13 tháng 4, 2012

YÊU NGƯỜI NGÓNG NÚI

Nguyễn Ngọc Tư - Bạn cũ ngồi than thở, nói: "Ghét Sài Gòn lắm!. Chán Sài Gòn lắm!. Trời ơi!. Thèm ngồi giữa rơm rạ quê nhà lắm!. Nhớ bé Năm, bé Chín lắm!"... Lần nào gặp nhau thì cũng nói nội dung đó, có lúc người nghe bực quá bèn hỏi vặt vẹo: "Nhớ sao không về?". Bạn tròn mắt: "Về sao được. Con cái học hành ở đây, công việc ở đây, miếng ăn ở đây!".

Nghĩ, thương thành phố, thấy thành phố sao giống cô vợ dại dột, sống với anh chồng thẳng thừng tôi không yêu cô, nhưng rồi đến bữa cơm, anh ta lại về nhà với vẻ mặt quạu đeo, đói meo, vợ vẫn mỉm cười dọn lên những món ăn ngon nhất mà cô có.

Vừa ăn chồng vừa nói tôi không yêu cô.

Ăn no anh chồng vẫn nói tôi không yêu cô.
Cô nàng mù quáng chỉ thản nhiên mỉm cười, lo toan nấu nướng cho bữa chiều, bữa tối.

Bằng cách đó, thành phố yêu anh.

Phố cũng không cần anh đáp lại tình yêu, không cần tìm cách xoá sạch đi quá khứ, bởi cũng chẳng cách nào người ta quên bỏ được thời thơ ấu, mối tình đầu.

Của rạ của rơm, của khói đốt đồng, vườn cau, rặng bần… bên mé rạch.

Lũ cá rúc vào những cái vũng nước quánh đi dưới nắng.

Bầy chim trao trảo lao xao kêu quanh quày chuối chín cây.

Ai đó cất tiếng gọi trẻ con về bữa cơm chiều, chén đũa khua trong cái mùi thơm quặn của nồi kho quẹt.

Xao động đến từng chi tiết nhỏ.

Quê luôn ngọt như vị đường mía ngày xưa anh hay lén má giở nắp hũ lấy ngón tay chấm mút.

Cả cái nghèo ngày đó cũng chẳng đến nỗi quắt quay, không có bánh kẹo ngon thì cây trái đã sẵn dành.

Không có đồ chơi đẹp nhưng đã có thiên đường đồng bãi cho trẻ con chạy nhảy...

Cho đến ngày anh đi khỏi, quê vẫn chưa làm anh tổn thương, hờn giận chút nào.

Nên trong anh còn nguyên vùng ký ức ngọt ngào và đằm thắm, mộng mị và êm đềm.

Thành phố biết hết, nhưng thành phố không buồn tủi, dù nó chật và ngột ngạt, bức bối trong khoảng không nhỏ hẹp mịt mù khói bụi.

Yêu anh, chấp nhận anh nghĩa là phố chấp nhận mình sẽ mất thêm một phần duyên dáng ít ỏi còn lại. Thêm rác, thêm bụi, thêm một chỗ ngồi, thêm một hơi thở…

Chật chội hơn, ồn ã hơn, chen chúc hơn. Những ngày tết, phố đẹp, thanh thản và nhàn tản nhất, thì anh lại không nhìn thấy, anh đã hớn hở sum vầy với quê.
Đón anh trở lại, vẫn là một nhan sắc mệt mỏi nhưng khao khát sống và yêu.

Những lúc anh chán chường, thành phố xấu xí ngồi vỉa hè nướng những củ khoai thơm, trồng vài bụi chuối, hàng cau, qua một quán cà phê nào, thấy bày biện những khung dệt chiếu, chiếc xuồng con, cái gàu dai, cây rơm nhỏ…

Đôi lúc ở một góc đường, anh gặp bầy cào cào, chim sẻ thắt bằng lá dừa non.

Đôi lúc ngang qua ngã tư, có bà già đầu đội khăn rằn xách cái bị bàng luống cuống trước dòng xe xuôi ngược.

Không có tham vọng biến mình thành một chốn quê, nhưng thành phố đủ rộng lượng để anh công khai sự hoài nhớ của mình.

