12 tháng 10, 2011

SÌ LỜ LẦU - ĐÃ HƠN 30 NĂM...

Cổng Đồn Biên phòng Sì Lờ Lầu (Phong Thổ, Lai Châu)
Mai Thanh Hải - Sáng sớm ngày 17/2/1979, Quân đoàn chủ lực 11 của Trung Quốc bất ngờ nổ súng tấn công Việt Nam và ào ạt nã pháo, xua bộ binh tiêu diệt các đơn vị bộ đội - dân quân tự vệ của ta đang giữ mảnh đất địa đầu Phong Thổ (Lai Châu).

Đối mặt với cả Quân đoàn chủ lực tinh nhuệ của Trung Quốc (biên chế 50.000 lính bộ binh và 1 Trung đoàn pháo binh), phía ta chỉ có một bộ phận của Sư đoàn bộ binh 326 (gồm các Trung đoàn bộ binh 19, 46, 541, Trung đoàn pháo binh  200); Trung đoàn bộ binh 98 (thuộc Sư đoàn Bộ binh 316), một bộ phận của Trung đoàn pháo binh 187, 2 Trung đoàn bộ binh 193 và 741, Tiểu đoàn pháo binh của Bộ Chỉ huy Quân sự tỉnh Lai Châu.
Hướng tấn công vào Lai Châu của lính TQ, năm 1979 là Sì Lờ Lầu

Đặc biệt, những tiếng súng đầu tiên đánh trả, kìm chân, làm chậm bước tiến của quân bành trướng xâm lược, tạo điều kiện cho các đơn vị bộ đội chủ lực dàn thế trận, đánh trả "biển người" xâm lăng, chính là các đơn vị Công an vũ trang (nay là Bộ đội Biên phòng), Bộ đội địa phương huyện và dân quân tự vệ các bản làng...

Tại Lai Châu, tiếng súng đầu tiên, bắn thẳng vào quân xâm lược, trong rạng sáng hơn 32 năm về trước trên mảnh đất địa đầu Phong Thổ, Lai Châu là của những cán bộ chiến sĩ Đồn Sì Lờ Lầu (Đồn 1), Công an nhân dân Vũ trang tỉnh Lai Châu (nay là Đồn 289, Bộ đội Biên phòng tỉnh Lai Châu), báo hiệu cho toàn quân toàn dân nổ súng đánh địch. 
Liệt sĩ hy sinh ngày 17/2/1979 trong khi bảo vệ Phong Thổ, Lai Châu

Lịch sử Bộ đội Biên phòng Việt Nam đã ghi rõ về Đồn Biên phòng Sì Lờ Lầu (Đồn 289):

"Đồn Sì Lờ Lầu phụ trách đoạn biên giới Việt - Trung, phía bắc dãy núi Hoàng Liên Sơn. Trong địa bàn có 8 xã, với 9 dân tộc ít người, thuộc huyện Phong Thổ tỉnh Lai Châu.

Trong cuộc chiến đấu bảo vệ biên giới, sáng 17/2/1979, địch có pháo yểm trợ tấn công Đồn.

Đồn Sì Lờ Lầu ngoan cường chiến đấu, đánh trả quyết liệt, diệt nhiều tên địch, đẩy lui các đợt tấn công của chúng.

Cùng ngày, tổ công tác cơ sở của Đồn đã phối hợp với 1 Trung đội dân quân của hai xã Si Lờ Lầu và Vàng Ma Chải liên tục chặn đánh địch, diệt 45 tên, phá tan âm mưu của chúng định cấu kết với bọn phản động địa phương gây bạo loạn.
Hình tư liệu: Bộ đội Biên phòng Phong Thổ tiêu diệt quân TQ xâm lược

Ngày 6/3/1979, đồn đã phối hợp với đơn vị bạn chiến đấu, đánh trả quyết liệt 1 Trung đoàn địch ở khu vực Dào San, đẩy lùi hàng chục đợt tấn công của chúng, diệt 100 tên.

Đơn vị đã kịp thời tổ chức lực lượng luồn sau lưng địch, hợp đồng chặt chẽ với các lực lượng địa phương trấn áp bọn phản động, diệt 5 tên, giữ được địa bàn, bảo vệ được dân.

Đơn vị đã diệt và làm bị thương nhiều tên, thu nhiều vũ khí.

Đơn vị 3 năm liền là Đơn vị Quyết thắng, được tặng thưởng Huân chương Chiến công.

Ngày 19/12/1979, Đồn 1 (Si Lờ Lầu) Công an nhân dân Vũ trang tỉnh Lai Châu được Chủ tịch nước CHXHCNVN tặng danh hiệu Anh hùng lực lượng Vũ trang nhân dân"...

