Mai Thanh Hải Blog - 2 ngày cuối tuần, mình cùng những người bạn phóng xe vào Trung tâm Bảo trợ xã hội Hiền Lương (Yên Thành, Nghệ An) để cùng khám bệnh, tặng quà và thăm hỏi những người già, trẻ bị tật nguyền, không nơi bấu víu nương tựa (chủ yếu là con của những Cựu chiến binh bị nhiễm chất độc màu da cam trong chiến tranh chống Mỹ). Câu chuyện suốt chuyến đi, quay đi quay lại, vẫn quay lại việc 3 tàu chiến đấu Trung Quốc lao vào sâu trong lãnh hải Việt Nam, tấn công - uy hiếp tàu của Tập đoàn Dầu khí Quốc gian Việt Nam (PVN) đang làm nhiệm vụ khảo sát địa chấn trong vùng biển Phú Yên - Khánh Hòa.
Những người bạn đi từ thiện cùng mình, làm đủ nghề: Bác sĩ, Giảng viên Đại học, Giám đốc doanh nghiệp, Luật sư, kỹ sư... ai cũng quan tâm đến câu chuyện Trung Quốc bắt nạt Việt Nam và đều thất vọng: "Không gì nhục hơn khi làm công dân của 1 thể chế ươn hèn!". Ai cũng bảo: "Mỗi người chúng ta đều phải nộp thuế để Chính phủ nuôi quân đội, mua sắm vũ khí. Những lúc này, vũ khí - quân đội ở đâu?"...
Mình chẳng biết nói gì. Thì thầm gọi điện cho mấy ông bạn Hải quân. Một ông Trung tá chuyên làm nhiệm vụ cấp phát xăng dầu cho các tàu chiến đấu thì say sưa nói chuyện... sắp được về phép, chẳng biết gì về vụ tàu bè ngoài khơi Phú Yên - Khánh Hòa với lý do rất đơn giản "chưa thấy cấp trên thông báo"; một ông Đại tá khác thì đang... ngồi nhậu, lè nhè: "Bao lâu vẫn thế, có được làm gì đâu?"... Lại gọi ra Hà Nội, ông Thượng tá chuyên ngạch Chính trị thì lắc đầu: "Thôi! Đừng đề cập đến nữa, không nói được đâu!"...
Đêm, chạy ra Hà Nội, ông bạn Giảng viên Đại học đi nước ngoài như đi chợ, ngồi thừ nhìn rừng núi, cây cối trập trùng, vướng vít sương mây bên ngoài, thở dài: "Đất nước mình rộng dài, hùng vĩ quá ông ợ!" và lắc đầu: "Rất nhiều lần, tôi có những lời mời gọi công tác, định cư bên ấy nhưng đều lắc đầu bởi vẫn muốn ở lại với quê hương, gia đình và là công dân của 1 nước nhỏ, nhưng quật cường, rất tự hào!". Lại thở dài: "Tình hình này, có lẽ cũng phải sang bên kia thôi!" và lại thở dài: "Ít nhất cũng không phải học tiếng Trung"...
Buồn quá! Uất quá! Nếu cứ thế này, ai dám chắc là Tổ quốc Việt Nam được toàn vẹn khi mà giặc đã ngấp nghé ngoài biên cương và đang chơi trò "Được đằng chân, lân đằng bẹn"?.. Kiểu này, có lẽ mình cũng phải nhờ ông bạn tý vậy, vì mình cũng ngu lắm, chẳng học được tiếng Tàu và cả nhà mình cũng không muốn những con cháu của mình nhịn nhục, nói cười xủng xẻnh trong nhà, giữa xung quanh đồ Tàu, người Tàu...
Cái ảnh minh họa thứ 2 của bác Hải thâm sâu quá. Nhưng mà lâu lắm mới thấy bác Hải buông xuôi thế này. Nhà Nguyễn cũng bán nước, nhưng dân ta đâu có buông xuôi, cố lên bác!!!
Trả lờiXóa“Sông núi nước Nam vua Nam ở
Trả lờiXóaRành rành định phận tại sách trời
Cớ sao lũ giặc sang xâm phạm
Chúng bay sẽ bị đánh tơi bời.”
khì nào ko còn cỏ ở nước Vn thì mới hết dc người Vn đánh TQ lo j
Trả lờiXóaCác bác đừng sốt ruột, quê em ở ven biển mấy hôm nay trực thăng mình tuần tiễu nhiều lắm. Chắc là bảo vệ vững chắc biển đảo rồi.hehe
Trả lờiXóađó là chiến lược một sự nhịn chín sự lành mà các cụ vẫn dạy thế.
Trả lờiXóa