay, nên tìm cậu ở bệnh viện, thăm hỏi xem xương cổ tay cậu đã lành chưa, sau cú phản lực từ căm xe.

Chuyện "Nhà báo pờdồ" bị lỡm, mình đã viết rồi, nên không bình gì thêm nữa xung quanh clip này.

*** Chưa hỏi xem ngành Công an có quy định quy chế nào, về việc phát ngôn với truyền thông (cung cấp thông tin chính thức) hay không?.

Bởi hiện nay, bất cứ ất ơ nào của ngành này cũng nhảy xổ lên báo, kể án kể công lâm li chi tiết.

Ấy là chưa nói đến chuyện chú Địa phương nói gà, chú Trung ương nói vịt. Đơn cử nóng - mới nhất là vụ nổ xe máy làm chết người ở Bắc Ninh.

Mình ở giữa thành phố, đi các tỉnh cũng liên miên, gặp nhiều nhất là tai nạn giao thông, lẻ mẻ có chuyện bị cướp giật lừa gạt của dăm ba người quen.

Nhưng mở báo ra, bất cứ ngày nào cũng thấy cướp - giết - hiếp, xuất phát từ mồm mấy chú... Công an.

Để rồi từ đó ít xít ra nhiều, ngắn bắn ra dài, "tam sao" có khi không cần bản chính.

Nhìn nhận đánh giá xã hội này u ám... vãi Luyện, có phần góp công lớn từ cặp song ca kiểu ấy: Của Công an - Truyền thông.

*** Chiều, tản bộ ra công viên ngay trước cửa cơ quan. Trẻ con hò hét trong những cái bập bênh máng trượt. Các bà hùng hục chạy bộ, vung vẩy trên các dụng cụ tập thể thao công cộng.

Hầu hết ghế đá, từng nhóm teen teen vây quanh những anh chị Tây: Chúng nó luyện ngoại ngữ, có đứa cầm sổ ghi chép. Nhóm đông chen chúc bảo đảm tiếng Anh, nhóm lèo tèo một hai là các ngoại ngữ khác. Khu Tây balô nên đủ mọi thứ tiếng Pháp - Hoa - Nhật - Nga - Hàn

Có ông Tây kia, mình thấy rất kiên nhẫn dạy hai đứa phát âm chính xác âm Pờ tiếng Pháp. Đang buồn cũng không khỏi phì cười, một đứa bị hô nặng, thách nói đúng được chữ ấy?..

Đèn hoa, chăng kết ngày càng văn minh và đẹp. Đã rực rỡ khắp các con phố lớn những ngày cuối năm này.

Cuộc sống - Ơn trời!. Bình yên!..
------------------------------------------------------------------
* Hình ảnh chỉ có tính chất minh họa, không liên quan đến nội dung bài viết.
* Tựa bài, do MTH đặt lại, không phải nguyên bản của tác giả Thu Hồng.

11 tháng 12, 2011

CẮT TÓC VỈA HÈ HÀ NỘI

Mai Thanh Hải - Đến bây giờ, mình vẫn giữ nguyên ý thích cắt tóc vỉa hè, như hồi ngày xưa. Mà rất lạ, quen luôn cả chỗ cắt tóc quen thuộc, lẫn người cắt tóc thuộc quen.

Đi đâu công tác xa, tóc dài 1 tý, bắt buộc phải cắt chỗ khác, thì phải cắt, nhưng vẫn cảm giác không yên tâm, ngượng nghịu và... không tin tưởng, dù đó là "cây kéo vàng" hay "kéo bạc", như những ngày ở Sài Gòn.

Người "cầm đầu" quen thân của mình, 1 là ven hồ Ngọc Khánh, 2 là ven cái cống, cạnh chợ Thành Công và hết thảy đều vỉa hè, vắt vẻo ngay dưới gốc cây bụi mù mùa hè, lạnh dựng tóc mùa đông.

Tất nhiên, giá cắt tóc vỉa hè, cũng tăng vùn vụt cùng gạo, xăng. Đến bây giờ, lên đến 50.000 VND/đầu.

Hôm rồi mình trợn mắt khi thấy giá tăng 2 lần trong chỉ riêng 1 tháng, cu Long cầm đầu mình, nhăn như bị: "Mấy ông Công an Phường tăng phí trật tự vỉa hè!".

Nói thế thì chịu rồi và đành phải... nương theo chiều gió.

Thế nhưng hỏi đội bạn mình mới biết: Giá 50.000 VND là quá mềm, so với những điểm sạch sẽ đẹp đẽ, cắt tóc xong có gội đầu và mát xa mát gần.

Mình chả hiểu tại sao mấy thằng bạn bia của mình, cứ thi thoảng buổi trưa, lại rủ nhau chui vào mấy chỗ đóng cửa im ỉm, mát rượi, thấp thoáng váy ngắn - tóc xanh đỏ, chỉ để cắt tóc và kéo dài đến cả 2 tiếng buổi trưa, khi ra toc vẫn... dài như cũ, thằng nào thằng ý ngáp suốt buổi chiều, như bị nghiện.

Rủ chúng nó ra vỉa hè cắt tóc, đứa nào cũng lắc đầu quầy quậy. Chán thế chứ! Hi! Hi!..

Thôi thì!. Đăng mấy cái hình cắt tóc Hà Nội, từ 1954 đến giờ, để không quên nét đặc trưng của Thủ đô...
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Đây có phải cắt tóc không? Bác nào trải qua thời kỳ 1954, giải thích cho nhà cháu với

Vỉa hè thế này, mới thích

Ghế đệm êm ơi là êm

Sành điệu hơn hàng hiệu

Trọc quá là trọc rồi


Trong lúc đợi đến lượt, có thể làm cốc trà chén

Chíp hôi! Ngồi yên nhá!
Cắt cả lông mũi


Ngồi yên nào, để cạo mặt


Nguồn hình: Corbis

MANG LỢN XUỐNG CHỢ...

2 ngày cuối tuần, ngược cung đường Đoan Hùng - Tuyên Quang - Yên Bái với tâm trạng lung bung, liêng biêng, nhưng vẫn phải lăn vào làm việc, chụp choạch để chuẩn bị cho loạt đề tài sắp triển khai. Cuối tuần, cũng là thời điểm các chợ thị trấn, thị tứ tấp nập đồng bào xuống núi, gặp nhau bán mua và gặp gỡ - chia sẻ. Chính vậy, có những khoảnh khắc đời thường phiên chợ rất ngộ, tự dưng bật cười và nhẹ lòng hơn rất nhiều!.. Ngay cả việc... mang lợn xuống chợ, như thế này đây!..

Cưng nựng...

To quá, phải khiêng thôi
Nguồn hình ảnh: Diễn đàn Phượt