Thế nhưng, có 1 điều mà Bản Báo cáo thành tích phong đơn vị  Anh hùng cho Đồn Biên phòng Sì Lờ Lầu, không nhắc công khai, đó là: Ngay trong những ngày đầu tiên đánh trả quân xâm lược, bảo vệ biên cương, bảo vệ Đồn và địa bàn phụ trách đó, những cán bộ chiến sĩ Đồn Biên phòng Sì Lờ Lầu đã bắn đến viên đạn cuối cùng, phải dùng đến lưỡi lê - báng súng đánh trả địch và tất cả họ, đều ngã xuống.
Trạm Kiểm soát BP thuộc Đồn Sì Lờ Lầu

Sau này, khi khởi công xây dựng lại doanh trại mới, trên nền đất cũ, khi đào móng nhà, người ta tìm được rất nhiều hài cốt của những người lính Biên phòng, đã ngã xuống năm xưa.

Các anh dẫu bị vùi trong chiến hào, bờ tường sập đổ do pháo địch, nhưng vẫn nắm chặt dao găm, báng súng và không ít chiến sĩ đang trong tư thế thọc lê vào họng bộ hài cốt nằm rũ rượi bên cạnh, đội mũ mềm gắn sao Bát Nhất

Huyện Phong Thổ, Lai Châu bây giờ có 4 Đồn Biên phòng và cả 4 đều được hưởng Chế độ ưu đãi xã hội dành cho địa bàn đặc biệt khó khăn gian khổ, áp dụng cho Bộ đội Biên phòng. Đó là các Đồn 277 (xã Nậm Xe), Đồn 281 (xã Dào San),  Đồn 293 (xã Vàng Ma Chải) và Đồn 289 (xã Sì Lờ Lầu).
Đường từ Dào San lên Sì Lờ Lầu

Sì Lờ Lầu, theo tiếng địa phương nghĩa là 12 tầng dốc. Nhìn trên bản đồ rất dễ nhận ra, bởi địa danh này nằm tại đường Vĩ tuyến cao nhất của tỉnh Lai Châu, với 3 mặt có đường biên giới giáp Trung Quốc.

Nằm cách trung tâm tỉnh lỵ gần 100km, song trước năm 2005, để đến được Sì Lờ Lầu, người ta phải đi bộ 40 km từ trung tâm cụm xã biên giới Dào San.

Sau một ngày ròng rã đi bộ và nghỉ qua đêm lấy sức, sáng ra ngửa mặt lên, như nhìn thấy Sì Lờ Lầu ẩn hiện trong mây.

Vượt qua dốc Tả Páo, người khoẻ phải mất 2-3h vừa đi vừa bò, còn người yếu thì... cả ngày để qua 12 tầng dốc đứng, chạy hình chữ chi với chiều dài trên 5 km, chiều cao tuyệt đối tới trên 600m.
"Trung tâm Thương mại" xã Sì Lờ Lầu

Trước khi có đường cấp phối chạy lên, không ít cán bộ miền xuôi, khi đến Sì Lờ Lầu phải bò qua 12 tầng dốc, có khi kiệt sức nằm giữa đường, chờ người xuống cáng lên.

Nằm ở nơi gian khó bậc nhất Tổ quốc, Đồn Biên phòng 289 được giao phụ trách 2 xã (Sì Lờ Lầu, Ma Ly Chải), với 28,5 km đường biên giới (từ mốc 70 đến mốc 78); riêng xã Sì Lờ Lầu có 6 bản với 3.500 nhân khẩu đều là dân tộc Dao.

So với các Đồn Biên phòng trong cả nước, Đồn 289 là Đồn Biên phòng nằm gần đường biên giới nhất (từ đơn vị nhìn rõ đường biên, cách địa danh gần nhất của Trung Quốc chỉ khoảng 1km đường chim bay).
Khu dân cư Trung Quốc, nhìn từ trung tâm xã Sì Lờ Lầu

Sau Cửa khẩu Ma Lù Thàng, có lẽ Sì Lờ Lầu là nơi giao thương nhộn nhịp nhất qua biên giới.

Đơn giản cũng chỉ vì bản làng của 2 bên quá gần nhau, đi lại quá dễ dàng.

Mỗi phiên chợ ở Sì Lờ Lầu, có đến vài chục thương nhân từ Trung Quốc mang hàng hoá sang bán, thu mua lâm thổ sản địa phương.

Thu hút hàng nghìn đồng bào từ các thôn bản xuống mua bán.

Ngược lại, đến phiên chợ bên Trung Quốc, đồng bào ta lại lũ lượt kéo sang bán lâm thổ sản, lặc lè vác hàng hóa loằng ngoằng chữ Tàu về sử dụng - tiêu thụ.