Và hồn nhiên sống như một người vọng núi kia núi nọ.

Hàng me trút lá bên đường khiến anh nhớ mấy cây me già ở quê, giờ chắc thôi ra trái.

Ánh đèn đường làm anh nhớ ngọn đuốc lá dừa cháy rập rờn những khuya tan hát ra về.

Qua cầu anh nhớ sông quê.

Cái kẹp tóc của cô vợ phố làm anh nhớ những mái tóc thả dài xuống tận thắt lưng xưa. Nhìn nhan sắc này để nhớ về một nhan sắc khác.

Mà anh thì cũng không chắc là miền nhớ còn nguyên nỗi quay quắt trong lòng. Anh có thật sự nhớ hay chỉ là cảm giác mặc cảm mình đã phụ rẫy, đã chạy trốn mà anh buột miệng nói nhớ cho quê đỡ tủi, cho mình đỡ thấy áy náy, như một niềm an ủi gởi lại nơi chân trần xối nắng.

Má anh, bé Ba bé Sáu vẫn còn ở đó, mà anh bảo là không nhớ thì anh tệ.

Anh có thật sự nhớ hay chỉ muốn giữ một lời hứa vu vơ hồi thẹn thò nhón ngón tay cô em nào ở bên rào: “Làm gì làm tôi cũng không quên em đâu. Thiệt, tui thề!”...

Có phải vì hình bóng quê quá sống động trong trẻo nên anh không thể yêu thành phố?

Bởi thành phố có gì đáng yêu đâu, ngay cả lúc dịu dàng nền nã nhất, thành phố lúc nửa đêm cũng không ngọt ngào như hoa nắng rụng lẫn trong hoa dừa rụng.

Có lẽ thành phố xấu xí từ trước khi anh tới, và sau đó vì yêu anh mà xấu xí hơn.

Những con đường nghẹn vì người đông.

Những dòng sông nghẹn vì rác rưởi.

Những ngọn gió nghẹn vì khói bụi.

Những ban mai nghẹn trong tiếng còi xe. Bầu trời nghẹn vì những khối nhà cứng nhắc và khô khốc. Va chạm và cãi vã. Chen chúc và cáu kỉnh.

Anh không thể yêu một cô vợ chỉ biết nấu ăn và giặt giũ, anh tìm kiếm một tâm hồn.

Nhưng thành phố đã bày tỏ ngay khi anh mới gặp lần đầu, một tâm hồn rộng lượng, bao dung.

Yêu cho đi mà không đòi hỏi nhận lại.

Đó chẳng phải là một vẻ đẹp sao, không đáng yêu, không đáng được đáp lời sao?..
-----------------------------------
* Hình ảnh minh họa của thành viên Diễn đàn OF.

2 nhận xét:

  1. Hay quá, tuyệt vời! Giật mình nhìn lại Tư nói, đúng là Tư mà tui biết!

    Trả lờiXóa
  2. Đúng là đọc xong thấy chột dạ, mới thấy thương thành phố.

    "Nghĩ, thương thành phố, thấy thành phố sao giống cô vợ dại dột, sống với anh chồng thẳng thừng tôi không yêu cô, nhưng rồi đến bữa cơm, anh ta lại về nhà với vẻ mặt quạu đeo, đói meo, vợ vẫn mỉm cười dọn lên những món ăn ngon nhất mà cô có.

    Vừa ăn chồng vừa nói tôi không yêu cô.

    Ăn no anh chồng vẫn nói tôi không yêu cô.
    Cô nàng mù quáng chỉ thản nhiên mỉm cười, lo toan nấu nướng cho bữa chiều, bữa tối.

    Bằng cách đó, thành phố yêu anh.

    Phố cũng không cần anh đáp lại tình yêu, không cần tìm cách xoá sạch đi quá khứ, bởi cũng chẳng cách nào người ta quên bỏ được thời thơ ấu, mối tình đầu."...

    "Nhưng thành phố đã bày tỏ ngay khi anh mới gặp lần đầu, một tâm hồn rộng lượng, bao dung.

    Yêu cho đi mà không đòi hỏi nhận lại.

    Đó chẳng phải là một vẻ đẹp sao, không đáng yêu, không đáng được đáp lời sao?"...

    Trả lờiXóa