Năm 2004, mình lọ mọ cả 1 ngày bằng cả ôtô, xe máy và... đi bộ, mới vượt được 12 tầng dốc, từ Trung tâm cụm xã Dào San lên tới Sì Lờ Lầu.

Hồi ấy, con đường cấp phối mới đang bắt đầu làm, nên xe máy đi đến đâu, bà con người Dao, ăn mặc đỏm dáng, đỏ choét cứ xúm đen xúm đỏ lại để... tròn mắt nhìn xem, tay chân rờ rẫm chỉ trỏ.

Bây giờ đường đã mở lên đến tận xã, kinh tế người dân có vẻ khá giả, nhờ sự chu cấp từ A đến Z của Chính phủ và thi thoảng, trúng được mùa thảo quả, nên "gương mặt" Sì Lờ Lầu cũng có nhiều đổi khác.
Khu dân cư trung tâm Sì Lờ Lầu

Sự đổi khác rõ nhất là mỗi phiên chợ, bà con lại ùn ùn đổ từ trên núi cao xuống, xúm xít quanh các gian hàng bán đồ Trung Quốc và lặc lè khênh về, rặt hàng Tàu chữ loằng ngoằng.

Buồn và đau nhất, khi ra khu trung tâm xã với mấy hàng tạp hóa, sửa xe và khu nhà khung sắt, mái lợp tôn làm thành chợ, nhìn đâu cũng thấy hàng Trung Quốc, từ túi bánh, củ cải muối, tấm vải... cho đến tivi, xe máy, radio. Những thứ hàng hóa Madein Việt Nam, nhìn đi nhìn lại, vẫn chỉ là "hàng chủ lực": Xăng dầu, muối mắm, phân bón và... bia lon Hà Nội.

Buồn hơn nữa, khi mọi giao dịch - mua bán ở nơi biên cương Tổ quốc này, chủ yếu được thực hiện bằng đồng nhân dân tệ. Đi đến đâu, cũng thấy người dân mua bán, trao đổi bằng tiền Trung Quốc. Trong túi xách, túi quần, ngăn kéo... toàn là tiền Trung Quốc Hãn hữu lắm, mới thấy tiền đồng Việt Nam.
Địa đầu Tổ quốc, nơi cực Bắc Lai Châu (9/2011)

Hơn 32 năm trước, hàng trăm người lính Việt Nam đã ngã xuống trong buổi tờ mờ sáng, giữa mịt mù đạn pháo, bê bết máu xương để ngăn dòng đội quân cướp đất, giết dân với quân số Quân đoàn 50.000 lính Trung Quốc.

Những ngày sau của hơn 32 năm trước, cho đến tận bây giờ, còn biết bao nhiêu xương máu - nước mắt - chia ly - gian khó - chịu đựng... của những người lính Biên phòng, cán bộ cắm bản... đã đổ xuống địa đầu Phong Thổ, để giữ đất, giữ dân và sự toàn vẹn lãnh thổ.

Mình cứ lẩn mẩn: Tại sao, giữ đến thế, mà hàng - đồ ngoại lai vẫn ùn ùn đổ vào, thay thế dần mọi thứ đồ dùng truyền thống, hiện đại có tên Việt Nam, ở ngay nơi xa xôi - heo hút này?. Tại sao, cũng ở nơi hiểm trở xa tít mùa tắp này, người ta rất nhanh chóng phát hiện ra 1 gương mặt lạ (từ người bán hàng, du lịch phượt hay cán bộ dưới xuôi lên công tác) và xịch xuống hỏi giấy tờ, giấy phép vào vùng biên giới... nhưng sao vẫn để tờ tiền của nước ngoài, từng ngày - từng giờ, nhởn nhơ - công khai thay thế  cho tờ tiền quốc gia, trong mọi giao dịch, ở mọi người - mọi nhà, trong cái địa bàn bé tý, cán bộ thông thuộc từng góc rừng, gương mặt trẻ con mới sinh?..

Lại thở dài: Giá như, trên vùng cực Bắc Sì Lờ Lầu - Phong Thổ, người ta khắc mấy chữ trên tấm bia đá, để ghi nhớ nơi mà, quân số của cả một Đồn Biên phòng áo xanh đã hy sinh, trong chỉ 1 ngày, không 1 ai sống sót, thì biết đâu, những người dân nơi đây, cũng phần nào nhớ lại được lịch sử, cảm nhận được khái niệm "tấc đất thiêng liêng của Tổ quốc", chia sẻ với "người dưới xuôi" chưa bao giờ bước chân lên biên giới, chuyên ngồi trong Hội trường máy lạnh, ngoác mồm cá ngão phát động phong trào "Người Việt Nam ưu tiên dùng hàng Việt Nam"... thì biết đâu, hàng Tàu sẽ lại bị "đẩy đuổi" về bên kia biên giới, trả lại "địa bàn" cho hàng Việt, vốn được trợ giá, trợ cướp, đang thập thò mãi tít... Điện Biên?..
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Xúm xít xem ôtô, lần đầu tiên lên được Sì Lờ Lầu

Người Dao đỏ - đặc trưng không đâu có ở Sì Lờ Lầu

Đường lên 12 con dốc và ruộng bậc thang

Chợ dọc đường

Cổng chợ Ma Ly Chải (ven đường lên Sì Lờ Lầu) với 2 tảng đá đặt trước cổng chợ, rất hãi...

Đồng bào cõng hàng Tàu về bản, sau phiên chợ bên đất TQ

Hàng tạp hóa ở Trung tâm xã Sì Lờ Lầu, toàn hàng mang về từ bên TQ

Củ cải muối

Bánh Snack

Lợn Việt gườm gườm lườm xe Tàu

Đố tìm thấy cái gì không phải là Tàu

Cột mốc 71 bên phía TQ

Cột mốc 71 phía Việt Nam, rất uy nghi

Sang bên kia cầu là đất TQ rồi, thằng xâm lược nào sang, chém chết bỏ ngay

Hơi bị bất ngờ: Room máy lại, phát hiện cột mốc phía TQ được quây kín bằng dây thép gai, giống... chuồng trâu

Điều lệnh nội vụ trên miền biên giới: Nhìn bên phải, chào!
 -----------------------------------
* Bài viết có sử dụng tư liệu - hình ảnh của Phượt tử Bát Trảm Đao - Phuot.com

"CHẶN GIÁN"...

Đinh Vũ Hoàng Nguyên - Mình có cô bạn làm ở một Tổ chức Tư vấn về Luật. Cô này kể chuyện: “Văn phòng em rất nhiều gián. Hôm qua đứa bạn em bày cho cách chặn gián trong ngăn bàn bằng tài liệu, em liền lôi một loạt Văn kiện Đảng ra dùng...”.

Mình bảo:

- Em phản động bỏ mẹ!.

Cô ấy hỏi:

- Phản động là sao?.

Mình bảo:

- Lấy Văn kiện Đảng chặn gián là phản động rõ rồi còn gì!.

Cô ấy cãi:

- Có mà nhờ em nên đống Văn kiện ấy được dùng vào việc có ích ý!..
  
Nguồn: http://laothayboigia.multiply.com/journal/item/185/185

11 tháng 10, 2011

NGANG QUA BÌNH YÊN

Sìn Hồ, Lai Châu 1999
Mai Thanh Hải - Nếu em biết anh phải bấm ngón chân vào vách núi mà đi suốt 6 tiếng đồng hồ (17 km đường rừng dốc ngược), chắc là em sẽ cản và không cho anh đi.

Nơi đây cách thành phố của mình chừng 400 cây số, nhưng là một thế giới hoàn toàn tách biệt.

Dưới chân anh đứng là đỉnh Phù Huống, còn bên kia là thung lũng Xiêng My, từ đây anh có thể nhìn thấy những người con gái bằng tuổi em, đang dùng chính đầu mình để gùi những bó củi to về nhà.

Anh đã từng không tin ai cả, nhưng khi anh đứng trước rừng già với muôn vàn chồi non biêng biếc, khi mùa xuân rưng rưng về bên những khe suối nhỏ, thì anh tin là mùa xuân đã trở về.

Anh đang ở Tương Dương, một huyện miền núi của Nghệ An có 8 dân tộc, có những “bộ lạc” mà chắc em cũng mới chỉ nghe nói: Người Ơ Đu ở ven dòng Nậm Nơn, người K.Mú sống ven các khe suối, người H.Mông ở Mai Sơn vẫn còn tục để người chết dựng trong góc nhà vài ngày, để tất cả những người trong thôn bản đến tiễn biệt, để nhìn cho chán rồi mới chôn, để rồi không bao giờ nhớ tới nữa...
KrongPa, Gia Lai

Nhìn cho chán rồi không nhớ nữa - Anh cũng từng nghĩ như thế, nhưng rồi sau này, anh nhận ra rằng, anh chẳng quên được điều gì cả.

Hôm anh lên xã Nga My, nghe báo cáo thu nhập bình quân đầu người chỉ đạt 160.000đồng/1 năm, anh vô thức nhìn xuống bộ quần áo mình đang mặc, nó đáng giá hơn 1 năm thu nhập của đồng bào rất nhiều. Anh nhớ tới những bữa tiệc triền miên mà anh từng tham gia, có lẽ nó đủ để nuôi sống cả cái xã Nga My, với những bản nghèo đến kiệt quệ như Đình Tài, Xốp Kho...

Ở đây, anh đánh rơi tiền cũng không ai nhặt, vì đồng bào ít trông thấy tiền. Lên đây không phải đồng bào, mà chính anh trở nên lạc lõng. Anh thấy mình là dân tộc thứ 9 ở vùng đất này, khi không biết ăn cơm nếp nương, bởi ở đây người dân ăn nếp nương, từ ngày này sang tháng khác. Đó là khi no. Còn khi đói, đồng bào ăn củ mài, ăn sắn, thậm chí ăn cả củ nâu, trong những ngày đói nhiều hơn ngày no.
66, Bà Triệu, Hoàn Kiếm, Hà Nội

Anh ngủ ở trường Nga My 2, nơi đây có 2 cô giáo người Kinh lên dạy tăng cường. Một cô tên Cúc, một cô tên Hà, đều xinh xắn nhưng đã 25 tuổi, mà chưa có người yêu. Buổi sáng, bọn anh ăn nếp nương, cô Hà bảo: "Đó là gạo dân bản gửi nuôi cô giáo!". Buổi tối, bọn anh ăn cá mát nướng, cô Cúc bảo: "Đó là của dân bản gửi biếu cô giáo!". Sáng hôm sau nữa, khi ngủ dậy, anh nhìn thấy các em học sinh, bé như những con chim chích, quần áo vá lỗ chỗ, đứng xếp hàng, mỗi em bế một con gà chừng 2 lạng đưa cho cô giáo, với nét mặt rất hớn hở. Các em góp gà, để các cô giáo nuôi lấy tiền ăn tết, làm liên hoan tổng kết cuối năm...

Phụ nữ ở đây phần lớn mù chữ, đàn ông học hết cấp 1 vài năm rồi cũng quên luôn. Ngôn ngữ giao tiếp còn chưa thạo, vậy mà họ vẫn khao khát cho con tới trường học cái chữ.

Em sẽ hỏi anh: "Các cô giáo tốt thế sao không có ai yêu?". Tại đường đấy em ạ!. Từ thị trấn Hòa Bình lên Nga My mất 5 tiếng, đi xe ôm với giá 400.000 đồng/1 lượt đi về. Đến trung tâm xã, phải lội qua 73 khe suối, khe nông cao đến đầu gối, khe sâu đến thắt lưng, mới đến được bản các cô ở.

ĐakRong, Quảng Trị
Còn người dân Na Ngân (kể cả nam lẫn nữ), mỗi khi ra trung tâm xã Nga My, thường ở truồng ngay từ ở nhà, quần - váy đội lên đầu, tới gần trung tâm xã mới mặc vào. Em đừng cười khi anh kể chuyện này và em sẽ không cười, nếu biết đồng bào, chỉ có mỗi bộ quần áo lành lặn, nếu ướt họ sẽ không có đồ thay.

Với rừng, có lẽ chẳng có gì phải xấu hổ đúng không em?. Bởi thế ở trên này, chiều chiều phụ nữ và nam giới, cùng tắm chung một đoạn suối.

Hôm mới lên, anh sững sờ khi ra đến bờ suối, trước mặt bao nhiêu đàn ông, các cô sơn nữ đều nhất loạt lột phắt áo ra và ở trần lội xuống suối. Khi lên, họ thay quần áo ngay bên bờ suối, chẳng cần bờ cây nào che chắn.

Rừng hồn nhiên, trong veo như sớm nay anh leo từ Nga My sang Pù Huống để đến Đình Tài (kiểu như Trường Sơn Đông và Trường Sơn Tây vậy). Dọc con đường rừng ẩm ướt, anh gặp cả trăm đoàn kiến gió lầm lũi, nối đuôi nhau chạy trên các thanh củi mục. Đường rừng vắng teo và thanh thản.
Mường Tè, Lai Châu

Vào trong này, anh quên hẳn cảm giác chạy xe bạt mạng trên phố, quên luôn cả những quán cà phê mịt mù khói thuốc và tiếng nhạc sầu não.

Anh đã gặp nhiều người bằng tuổi anh và em, để rồi nhận ra, đôi lúc chúng ta đã tự tiêu phí cuộc đời mình.

Người dẫn đường cho anh có cái tên rất thành phố: L.V.Ngọc - vốn là con một quan chức có máu mặt ở địa phương. Không thi đỗ Đại học, Ngọc sinh hư đua đòi bạn bè.

Mà xứ này, vốn là thủ phủ của cây thuốc phiện, thuốc nhiều và dễ kiếm hơn cơm ăn. Ngọc kể rằng, Ngọc cũng có một cô bạn gái. Khi biết Ngọc sa vào thuốc phiện bàn đèn, cô ấy đã lôi được Ngọc ra khỏi vũng lầy ấy sớm nhất. Ngọc đi cai nghiện thành công rồi về công tác tại huyện vùng cao này, cô gái đã đi lấy chồng. Cô ấy không thể theo Ngọc lên vùng sơn cước heo hút, điện không có, đường đi lại thì khổ như thời chiến tranh...

Na Hang, Tuyên Quang
Em thấy không? Tình yêu có thể kéo một người hư hỏng thành một người tử tế, nhưng lại không đủ để người ta chịu đựng gian khổ!..

Anh quay sang nhìn gương mặt Ngọc nghiêng nghiêng trong nắng chiều. Như hiểu ánh mắt dò hỏi của anh, Ngọc bảo: "Chỉ thương cô ấy chứ không trách gì cả!. Mấy ai dám bỏ phố lên rừng?".

Còn Ngọc, chẳng phải vì mặc cảm lỗi lầm mà phi lên đây. Đó là một tình yêu khác, tình yêu với cây rừng.

Công việc của Ngọc ở cái bản nghèo này là vận động bà con không phá rừng, hướng dẫn bà con làm lúa nương, tham mưu cho chính quyền xã giao đất, khoán bảo vệ rừng cho dân, để người dân sống dựa được vào rừng, mà rừng vẫn được phát triển một cách bền vững...

Nghe thật dài dòng đúng không em?. Nhưng việc của Ngọc là ngày nào cũng đi bộ từ bản nọ sang bản kia, đói đâu ăn đó, tối đâu ngủ đó. Đêm về nhẩm tính mỗi ngày đi quanh tới 3 ngọn núi.

Với một người như Ngọc, ở thành phố chúng mình gọi là COCC (con ông cháu cha), và nhiều COCC ở thành phố chỉ biết có mỗi việc là ăn và chơi... Như Ngọc, chẳng lạ lắm sao em?.
Biên giới Việt Lào, Quảng Bình

Nhìn Ngọc hùng hục lội khe, đêm về để cả quần áo ướt rượt mà ngủ. Anh tin là Ngọc yêu rừng thật.

Hơn thế, Ngọc đang làm việc với một khát vọng được cống hiến. Tuổi trẻ của Cha anh và Cha em cầm súng bảo vệ Tổ quốc vì khát vọng hòa bình.

Còn bao người trẻ tuổi ở thế hệ chúng mình, đã từ bỏ những cám dỗ đời thường, từ bỏ nhu cầu được ăn ngon, mặc đẹp để tình nguyện về những bản làng xa xôi hẻo lánh, góp sức mình, để mong có ngày “miền núi tiến kịp miền xuôi”?.

Bên cạnh bọn anh, tiếng chim rừng kêu khe khẽ sau lùm sim dại, vài con rết to tướng nằm im lìm trên phiến lá mục buồn rầu và rất nhiều vắt, chỉ chờ chân người qua là bám lấy hút máu, rồi tự chết khi đã quá no nê. Có lẽ, rừng cũng giống như một xã hội thu nhỏ, nơi anh và em mỗi ngày vật lộn với cuộc sống quanh mình!..
KonPlong, Kon Tum

Ở thành phố mùa này đang tới tiết Nôel, mọi người sẽ bàn chuyện Nôel này tổ chức Party ở đâu. Chắc ngoài phố, nhiều gian hàng đã bán cây thông lắp giàn đèn nhấp nháy.

Anh cũng đang băn khoăn đứng trước một quầy hàng tạp hoá bán hàng Tết ở Xiêng My. Quầy hàng bán những chiếc cặp ba lá, mà 20 năm trước ở nông thôn, mọi người hay dùng, những chiếc khăn mặt dệt dầu mỏng tang mà lại không thấm nước, đường hoa mai và những gói kẹo thủ công. Học sinh lớp 5A, bản Naka khiêng thùng mứt được tài trợ về trường, anh đi theo chúng, nghe mùa Xuân rưng rưng về bên khe suối nhỏ...

 Bọn anh đi qua thung lũng Xiêng My - nơi đang có một dự án của nước ngoài tài trợ nhằm cải tạo đất đồi thành ruộng nước. Người ta đang cố gắng hạ sơn để bóc lớp đá sỏi thành cơm, gạo cho người dân…

Anh đang tập để biết tin và anh biết niềm tin đã có, thì bao giờ cũng là có thật. Anh tin là khi trở về, anh sẽ sống tốt đẹp hơn, có ý nghĩa hơn rất nhiều.
Chư Mom Ray, Kon Tum

Những ngày ở rừng, anh mới biết là chưa bao giờ mình cảm thấy cuộc sống thanh thản như thế. Như lớp đất mịn, vừa được xới lên và khi anh cúi xuống, chạm vào lớp đất mịn còn ấm đường cày, thì bình yên cũng về, bồi hồi trôi qua ngón tay!..

Xiêng My- Nghệ An

(Lâm Du)

10 tháng 10, 2011

XE TÀU KHỰA "TUNG HOÀNH" TRÊN "HUYẾT MẠCH" VIỆT NAM?.

Đè vạch, lấn đường
Mai Thanh Hải - Đầu giờ chiều nay, mình từ Huế chạy ra Hà Nội, đến đoạn địa phận tỉnh Quảng Trị, gặp cả đoàn xe các thể loại, dán đề can xanh đỏ tím vàng, nhức hết cả mắt chạy như phát rồ phát dại trên Quốc lộ 1A, vào phía TP. Huế.

Đoàn xe khoảng trên dưới 20 chiếc, chiếc gắn biển trắng của Việt, chiếc biển giun vàng của Lào và nhiều nhất là mang biển xanh, rất đặc trưng của Trung Quốc. 

Gặp đoàn xe, các phương tiện ngược - xuôi chiều đều dạt sang 1 bên, tránh chúng như tránh... hủi vì phóng với tốc độ cực cao, khoảng 100 km/ giờ, bóp còi inh ỏi, chả coi ai ra gì. Thậm chí, một số chúng, mang biển số Tàu khựa còn đè vạch, lấn đến cả xe sang phần đường cấm ngược chiều, như thể đường "huyết mạch" Việt Nam, dành cho chúng.
Xe CSGT Quảng Trị đứng nhìn

Lạ nỗi: Cách khoảng vài trăm mét, chỗ đoàn xe Khựa inh ỏi, nhốn nháo phóng qua, có hẳn 1 tốp cán bộ CSGT, thuộc Phòng CSGT Đường bộ - đường sắt, Công an tỉnh Quảng Trị, đi trên xe đặc chủng 74B-1459, đang làm nhiệm vụ Tuần tra kiểm soát, xử lý vi phạm  TTATGT  trên Quốc lộ 1A.

Thế nhưng, tuy nhìn thấy cảnh vi phạm, nhưng CSGT nhà ta cũng quay mặt, kệ cho mấy xe bố láo tung hoành trên đường, như thể "không thèm dây dưa, cho mất thời gian".

Mình minh chứng bằng mấy hình ảnh, chụp lúc 14h chiều nay (10/10/2011), tại địa bàn Mỹ Cảnh, Mỹ Chánh, Hải Lăng, Quảng Trị. Ai biết tung tích cái đoàn xe Tàu khựa này, cung cấp thông tin cho mình với! Hi! Hi!...
----------------------------------------------------------------------------------------------------------

Cùng đội hình nhưng xe Khựa  ngông nghênh hơn xe Việt

Chạy như ma đuổi, bóp còi inh ỏi
CSGT Quảng Trị: Không thèm dây với xe vi phạm?..

9 tháng 10, 2011

SẼ RẤT PHÍ, NẾU KHÔNG DỪNG TRÊN ĐÈO CỔ MÃ...

Mai Thanh Hải -Chạy từ Quy Nhơn vào Khánh Hòa, bụng đói cồn cào bởi mấy trận nhậu, toàn uống là uống, không miếng nào vô bụng.

Xe chạy qua Đại Lãnh, ngán ngẩm nhìn bờ biển ven đường lơ thơ mấy hàng ghế kê dưới rừng dương, giữa loằng ngoằng rãnh nước thải từ mấy quán ăn, nhà hàng đổ ra biển.

Phía xa, tàu bè của ngư dân đậu đen đặc, biến cả vụng biển thành cái WC thiên nhiên nhiên, khổng lồ.

Vút lên đỉnh đèo Cổ Mã, chợt dịu dàng trong mắt, cái màu trắng hoa lau, tím ngắt hoa cỏ dại và ngút ngát biển xanh, cát trắng, nắng vàng, trong cổng sắt han rỉ, cũ kỹ là dãy lều sát biển lộng gió che bàn ăn... 

Thì ra đây là Nhà hàng Cổ Mã, nằm ngay trên đỉnh đèo. Bật xi nhan, rẽ vào ngay bởi chắc chắn, từ phía Nam đèo Hải Vân, Đà Nẵng trở vào, chả bao giờ có chuyện chặt chém, mài dao 9 tháng cứa cổ khách 3 tháng như những khu - điểm du lịch ngoài Bắc, nam Trung bộ.
Quả thật, điểm dừng của mình cực kỳ hợp lý và bổ ích. Thậm chí rất ý nghĩa khi chiêm nghiệm về cách làm du lịch của địa phương.

Đèo Cổ Mã nằm gần núi Đại Lãnh trên Quốc lộ 1A, thuộc địa bàn xã Đại Lãn, huyện Vạn Ninh, tỉnh Khánh Hoà.

Tại đây có hầm xe lửa dài 402m ở km 1284 + 262 ở phía nam ga Ninh Hoà.  Thời Nguyễn, có trạm bưu điện dưới chân đèo.

Về tên  gọi Cổ Mã, sách Non nước Khánh Hoà giải thích rằng vì hình núi ở đây giống như cổ con ngựa, đi ghe ngoài biển vào trông mới thấy, chứ đi xe lửa thì phải chui qua đèo nên không nhìn thấy.

Tụi mình lặn ngụp ở Cổ Mã cả buổi trưa trên bãi biển nhỏ, dưới chân đèo và vắng ngắt, không 1 bóng người. Chỗ này tắm rất an toàn, tiện lợi và cực đẹp.

Chả bù cho biển Biển Đại Lãnh dưới chân đèo, dù đã được Tổ chức Du lịch thế giới đánh giá là "tầm cỡ thế giới" (chả biết Tổ chức ấy đánh giá vậy, hay các bố Du lịch nhà ta tự "thổi" lên), do có độ dốc thấp, bờ thoải, khách có thể ra xa hàng mấy chục mét nhưng nước chỉ tới ngực.

Tuy nhiên, vì đây là bãi ngang, không phải bãi nằm trong vịnh êm nên chịu ảnh hưởng trực tiếp của sóng và dòng chảy đại dương tạo ra đôi chỗ hõm xoáy nguy hiểm.

Vào các dịp lễ, Tết, khách du lịch đến đây rất đông, thế nhưng công tác đảm bảo an toàn không được coi trọng, trên bờ không có biển báo khu vực nguy hiểm. Gần đây nhất, mùng 4 Tết Tân Mão (6/2/2011), 3 du khách từ TP. Hồ Chí Minh đã bị chết đuối tại bãi biển này vì bị vướng vào khu vực xoáy nước.

Chỗ này cũng gần Vũng Rô, đang được quảng bá rầm rĩ bởi sự kiện đường Hồ Chí Minh trên biển và nghe đâu, con tàu HQ996 chở cả trăm bác cựu binh già - trẻ cùng lốc nhốc báo chí, Thanh niên tình nguyện "ăn theo", mỗi ngày tiêu tốn vài trăm triệu tiền dầu, ăn uống - phục vụ, chạy le ve từ Hải Phòng vào, theo cái gọi là "Học kỳ trên biển" (giống như "Học kỳ quân đội" của Miu nhà mình, nhưng khác cái là được "bao bãi từ A đến Z", chả mất đồng nào), cũng sắp ghé lại để kỷ niệm, trống chiêng, chém gió và nghe đâu còn lập cầu Truyền hình trực tiếp, phát cho cả nước xem nữa.

Anh bạn mình, thường trú từ lâu ở Phú Yên - Khánh Hòa nên nắm quá rõ thực hư - được mất của những "sự kiện lịch sử". Anh bảo: "Được ít vũ khí, nhưng cả vùng căn cứ bị lộ, chịu đánh phá - hy sinh và mất mát tơi bời. Cái giá phải trả khi nhận được mấy khẩu súng, quá đắt và quá sức chịu đựng!"...

Thôi! Chả lan man nữa, giới thiệu mọi người điểm dừng chân rất thú vị này, nhé!..
---------------------------------------------------------------------------------------------------------
Điểm dừng rất dễ nhận ra bởi tấm biến xấu òm, cứng nhắc bê tông và lòe loẹt xanh đỏ này
Biển yên bình mở ra trước mắt


Bậc đá dẫn từ trên núi xuống bãi biển

Dã tràng se cát Biển Đông

Dòng nước ngọt chảy từ trên núi xuống biển

Đá xếp lớp, ngay dưới nền cát

Nước trong vắt, xanh ngắt và xô nhè nhẹ vào bờ cát

Hét to giữa biển và trời

Dịu dàng, mơn man

Thuyền cô độc ngoài khơi

Hóng hớt học đòi theo các "chân dài": Ta khoe... lông chân phát

Bọn xương rồng nhìn lông chân mình, cũng chán hẳn

Bữa trưa: Lẩu mực, rau tươi và cá cờ rim cà chua. Ăn ngay sát biển, trong tư thế cởi trần trùng trục

Ăn xong, xuống bãi biển nằm ngủ

Nước tràn vào tai nên đổi tư thế sấp thành... nằm ngửa

Cu Thuần cũng bắt chước mình, nằm ngủ ngon lành trên bãi biển vắng

2 cô bé nhân viên trong quán, ra ngồi bàn, nhìn tụi mình tắm. Hi! Hi!. Con gái Khánh Hòa xinh phết...

Dãy bàn ăn ngoài trời - trong nhà và cả dãy lán để xe, bãi đỗ xe to đùng, rộng thênh thang